Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì chửi mắng to tiếng , bệnh phổi lâu năm của Vương đại nhân tái phát, ông ho vài tiếng rồi thổ

huyết !

Trông thấy phụ thân mình phát bệnh Tịnh Nhi lo lắng tái xanh mặt mày.

"Phụ thân..xin người bớt giận, xin người bớt giận!"

Riêng về Y Dạ tâm trí bần thần toàn thân run rẩy, chàng ta vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không ngờ nó lại quá sức tưởng tượng của chàng như vậy.

"Ta nói cho ngươi biết, Vương phủ nhà ta sẽ không bao giờ chấp nhận một bổ đầu thấp kém như mi về làm nghĩa tế, đũa mốc lại đòi chòi mâm son..mau cút đi...cút đi ..khụ khụ!". ông ta nghiến răng gân cổ chì chiết Hắc Y Dạ , chàng vẫn lặng im không nói.

"Phụ thân con xin người... xin người làm ơn nhỏ phước tác hợp cho chúng con, ngoài chàng ra con không còn muốn lấy ai hết...". Tịnh Nhi hèn mọn quỳ rạp ôm lấy chân Vương đại nhân than khóc

Y Dạ cũng quỳ gối dập đầu lia lịa "Vương đại nhân xin hãy suy xét, tiểu nhân quyết cả đời sẽ không bao giờ để Tịnh Ninh phải chịu khổ! "

"Lão gia à...ông bớt giận suy nghĩ thêm có được không, tội nghiệp chúng nó mà...". Mẫu thân Tịnh Nhi lên tiếng khuyên cang cũng bị mắng lây.

"Bà im đi, con hư là tại mẹ, bà xem mà dạy dỗ lại nó nếu không thì có nó sẽ chẳng có tôi, nhớ lấy....mau xê ra!" ông ta đưa chân đạp Tịnh Nhi ra xa.

Nói rồi ông hất tay áo bước đi, để lại đôi trẻ mặc tình than trách thiên công...

_________________________

*** Phòng Tịnh Nhi***

"Tịnh Nhi...con ăn một chút gì đi có được không?"

Mẫu thân của nàng đang cố an ủi đứa con gái đáng thương của mình.

"Con phải phấn chấn lên, chuyện đâu còn có đó, mẫu thân sẽ lựa lời với phụ thân giúp con , nào ...ngoan ăn đi!". Nàng bây giờ nuốt nước bọt còn cảm thấy chua chát huống chi là ăn.

"Mẫu thân ơi con khổ quá....huhuhu!!! Nàng không chịu nổi nữa mà ngã vào lòng mẹ òa khóc.

Cửa phòng nàng bất chợt được mở với một lực đạo cực manh hất toang vang lên một tiếng Ầm!!!

Vương đại nhân mặt mày cau có tức giận bước vào.

"Khóc lóc cái gì?...Cái Vương phủ này đối xử tệ với mi lắm sao... ta vì muốn ngươi cả đời sống trong nhung lụa mới đuổi cổ tên bổ đầu hèn mọn đó...ta vì mi như vậy mà mi còn oán trách sao?". Vương đại nhân vừa quát vừa lật đổ bàn thức ăn mà mẫu thân Tịnh Nhi chuẩn bị cho nàng.

Nàng khiếp sợ trốn sau lưng mẫu thân khóc lóc không ngừng.

"Ta đã trình lên với thánh hoàng và người cũng đã chuẩn tấu, Vương Tịnh Nhi nhan sắc tuyệt trần thánh hoàng ưng ý lập tức tiến cung.!" Vương đại nhân trầm giọng.

Vương Tịnh Nhi bần thần như sét đánh ngang tai, nàng tối tâm mặt mày loạng choạng ngã chuối.

"Tịnh Nhi con của mẹ...con sao rồi ? ...mau tỉnh lại đi con, Vận Vận mau dìu tiểu thư lên giường!"

Mẫu thân nàng nhìn con gái mình như vậy cũng đau thắt ruột gan.

"Vương Khâm ông quá là tàn nhẫn rồi, nó là con gái của ông đó, ông nở nhìn thấy nó như vậy sao?". Vương phu nhân nhìn Vương đại nhân với ánh mắt câm phẩn.

"Nó được vua để mắt đến là phước đức của nó , ta đâu có làm gì, nó là con ta đương nhiên ta phải tìm cây Tùng cây Bách cho nó dựa dẫm chứ....lo mà khuyên bảo nó , ta đi đây!"

Ông ta vẫn cứ cho mình là đúng, nào đâu hay biết chính ông đã bóp chết trái tim son sắc của nàng.

_________________________

"Thưa bổ đầu đại nhân, tiểu thư nhà chúng tôi sai tôi trao cho ngài cái này". Vận Vận nha hoàn thân thiết của Tịnh Nhi, cô được Tịnh Nhi giao nhiệm vụ đưa lá thư nàng viết cho Hắc Y Dạ.

Hắc Y Dạ sau khi nhận được thư liền mở ngay ra đọc.

[ Gửi Y Dạ của ta...

đã lâu rồi kể từ ngay ta bị cấm túc, ngày nào ta cũng nhớ chàng da diết, đêm nay ta quyết định sẽ trốn ra ngoài để gặp chàng ...

Hẹn chàng canh ba tại chốn cũ, hồ hoa sen , không gặp không về.]

Đọc xong chàng bóp chặt lá thư trong tay, mắt hoen đỏ.

"Vận Vận, nhờ em báo lại với Tịnh Nhi rằng...không gặp không về!"

Vận Vận ngay lập tức chạy về báo tin cho Vương Tịnh Nhi , Vương Tịnh Nhi nhận được hồi đáp liền nước mắt lăn dài mỉm cười.

____________________________

*** Canh ba, hồ hoa sen***

"Tịnh Nhi...Nàng chờ ta lâu chưa?". Hắc Y Dạ luồn đôi tay từ phía sau ôm lấy eo nàng thấm thiết.

"Chàng đến rồi sao?....có chờ chàng ,thì bao lâu ta cũng chờ được!". Vương Tịnh Nhi nắm lấy tay Y Dạ nói.

Giữa đêm khuya thanh vắng, hương sen từ hồ bây lên ngào ngạt ,hai người bọn họ ngồi tựa đầu vào nhau rồi từ từ trút hết bầu tâm sự...thời gian cứ thế trôi nhanh.

Gà gáy điểm canh năm, có nghĩa trời gần sáng, họ lại sắp phải chia tay.

"Gần sáng rồi....Y Dạ! Ta vẫn còn một điều chưa nói với chàng!" Vương Tịnh Nhi đứng dậy phủi sạch lại y phục.

"Ta nghe đây nàng nói đi". Hắc Y Dạ đứng dậy theo nàng, đưa tay nhặt những hoa cỏ dính trên y phục của Tịnh Nhi.

"Ngày mai ta sẽ bị tấn cung làm phi tần cho hoàng thượng! " Y Dạ nghe xong chân tay lạnh buốt run rẩy không thôi.

"Nàng nói sao, tấn cung?" Y Dạ đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tịnh Nhi .

"Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau đó!". Tịnh Nhi nói trong nghẹn ngào, trên má nàng bây giờ đã giàn giụa nước mắt.

"Không thể như thế được, không thể!" Y Dạ nắm chặt vai Tịnh Nhi run lắc.

Tịnh Nhi thấy Y Dạ như vậy lòng dạ như bị bâm nát như tương, nàng ôm chầm lấy chàng nói.

"Y Dạ à...chúng ta đã từng thề ước, sẽ mãi mãi bên nhau, nêu như mộng ước không thành thì...chết đi cho trọn nghĩa! "

Dứt câu Tịnh Nhi rút lưỡi kiếm Hắc Y Dạ mang theo bên mình rồi nhanh tay đâm một kiếm xuyên ngực tự kết liễu đời nàng.

Tịnh Nhi ra tay quá nhanh Y Dạ không thể làm gì ngoài nhìn người mình yêu gục xuống.

Hắc Y Dạ ôm lấy Tịnh Nhi đang đau đớn quằn quại.

"Tịnh Nhi... sao nàng lại làm như vậy ... nàng nở bỏ ta sao?". Hắc Y Dạ nấc lên từng hồi chua xót.

"Y Dạ... Hẹn chàng Nại Hà tương ngộ, kiếp này...chúng ta đành lỡ câu thề...kiếp sau nối tiếp...tơ duyên ...ta đi trước....! "

Lúc bấy giờ đôi tay của nàng đã buông xuôi, đôi mắt đẩm lệ cũng đã khép lại.....nàng ra đi để lại một mình Y Dạ ôm xác thân nàng tê tái, chàng gào khóc la hét xé nát cả không gian tĩnh mịch.

Hắc Y Dạ đâu thể nào để nàng ra đi một mình như vậy, Hắc Y Dạ bế xác Vương Tịnh Nhi đi ra tận mép hồ .

Y Dạ đưa tay vuốt ve lên gương mặt mỹ miều của nàng, mới ngày nào còn nhìn Chàng ta cười nói không thôi, mà giờ lại lạnh lùng đến đáng sợ.

"Vương Tịnh Nhi, Hẹn nàng Nại Hà Tương ngộ,....hẹn kiếp sau nối tiếp tơ duyên!"

Nói rồi Hắc Y Dạ ôm chặt lấy xác Vương Tịnh Nhi cùng đắm mình xuống hồ sen lạnh giá...

Hai người bọn họ thà chết chứ chẳng chia lìa....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK