Tôi rót đầy một ly nước rồi uống một hơi, nhưng đang uống được nữa lỳ thì tự nhiên có cái gì đấy vướng mắc vào cổ họng làm tôi nôn thốc nôn tháo , thấy kỳ lạ nên tôi quay sang bật đèn sáng lên.
" Cái quái quỷ gì đây, sao trong ly nước của mình lại có tóc ? " tôi đổ ào ly nước chứa đầy tóc đồng thời đưa ngón tay vào cổ họng móc những sợi tóc còn nằm trong đấy.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi rùng mình nổi da gà, chắc chắn đây không phải tóc của bà, lại càng không phải của tôi, tóc tôi không có uốn mà cũng không nhuộm.
Đắn đo suy nghĩ một hồi tôi bỗng chọt dạ, "Có khi nào là mớ tóc lúc chiều, tôi quay sang nhìn vào sọt rác, nhưng trong đó không có gì cả.
" Chắc bà đã mang rác đi vứt rồi, vậy thì tại sao trong ly lại có tóc chứ ? " . Mọi chuyện thật khó hiểu, tôi bước về phòng mà bụng dạ cứ thấp thỏm không yên.
Tôi chỉ nằm một chốc là đã ngủ lại rồi, .....
Nhưng lần này tôi đang ngủ thì cứ có gì đấy bay bay trước mặt làm tôi ngứa mũi hắt hơi mấy lần, tôi đưa tay vén lại tóc cho gọn gàng vì nghĩ là tóc tôi bị quạt làm cho bay vào mặt .
Nhưng tôi vén mãi mà nó vẫn cứ lất phất trước mặt, bực quá tôi ngồi bật dậy toan buột luôn lại, thì tôi chợt nhìn thấy một thứ khiến hét toáng lên một tiếng. " Áaaa!!! "
Đó không phải tóc của tôi mà là mớ tóc lúc chiều, nó nằm một cục trên bụng tôi, tôi hoảng quá hất tung nó xuống nền rồi luống cuống đi bật đèn, nhưng khi đèn phòng vụt sáng thì tôi không thấy gì nữa.
Tôi cuối đầu xuống chân giường tìm kiếm cũng chẳng thấy, tôi ngồi thở hổn hển trên nền nhà, Cốc Cốc , tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng của bà.
" Tịnh Kỳ.. cháu có sao không ?" tôi đứng dậy ra mở cửa cho bà, "Sao cháu lại la thất thanh giữa đêm vậy, có chuyện gì sao ?".
Tôi mỉm cười trả lời " Dạ không sao, chỉ là ác mộng, cháu xin lỗi ,làm bà giật mình rồi " bà nghe tôi nói vậy liền xua tay "Vậy thì nghỉ sớm đi, không sao là tốt rồi, bà về phòng đây ".
Bà vừa quay lưng thì tôi cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, tôi đảo mắt kiểm tra quanh phòng một lần nữa rồi mới dám tắt đèn.
Nhưng đèn vừa tắt tôi lại thấy không ổn nên vội bật lên lại " Hay thôi... hôm nay để đèn vậy ngủ luôn cũng được !" tôi đi tới giường lật gối chăn kiểm tra lần nữa rồi mới dám bước lên giường .
Để đèn sáng đúng là không quen, nhưng mà tắt đi thì chắc tôi sẽ không dám ngủ mất.
_____________________________
Vì hôm nay là Chủ nhật nên tôi ngủ đến tận 8 giờ mới mò dậy, hôm qua bị tỉnh giấc mấy lần nên trong người cảm thấy uể oải.
Tôi rửa mặt xong rồi lúc la lúc lắc đi ra khỏi phòng, bà lúc này đang ngồi xem tivi, " Bà ơi ...sáng nay ăn gì vậy bà ? " tôi gãi đầu đi xuống bếp.
" Hôm nay ăn cháo với màn thầu, bà để hết trong nồi hấp đấy, lấy ra ăn cho nóng " tôi nghe theo mở nồi rồi lấy phần điểm tâm sáng của mình ra ăn sạch.
Vừa ăn xong thì điện thoại tôi báo có tin nhắn đến , tôi liền mở ra xem [ Hôm nay nghỉ , chiều chúng ta đi dạo phố đi ] , tin nhắn là của Uyển Dư.
Tôi lập tức trả lời [ Ok ! 5 giờ nhé ] ... [ Được ! tôi sẽ qua đón cậu ].
Tôi đi ăn xong thì rửa bát, phải luôn như vậy không bà sẽ mắng tôi.
" Bà ơi tối nay đừng nấu cơm phần cháu, vì chiều tối cháu có hẹn với Uyển Dư rồi " bà đưa tay ra hiệu đã hiểu nên tôi đi về phòng.
Tôi mở tủ quần áo ra chọn tới chọn lui xem xem có bộ nào hợp để tối nay đi dạo không, sau nhiều lần thay ra thay vào cuối cùng cũng được một bộ ra hồn .
Đó là một chiếc quần soóc mặt cùng với chiếc áo hai dây mát mẻ, bộ này vừa khoe được vóc dáng vừa dễ dàng đi lại .
Tôi để bộ đồ ấy qua một bên rồi nằm xuống nghịch điện thoại, khi hết cái để xem thì tôi lại quay sang làm vài ván game để giết thời gian.
Vì ăn sáng trễ nên tôi bỏ luôn bữa trưa, bà nhiều lần cằn nhằn về việc đó nhưng tôi vẫn cứ lì lợm nên bà lơ luôn chẳng buồn nói nữa.
Cứ nằm như con cá ương như vậy cho đến khi tôi xem lại đồng hồ thì đã 3 giờ chiều rồi, " Chắc chuẩn bị luôn bây giờ là vừa!? "Tôi đứng dậy đi lấy bộ quần áo chọn sẵn lúc trưa để đi tắm thì...
" Ủa ... nó đâu rồi nhỉ, mình đã để riêng ra ngoài rồi mà ?". Tôi tìm mãi nhưng không thấy, lục lại hẳn trong tủ đồ nhưng vẫn biệt tăm.
Không muốn để mất thời gian nên tôi tìm sang bộ khác, nhưng lần này khiến tôi sợ hãi thật sự, toàn bộ những chiếc áo mát mẻ và những chiếc quần soóc còn lại kể cả váy ngắn cũng đều mất luôn.
Tôi thấy hiện tượng này không bình thường nên vội chộp lấy một bộ rồi đi thay ngay, trang điểm qua loa cho bớt nhợt nhạt xong tôi phóng nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn đồng hồ mới 4 giờ 30, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Uyển Dư, [ Cậu qua đón tớ sớm một chút có được không? ] .
Đợi mãi không thấy trả lời nên tôi đoán chắc cậu ấy đang trên đường tới đây, tôi đoán không sai , đúng là 15 phút sau cậu ấy đã có mặt.
" Chà ... nay chuẩn bị nhanh vậy ? " Uyển Dư cười trêu chọc. Tôi không cười nỗi chỉ hối Uyển Dư đi nhanh vì tôi có chuyện muốn nói.
Hai chúng tôi đèo nhau đến một quán cà phê có không gian rất là yên tĩnh và đẹp, tôi rất thích uống cà phê nên gọi ngay một ly cà phê đen không đường.
" Nào có chuyện gì cậu nói đi, từ nãy đến giờ mặt cậu căng thẳng lắm ! " Uyển Dư nhìn tôi với nét mặt lo lắng.
" Tôi hỏi cậu cái này hơi kỳ cục một chút .. !" tôi gãi đầu ra biểu hiện khó nói , Uyển Dư gạc tay nói. "Cậu ngại ngùng gì chứ, mau nói đi "
Tôi ghé sát lại gần Uyển Dư và nói nhỏ " Cậu có biết ở đâu có thầy trừ tà không ?"