Nhưng tôi hoàn toàn không nghe được câu trả lời từ Hinh Ninh, mà chỉ ăn trọn vẹn cú đạp mạnh , để rồi té nhào xuống bậc thang.
Da thịt tôi va chạm vào từng bậc, từng bậc của thang đau thấu trời....
Khoảnh khắc cả thân thể tiếp đất, tôi nghe xương cốt mình như rệu rã...Đầu thì đau như búa bổ.
Mắt tôi mờ dần rồi tối hẳn , chỉ còn vọng lại tiếng cười the thé quái dị của Hinh Ninh bên tai...
Hù..Hù..Hù....
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gió hú bên tai...Đây là đâu?
Mọi thứ xung quanh tôi đều nhuộm một màu đen u ám...
Tôi cố sức đứng dậy "Á aaaa". Tôi ngã quỵ vì mất thăng bằng, chân trái của tôi nó làm sao vậy, nó không thể trụ được, đã vậy còn đau đớn vô cùng!
Quằn quại một lúc rôi nghiêng người cố ngồi dậy, khi nhìn xuống cái chân đau nhức, tôi chợt khóc thét khi thấy chân của mình bị gãy cong vòng biến dạng.
"Có ai không?...huhu cứu người đi, làm ơn cứu ...!". Tôi thốt lên những lời nỉ non, không gian vẫn im bặt, tôi đưa mắt đỏ hoe ngó quanh không điểm dừng...
Không gian vốn dĩ đang tĩnh mịch đến đáng sợ, thì bỗng dưng nổi lên những tiếng leng keng khiến người nghe phải đinh tai nhức óc.
Tôi cố vươn người để tìm hiểu nguyên do thì liền bị một sợi dây xích quấn quanh vào cổ, tôi đau quá lấy tay cố tháo nhưng không được.
Cơn bàn hoàn đang còn chưa dứt, thì liên tục tay và chân tôi cũng lần lượt bị dây xích quấn chặt...
"Cái quái gì đây...á..mau thả tôi ra, có ai không cứu tôi với ...cứu..!!!"
Sợi dây xích ở tay đột ngột được kéo căng, kéo theo người tôi lê lết dưới đất tới một nơi không rõ.
"Á...đau quá..chân tôi bị gãy rồi đừng kéo nữa... á...tôi chết mất!". Đôi tay bị kéo như muốn lìa ra khỏi thể xác, còn cái chân gãy lại cứ liên tục bị đất đá gồ ghề trên đường làm cho chấn động.
Tôi đã làm gì để bị hành hạ như vậy, tôi bay giờ thà chết còn hơn, chứ đau đớn như vầy tôi thật sự không thể chịu đựng thêm nữa.
Tôi gào khóc không thôi, nhưng lực kéo không hề thuyên giảm mà lại còn mạnh hơn.
"Oan hồn Trương Hinh Ninh mau mau về quy tội". Một giọng nói khàn đặt vang lên, sợi dây xích không còn kéo nữa.
Tôi ngẩng mặt nhìn lên thì thấy tôi đang nằm dưới một cánh cổng rất lớn, trên cổng viết rõ ba chữ [ QUỶ MÔN QUAN ].
Cái gì đây chứ, là quỷ môn quan sao?
Chỉ có người chết mới có thể thấy được quỷ môn quan...chẳng lẽ tôi chết rồi ???
"Oan hồn Trương Hinh Ninh mau mau về quy tội". Câu nói này lại vang lên, dây xích tôi lại bị kéo đi.
"Không ...không..tôi chưa chết!!! Tôi không phải là Trương Hinh Ninh, mấy người bắt lầm rồi" Tôi liên tục la hét giải thích nhưng không có gì thay đổi.
"Hắc , Bạch Âm Quan xin dừng tay...oan hồn này không phải là Trương Hinh Ninh! ". Giọng này quen quá, là ai đây?
Sau tiếng nói đó tôi không còn bị kéo đi. "Nếu đây không phải là oan hồn tội đồ vậy thì là ai thưa ngài?" Âm thanh cứ vang lên nhưng sao tôi chẳng thấy hình thấy dạng?
"Cô ấy là người của tôi !". Từ trong sương mù tâm tối bóng dáng đó dần dần hiện ra, Người này vừa quen lại vừa lạ, tôi cố nheo mắt nhìn kỹ ..." là ..là..Hắc Y Dạ!"
Hắc Y Dạ xuất hiện trong bộ cổ phục, tay cầm chiếc roi hôm đó , chân mang hia, tóc dài buộc gọn, nhìn chung quy anh ta không khác gì cổ nhân thời trung cổ.
"Nhưng Tần Quảng Vương đã ra lệnh ..."
"Ngài ấy đã giao lại việc này cho tôi, giờ thì xin hãy thả linh hồn này ra!" Câu nói của Âm Quan gì đó có vẻ như chưa nói xong đã bị Hắc Y Dạ chen lời.
Những vòng xích dần được nới lỏng rồi rớt xuống hoàn toàn, Y Dạ tiến lại ngồi trước mặt rôi lẩm bẩm "Ma đưa lối, quỷ dẫn đường, dương gian chưa dứt, lập tức quay về...!"
Sau câu nói khó hiểu ấy cả người tôi bị một cơn lóc cuốn vào....
(...........)
"A~Đau quá....." tôi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh thật mờ đục...
"Tịnh Kỳ ! Cô cố gắng lên, nhất quyết không được để mất ý thức ". Tôi đưa tay lên đầu sờ vào vết thương trên trán, nhắm mắt lại cố định tâm.
Lần này mở mắt ra tôi đã nhìn rõ, Y Dạ đang ngồi trước mặt tôi, một Hắc Y Dạ như mọi khi tôi vẫn thấy "Đây là đâu?". tôi như người mất trí, đầu óc trống rỗng.
"Tên khốn kiếp! Mi lại phá chuyện tốt của ta, mi không mau tránh ra ta sẽ một dao đâm chết mụ già này!". lời uy hiếp đó làm tôi tỉnh hẳn.
Đúng rồi, Hinh Ninh cô ta đang nhập xác của bà, tôi vịn vào vai Y Dạ có ý muốn đứng dậy. "Á aaaa đau quá! "
Trời ơi.... cái chân tôi bị gẫy thật sự, trên cổ tay và cổ chân vẫn còn in hằng dấu dây xích.
Vậy không phải tôi nằm mơ, tất cả đều là thật.
"Tịnh kỳ cô bị thương nặng lắm, nhưng hãy nghe tôi, cố gắng tỉnh táo không được để Hinh Ninh lấy hồn cô thế mạng!". Nói rồi Y Dạ đứng dậy nhìn lên nơi Hinh Ninh đang đứng.
Hắc Y Dạ lấy trong người ra một miếng gỗ son "Dương thọ đứt, âm thọ nối , Không hối nhân tâm mau về quy tội! ... quỷ môn quan mở". Y Dạ vừa đọc vừa đưa miếng gỗ son lên cao.
Ngay tức khắc cả chung cư ùn ùn nổi gió, cát bụi mịt mù, trong làng cát bụi dần dần hiện ra cánh cổng ấy...Là Quỷ Môn Quan!
Tôi thật không dám tin là Quỷ Môn Quan lại có thể hiện diện ngay trên dương thế.
"Tên kia mi là ai, sao mi mở được quỷ môn quan? " Hinh Ninh lộ rõ sự sợ hãi, cô ta thoát ra khỏi xác của bà toan bỏ chạy nhưng không kịp.
"Trói !!!" Y Dạ hét to một tiếng ngay lập tức từ phía quỷ môn quan xuất hiện những sợi dây xích, chúng vươn dài đuổi bắt Hinh Ninh đến cùng, ả nhảy hướng nào thì xích quật theo hướng đó.
Không lâu sau Hinh Ninh bị tóm gọn kéo vào quỷ môn quan mất hút.
Mọi chuyện kết thúc quỷ môn quan cũng dần biến mất, Miếng gỗ trên tay Y Dạ cũng hóa ra tro.
"Y Dạ... bà của tôi?". tôi đưa tay về phía Y Dạ, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.
"Không sao rồi, bà vẫn ổn bây giờ em hãy nhắm mắt nghỉ ngơi đi...". nghe được câu này của Y Dạ tôi đã có thể cười bình yên dựa vào ngực anh ta ngủ thiếp