Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có sợ không?" Y Dạ hỏi tôi bằng giọng yếu ớt....

"Anh bị làm sao vậy Hắc Y Dạ, sao tôi lại phải sợ anh ?" Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh ra như vậy một chút nào.

"Y Dạ ! Anh coi tôi là người không biết tốt xấu hay sao? anh giúp tôi nhiều như vậy lý nào tôi lại sợ anh!"

tôi muốn anh ta bỏ ngay cái gương mặt tội nghiệp đó .

"Vậy thì tốt! như vậy là tôi vẫn có thể ở gần bên em chứ?" ý gì đây? anh là quỷ anh muốn làm gì mà chẳng được, lại còn vờ hỏi tôi !

"Đương nhiên rồi, có anh làm bạn như vậy tôi sẽ chẳng lo bị quỷ ma đeo bám.!" tôi cười thật tươi để không khí rầu rĩ này mau tan đi.

"Vậy thì tốt, em bây giờ khác nhiều rồi...!"

Tôi khác cái gì chứ? khó hiểu....Nói xong anh ta nở một nụ cười hết sức thân mật, nhìn như thể tôi và anh ta đã quen nhau từ rất lâu về trước!

Nhưng vẫn không đúng lắm ! quỷ yêu gì mà lại có thể mở được quỷ môn quan, đùa à?

"Không đúng, không đúng! Anh nói anh là quỷ, vậy quỷ gì lại mở được quỷ môn quan, có phải anh đang trêu tôi không đấy, nói đi hay anh là thần thánh phương nào?" Tôi nhìn Y Dạ nghi hoặc rồi đưa tay đánh vào vai anh ta một cái.

Hắc Y Dạ bây giờ mới quay trở lại là Y Dạ vui vẻ như thường, anh ta cười lớn với màng bẻ lái suy nghĩ điêu luyện của tôi.

"Em thật thú vị! tôi trêu em á? ...không đâu!" Y Dạ cười cười nói nói trông chả đáng tin tẹo nào.

"Vậy anh nói xem sao anh mở được quỷ môn quan? "

Tôi gằn giọng cố ra vẻ nghiêm túc.

" Tôi thật ra là Quản Âm Quân, là quan chuyên cải quản những quỷ hồn đang khổ hình tại thập điện Diêm vương, chiếc roi của tôi là Tần Quảng Vương ban cho, nó chỉ dùng để trấn áp và đe dọa quỷ hồn khi chúng muốn phản kháng hoặc có ý bỏ trốn thôi , còn làm chúng tan biến là điều không thể!"

Thì ra là vậy?...Thảo nào anh ta nói chỉ có thể giúp mình được an toàn còn tiêu trừ hoàn toàn Trương Hinh Ninh thì không thể, anh ta không nói dối!

"Hôm đó tôi gặp được em tôi liền biết trên người em có bùa hộ thân , ban đầu tôi cho đó là chuyện tốt nhưng nghĩ lại, quỷ nữ một lòng thù hận mù quáng như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua, nên tôi đã trở về tâu với Tần Quảng Vương xin người cho phép tôi đi bắt quỷ nữ trừ hậu họa. "

Hắc Y Dạ ngồi trên giường của tôi , người anh ta cuối thấp hai tay đan vào nhau để trước mặt rồi nói tiếp!

"Chuyện lên tận dương gian bắt quỷ nó vốn dĩ không nằm trong quyền hạn của tôi, cho nên tôi bị ngài ấy từ chối, nhưng tôi đã biện đủ lý do để được cho phép!"

Tôi như bị lôi cuối vào câu chuyện của Y Dạ, ngồi im thin thít chăm chú nghe từng lời anh ta kể.

"Rất may là đã được đồng ý, nhưng khi lên đây thì đã trễ, em đã bị nữ quỷ đoạt hồn thế mạng, tôi lại phải một lần nữa trở về âm giới để cứu em!"

"Vậy lúc ngã cầu thang ấy là tôi chết rồi sao?" Tôi hỏi mà người khẽ run rẩy vì lạnh sống lưng.

"Không sai ! Dương thọ của em hoàn toàn chưa hết, chỉ là bị ma quỷ đem ra thế mang chịu tội thay thôi và như em thấy đó, tôi đã đoạt lại em từ tay Hắc Bạch Vô Thường!".

Y Dạ quay sang nhìn tôi cười đắc ý....xem ra anh vui lắm khi được một phen nở mày nở mặt vì làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn tôi...Sợ ước cả quần đây này!!!

"Vậy cái miếng gỗ anh cầm trên tay đêm đó là gì?" Tôi tò mò xê dịch người gần lại với Y Dạ để hóng chuyện.

"Nó là lệnh bài thông hành mở quỷ môn quan, nó vốn là vật của Hắc, Bạch Âm Quân , Tần quản vương cho tôi mượn để đưa quỷ hồn về quy tội !"

"Vậy chứ sao nó lại hóa tro ngay lập tức vậy?" Tôi cứ được đà hỏi tới, Y Dạ như thể đang tham gia một Game show hỏi nhanh đáp lẹ chỉ có thể trả lời không được từ chối!

"Đồ mượn mà, xong việc thì ngươi lấy lại thôi!"

"Đúng rồi nhỉ, có vậy mà cũng hỏi". Tôi gãi đầu.

"nhưng sao anh lại là quỷ vậy, sinh ra đã vậy rồi sao?"

........im lặng ...........

Uầy...lại không giữ được mồm miệng nữa rồi...tôi đưa tay lên tự vả mồm mấy cái...

Hắc Y Dạ lại chuyển biến sang tâm lý đa sầu đa cảm nữa rồi...anh ta ngồi im mắt nhìn vào hư vô đượm buồn, cố hít thật sâu rồi thở ra một hơi dài!

"Sinh thời tôi người dương thế chứ !...không những vậy mà tôi còn có một tình yêu rất là đẹp, tôi cùng Tịnh Nhi nguyện ước ba sinh thề câu vàng đá, nhưng rồi.....". đến đây Y Dạ tắt giọng, sao thế?...Anh ta đang nghẹn ngào sao ?

__________________________

***Tái hiện quá khứ***

"Ta thật sự rất hồi hộp...! " Y Dạ trong bộ y phục của bổ đầu hình bộ.

"Chàng đừng có lo quá mà, ta tin là phụ thân và phụ mẫu của ta sẽ không sẽ chê bai chàng đâu mà!"

Người con gái đang nắm chặt tay Y Dạ là Vương Tịnh Nhi, nàng là thứ nữ của mệnh quan triều đình Vương Khâm.

Hắc Y Dạ chỉnh lại y phục cho thật tươm tất rồi cùng Tịnh Nhi bước vào Vương Phủ.

(.........)

"Thưa phụ thân, phụ mẫu! đây là quan bổ đầu hình bộ Hắc Y Dạ, chàng là người mà Tịnh Nhi muốn kết nghĩa phu thê!"

"Thần Hắc Y Dạ xin bái kiến Vương Khâm đại nhân và Vương phu nhân!"...

Vương Tịnh Nhi cùng Hắc Y Dạ quỳ gối cuối đầu trước mặt Vương đại nhân cùng phu nhân.

XOẢNG !!!

Vương đại hất tay áo làm cho hai chum trà vừa được dâng đổ tháo xuống nền vỡ nát.

"Nghịch nữ !!! ngươi thật là không biết xấu hổ, Vương gia ta một đời danh giá, biết bao nhiêu danh tôn công tử đến xin cưới thì mi một mựt chẳng ưng, ta đây còn tưởng mi vọng cao muốn tấn cung làm phi tần...ai ngờ đâu...ai ngờ đâu...Ngươi chê phú quý lại rước thứ chẳng ra gì...thứ ngu dốt khụ khụ!!!

Vì chửi mắng to tiếng , bệnh phổi lâu năm của Vương đại nhân tái phát, ông ho vài tiếng rồi thổ huyết !

Trông thấy phụ thân mình phát bệnh Tịnh Nhi lo lắng tái xanh mặt mày

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK