Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi ghé sát lại gần Uyển Dư và nói nhỏ " Cậu có biết ở đâu có thầy trừ tà không ?".

Uyển Dư nghe tôi hỏi vậy mắt chữ O miệng chữ A ngơ ngác " Trời ạ...cậu tìm thầy trừ ta làm cái gì ?" Vậy là tôi từ tốn kể lại rành mạch mọi chuyện cho Uyển Dư nghe, kể cả nhưng giấc mơ kỳ quặc vừa qua.

Nghe xong cậu ấy còn lộ rõ vẻ sợ hãi hơn cả tôi, "Đáng sợ quá vậy, cậu đích thực là bị vong ám mất rồi" Uyển Dư vì quá bất ngờ nên không giữ mồn giữ miệng la to , làm cho bao nhiêu ánh mắt dồn về phía bàn chúng tôi.

"Trời ạ...cậu nhỏ mồm hộ tôi, mất mặt quá đi mất !" Tôi đưa tay bịt miệng Uyển Dư lại, "Nhưng mà tên nào lại thâm độc treo cái túi ấy trước nhà cậu chứ ". Uyển Dư hỏi thêm.

" Đương nhiên là tôi không biết rồi, tôi mà biết tôi sẽ đem mớ tóc đấy dồn vào mồm hắn!" tôi đưa tay khoáy nhẹ ly cà phê rồi đưa lên miệng uống một ngụm.

"Nhưng tớ thích giấc mơ soái ca kẹo hồ lô của cậu quá haha, nếu là tớ thì tớ sẽ bắt anh ấy về nuôi rồi cho làm chồng luôn " Uyển Dư hí hửng cười nói.

"Thôi đi cô nương, chỉ là mơ thôi, ngoài đời thực ai soái như vậy lại đi bán kẹo cho cậu bắt về nuôi " tôi lấy tay dí vào trán Uyển Dư.

" Nhưng tớ nghe người già thường bảo rằng, nếu liên tục mơ thấy nam nhân như vậy có thể là cậu đang bị vong nam theo đuổi rối á " Uyển Dư chuyển sắc mặt từ hoan hỉ sang nghiêm túc.

" Thật vậy sao ? nếu bị một vong nam soái như vậy theo đuổi thì tớ đồng ý lấy anh chồng âm đấy" tôi mỉm cười .

Nhưng tôi vội tắt nụ cười ấy vì bỗng bên tai tôi xuất hiện một giọng cười , mà điệu cười này giống như của một người con trai đang khoái chí.

Tôi giật bắn người ngoáy lại phía sau nhìn tới nhìn lui, nhưng tuyệt nhiên không có người con trai nào ở gần tôi đến như vậy.

"Nhưng mà Tịnh Kỳ, cậu có còn nhớ mặt người nam nhân trong giấc mơ không ? " tôi quay người lại , không tìm nữa vì câu hỏi của Uyển Dư.

" À không ! chỉ nhớ đại khái là hắn rất đẹp trai, còn chi tiết thì hình như tớ quên mất rồi" tôi nhíu mày "Nhưng chuyện đó không quan trọng lắm, điều đáng lo là tên giấu mặt xấu xa đang hại tớ là ai đây này ?".

" Chuyện cậu hỏi thì tớ bó tay rồi, tớ chưa bao giờ gặp chuyện như vậy " Uyển Dư nắm tay tôi ra vẻ tiếc nuối, nhưng cô ấy cũng nói thêm " Cậu đừng quá lo lắng, tớ sẽ tìm hiểu giúp cậu mà ! "

" Thật là phiền cậu quá " đúng là những lúc khó khăn thế này mà có người cùng chia sẻ thì không còn gì bằng.

Chúng tôi không bàn chuyện đó nữa mà nói qua chuyện khác, uống cà phê xong tôi và Uyển Dư rủ nhau đi ăn thịt xuyên nhúng rồi đèo nhau về .

Về đến nhà thì bà đã đi ngủ trước rồi, tôi không bật đèn mà đi về phòng bằng ánh sáng của điện thoại.

Quá mệt cho buổi đi chơi nên tôi nhanh chóng thay đồ rồi đi ngủ.

(.........)

Tôi vốn đã ngủ được một giấc dài, Lúc này tôi đang nằm nghiêng , nhưng bỗng dưng lại có gì đó ve vãn trước mặt tôi làm tôi ngứa mũi, tôi chợt nhớ lại chuyện đêm qua.

Tôi liền mở mắt thật nhanh, y như rằng mớ tóc đó đang nằm trên gối của tôi, tôi ré lên rồi quay người té nhào xuống đất.

Tôi ngồi bật dậy nhìn về phía chiếc giường, nếu như hôm qua khi tôi phát hiện thì nó biến mất thì hôm nay mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Nó vẫn cứ lù lù một cục trên giường của tôi, tôi lết sát vào góc tường mắt không rời khỏi nó.

Nó bắt đầu rục rịch, tôi sợ quá mồ hôi tuôn ra như suối, rồi bỗng từ trong mớ tóc đó thòi ra một cánh tay, tôi hoảng loạn la ré inh ỏi, nhưng nó vẫn tiếp tục màng sinh trưởng kinh tởm ấy.

Bây giờ không chỉ tay mà bắt đầu có cả thân rồi đến chân, trong phút chốc nó đã là một cá thể hoàn thiện.

Tôi cố hết sức đứng dậy chạy ra cửa phòng, nhưng vô dụng, cửa đã bị khóa chặt có làm cách gì cũng không mở được, tôi khóc lóc đập cửa gọi bà , phút chốc lại ngoáy nhìn xem cái thứ quỷ quái đó như thế nào.

Nó từ từ bò xuống đất, rồi dần dần bò đến chỗ tôi, những chỗ nó lết qua đều để lại một vết máu đỏ tươi nhày nhụa.

Thật sự quá là kinh khủng, tôi như đang xem một bộ phim kinh dị 4D hết sức chân thật, tôi bây giờ không còn thiết tha đập cửa nữa vì tôi hiểu , trong trường hợp này có kêu gào thảm thiết cỡ nào cũng chẳng ai nghe.

Bây giờ nó đã ở ngay dưới chân tôi rồi, tôi nín thở không dám hó hé , nhưng trời ạ !

Nó bấu víu vào thân tôi rồi từ từ đứng lên, con ma nữ này nó chỉ đứng bằng một chân, còn cái chân còn lại thì đu đưa như thể xương đã bị gãy khúc.

Nó áp sát mặt vào tai tôi thì thào "Tao tìm được mầy rồi" .

Tôi không nhịn nổi nữa, lấy hết sức còn lại la thật lơn với hy vọng cuối cùng là bà sẽ nghe thấy.

Cánh cửa sau lưng tôi bất ngờ được mở ra.

Tôi ngã ngửa ra phía sau, cú ngã đau điếng , suýt chút nữa thì ngất , nhưng mà tôi đã bừng tỉnh vì tiếng gọi của bà.

" Tịnh Kỳ... Tịnh Kỳ ! cháu có sao không, chết thật ! Sao lại đứng dựa vào cửa vậy chứ ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK