Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bệnh nhân Vương Tịnh Kỳ bị chấn thương phần đầu, còn chân trái của bệnh nhân đã bị vỡ xương rất nặng chúng tôi đã nhanh chóng phẫu thuật lắp lại xương rồi, bây giờ đã không còn gì nguy hiểm, xin người nhà cứ an tâm mà chăm sóc bênh nhân..tôi xin phép! "

Đó là những gì tôi nghe được khi vừa mở mắt, xọc vào mũi tôi là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, eo ơi...từ nhỏ đến lớn tôi sợ bệnh viện lắm.

"Cảm ơn bác sĩ nhiều, chào bác sĩ! ". là giọng của bà, bà không sao, bà vẫn ổn! Tôi mừng xuýt khóc.

"Bà ơi...". Tôi muốn nhìn mặt của bà thật rõ nên đã gọi, bà nghe tiếng tôi liền lập tức chạy lại giường bệnh.

"Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ cháu tỉnh rồi sao ?...cảm ơn trời phật phù hộ ". Haizzz tôi lại làm cho bà lo lắng rồi.

__________________________

***Ba ngày sau***

"Bọn trẻ thời bây giờ thật là bạc bẽo, không như ông với bà ngày xưa.. haizzz". tay bà khoay khoáy ly sữa cho tôi còn miệng thì lẩm bẩm chê trách ai đó.

"Bà đang nói ai thế ạ?" Tôi nhận lấy ly sữa từ bà rồi uống sạch, mắt vẫn hướng về bà chờ câu trả lời.

"Thì cái cậu đêm hôm đó đưa con vào viện đấy, bạn trai kểu gì mà sau khi giao con cho bà xong thì biến mất tâm mất tích, ba ngày nay cũng chẳng thấy đến thăm!". Nghe bà nó xong tôi như muốn nuốt luôn cái lưỡi.

"Bà à...bà đang nói đến Y Dạ đấy hả?". mặt tôi cười khó coi hỏi bà, bà gật đầu nói.

"Chứ còn ai vào đây ! sau khi báo với bà là cháu bị ngã cầu thang phải nhập viện, bà nghe xong hối hả chạy vào đây thì cháu đang trong ca phẫu thuật, quanh đi quẩn lại trời vừa sáng cậu ta đã biến mất tâm!"

Không hiểu sao nghe bà nói những lời này đầu óc tôi lại có chút để tâm, anh ta đi ngay sao?

"Chỉ vậy thôi mà bà bảo người ta là bạn trai cháu hả?...không có đâu, anh ta chỉ là bạn của con thôi". sự thật đúng là vậy, Sau khi nghe tôi nói vậy bà nhíu mày.

"Vậy sao? thôi bỏ đi, bà về nhà nấu cơm, chốc lát bà mang lên cho cháu". thế là bà đi về để lại một mình tôi.

(........)

Đang lướt web xem linh tinh thì.Ọc ..ọc..ọc bụng sao thế này?

Cảm giác gì đây...không phải đấy chứ?

Bà đã về mất rồi bây giờ mà buồn vệ sinh á, sao tới không đúng lúc như vậy?...ghét quá đi mất.

Tôi đưa tay bấm cái nút đỏ trên đầu giường gọi y tá, Uầy nhờ người lạ ngại lắm cơ....thôi thì đành chịu chứ không thể chờ thêm......5 phút..... 10 phút....15 phút...

"Á...aaa đợi chết tôi rồi, sao mãi không có ai đến vậy?". Trong thời khắc này một giây cũng rất là quý báu chứ nói gì đến tận 15 phút...

Tôi xem ra không thể chờ thêm, tôi ngồi dậy dùng cái chân phải lành lặn để khều lấy chiếc xe lăn, cứ khều rồi lại cứ khều.....chết tiệc sao mãi không được?

Tôi cố vươn chân hết cỡ để khều cú chót thì cơ thể tôi bất chợt trượt ra khỏi giường... Thôi xong rồi, lần này là vỡ xương chậu luôn.

Tưởng chừng là vậy nhưng chẳng thể ngờ lại có một bàn tay bất ngờ đưa ra đón lấy tôi, bản thân tôi cũng không hiểu tại sao bàn tay đó lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy.

"Sao cô bất cẩn thế hả" tôi mở đôi mắt nhắm kịt vì sợ bị ngã ra nhìn, "Là anh sao?". Người đang đỡ tôi là Hắc Y Dạ.

"May là tôi đến kịp lúc, không thì chẳng biết sẽ ra sao?". Thật là tôi muốn cảm ơn anh lắm á nhưng vì sức chịu đựng đã đến giới hạn rồi...

"Y Dạ nhanh lên ,nhanh lên mau bế tôi vào nhà vệ sinh!".

"Nhà ...Nhà vệ sinh sao?". Anh ta trợn mắt như không tin nổi là tôi đang bắt một nam nhân đưa tôi vào cái nơi như thế.

"Ối...thiên công..ơi không ổn rồi...làm ơn nhanh đi nhanh đi, Nhanh đưa tôi vào đó!" Y Dạ thoáng đỏ mặt nhưng vì tôi hối thúc nên cũng lập tức làm theo.

...............

"Xin lỗi anh nha vì bắt anh làm chuyện kỳ cục này" Tôi trùm chăn kín mít vì mắc cỡ.

"À..không có gì, sinh lý thôi mà, cô...cô không cần ngại". nghe cái giọng là tôi biết anh có thấy kỳ cục mà huhu....sao cứ trước mặt anh ta tôi lại toàn làm trò mất mặt thế này?

"Anh đừng có giả vờ! ". "Không có thật, cô mau lấy chăn ra đi không chết ngột bây giờ ". Y Dạ đưa tay giật giật cái chăn của tôi.

"Y Dạ... Anh là ai vậy?" không khí bị câu hỏi của tôi kéo tụt dốc không phanh.Y Dạ im bặt không hề có chút động tĩnh gì, không phải là anh ta đi mất rồi chứ?

Tôi tung mạnh chăn ra khỏi người...

Không ! Y Dạ không có đi đâu hết, anh ta vẫn ở đấy chỉ là trầm tư không nói và giờ thì đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Theo như cô nghĩ... tôi là ai?". Y Dạ giữ nguyên trạng thái đó, anh ta dùng ánh mắt sâu thẩm nhìn tôi chằm chằm, đến mức tôi ngỡ rằng ánh mắt đó có thể xuyên thấu vào tận trí óc của tôi.

"Tôi không biết, nhưng chắc chắn anh không phải là người và...cũng sẽ không làm hại tôi?". Y Dạ cười dịu dàng rồi đưa tay vén gọn tóc mai của tôi .

"Đương nhiên rồi, tôi sinh ra là để bạo vệ em!". Câu nói của Y Dạ làm tâm trí tôi run lắc dữ dội, nó cho tôi một cảm giác vừa rất quen lại vừa rất lạ!

"Vậy thì anh không được nói dối,...anh là ai?"

Tôi hỏi lại một lần nữa, tuy tôi không hiểu rõ nhưng chắc chắn một điều, mở được quỷ môn quan không phải là chuyện ai cũng làm được.

"Nếu em thật sự muốn biết vậy tôi nói nhé, em sẽ không sợ tôi chứ ?". Y Dạ như cố làm cho tôi dao động , nhưng tôi nhất định phải biết.

" Tôi thật sự rất muốn nghe anh trả lời, cho dù anh là quỷ anh cũng phải nói!" tôi nhìn anh với ánh mắt trông chờ.

"Đúng ! Tôi là quỷ ". không hiểu sao tôi lại không hề cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của Y Dạ , tôi thản nhiên đón nhận sự thật đó như thể nó là điều hiển nhiên.

"Có sợ không?" Y Dạ hỏi tôi bằng giọng yếu ớt....

"Anh bị làm sao vậy Hắc Y Dạ, sao tôi lại phải sợ anh ?" Tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh ra như vậy một chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK