Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

." Ai vậy bà, khách đến nhà sớm vậy sao? " tôi vừa nói vừa xuống bếp lấy điểm tâm sáng của mình. " Không đâu, họ bảo là tìm cháu đây " ... " Tìm con sao? "

Tôi bước ra cửa để nhìn cho rõ là ai, nhưng kỳ thật là không có quen.

"Chúng tôi là cảnh sát hình sự, chúng tôi được lệnh bắt giữ cô Vương Tịnh Kỳ vì có người tố cáo cô đã cố tình gây ra án mạng cho cô Trương Hinh Ninh " Ông ta vừa nói vừa đưa ra thẻ ngành cho tôi thấy, dứt câu thì người còn lại liền lấy còng sắt còng lấy tay tôi.

" Nè nè...các ông lấy bằng chứng gì mà bắt tôi ? " tôi la toáng lên và vùng vẩy , bà tôi cũng bàn hoàn không kém .

" Mấy cái tên cảnh sát lưu manh này, mau thả cháu gái tôi ra, nó không bao giờ hại ai cả " bà tôi liên tục đánh vào người hai người đàn ông kia, nhưng họ vẫn nhất quyết bắt tôi đi.

" Những lời cô nói sẽ là bằng chứng trước tòa, còn bây giờ chúng tôi vẫn phải bắt cô theo lệnh " tôi bị áp bức bỏ lên xe cảnh sát, bà tôi nước mắt giàn giụa nhìn theo xe cảnh sát chạy xa dần , tôi nhìn thấy bà mà xót xa.

khốn nạn thật , là tên nào lại khai gian với cảnh sát để hại tôi vậy chứ?, tôi ấm ức đến mức lệ hoen đỏ mắt, "Bà đây trong sạch, rồi sẽ được thả ra, đến lúc đó tên khốn nhà ngươi lo mà trốn cho kỹ "

Đến nơi tôi được đưa vào một phòng riêng để thẩm vấn, họ tra hỏi tôi sự việc của ngày hôm đó, tôi không làm gì sai nên đã trình bầy tường tận sự việc, tôi kể rất là rõ ràng , đến mức lấy cả tin nhắn của tôi và Uyển Dư cho họ xem.

"Theo như điều tra và lời khai của cô, chúng tôi tình nghi cô vì ghen tuông mà xảy mâu thuẫn với nạn nhân, trong lúc cãi vã , cô vì quá kích động nên đã đẩy nạn nhân xuống cầu thang, chúng tôi nói vậy đúng chứ cô Vương Tịnh Kỳ ? " Cái quái gì vậy, họ đang buột tội tôi sao, thật là vô lý mà.

"Các người bị làm sao vậy, những điều tôi khai báo đều là sự thật , không tin các người cứ hỏi Uyển Dư, cô ấy sẽ làm chứng cho tôi !" tôi tức giận quát lớn với chuyên viên cảnh sát trước mặt , nhìn cách anh ta buột tội tôi như vậy thật thấy mà ghét.

"Được rồi, nếu cô không nhận tội thì chúng tôi bắt buột phải giữ cô ở lại và cần điều tra thêm cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ " anh ta gấp cuốn sổ đang chép dở rồi đi ra ngoài.

Tôi được đưa vào phòng tạm giam, tạm thời tôi phải ở đây để chờ điều tra thêm, họ giữ hết tất cả giấy tờ tùy thân và vật dụng cá nhân của tôi kể cả điện thoại .

Một mình trong phòng giam lạnh lẽo tôi cảm thấy buồn và chạnh lòng vô cùng, những chuyện đen đủi liên tiếp xảy ra với tôi, đầu tiên là bị người tình lừa dối, rồi đến cái chết của Hinh Ninh ám ảnh tôi, giờ thì lại bị người ta vu khống.

Tôi mệt mỏi và chán chường, lỡ như sự thật không được phơi bầy thì tôi phải ở lại đây mãi mãi sao? Còn bà thì phải làm sao đây, chắc bà sẽ cô đớn lắm, bà sẽ giận tôi vì nghĩ tôi là kẻ giết người.

Ngồi suy nghĩ một lúc lâu thì cơn buồn ngủ kéo đến, tôi không chịu nỗi nên đã nằm dài trên chiếc giường sắt lạnh buốt mà thiếp đi. Khi còn đang trong cơn mơ hồ thì tôi thấy có một bóng người, người này mặc nguyên một bộ y phục cổ trang màu đỏ bước đến gần tôi.

Tuy rằng không còn tỉnh táo 100% nhưng tôi dám chắc chắn đây không phải là mơ, người này sao lại có thể vào đây khi cửa nhà giam đang khóa cơ chứ?

Người này không có dấu hiệu dừng lại mà càng lúc càng đến gần tôi hơn.

Tay chân tôi bỗng dưng bị tê liệt, chúng cứng đờ ra , cho dù tôi có cố gắng như thế nào chúng cũng không hề động đậy, đến cả muốn mở mắt nhìn cho rõ là ai cũng không được.

Có lẽ vì bị bất động trước một người bí ẩn nên tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mồ hôi ước đẫm như tắm, người bí ẩn đó từ từ cuối mặt xuống nhìn tôi, hắn ta nhẹ nhàng đặc môi hôn vào trán tôi, đôi môi ấy lạnh buốt khiến tôi tê cứng cả da đầu.

" Đừng khóc...có ta đây! " hắn thều thao với một chất giọng âm trì địa ngục, làm tôi lạnh buốt cả sống lưng, có phải tôi đang bị ' bóng đè ' rồi không?... Đúng , đúng, chắc chắn là vậy rồi, đây là nhà giam âm u và tâm tối, có lẽ vì vậy mà ở đây có vong linh quấy nhiễu .

Tôi cố để tâm tịnh, rồi đọc thầm kinh phật " Nam Mô A Di Đà Phật " tôi cứ như vậy , lập đi lập lại rất nhiều lần nhưng tôi vẫn cứ bị bất động, cảm giác vừa sợ vừa tức tối, rồi tôi nghe hắn cười khẽ.

" Đồ ngốc...ta không sợ kinh" nói rồi hắn biến mất tâm. hắn biến mất khoản 5-10 phút tôi liền bừng tỉnh,

Tôi ngồi đừ trên chiếc giường sắt thở gấp.

Không lâu sau , một nhân viên cảnh sát đi đến phòng giam của tôi và mở cửa, " Chào cô Vương Tịnh Kỳ, chúng tôi có lệnh thả cô, vì đã có người cung cấp một video và trong video có thể cho chúng tôi thấy rõ là cô không hề ra tay ám hại cô Trương Hinh Ninh, chúng tôi vô cùng cảm ơn cho sự hợp tác của cô , mời cô "

Tôi được người Nhân viên cảnh sát đó thả ra , trước khi rời khỏi đồn cảnh sát , tôi có hỏi người đã giúp mình là ai và ai là người đã vu khống, tố cáo tôi?...Nhưng bọn họ từ chối vì đó là nguyên tắc của công việc.

Xem ra phải tự mình tìm hiểu rồi, bước ra khỏi đồn cảnh sát thì trời cũng đã tối , lấy điện thoại ra xem thì tôi thấy đã 8 giờ tối rồi , tôi đã ở đồn cảnh sát lâu như vậy rồi sao?.

Tôi gọi một chiếc Taxi và về nhà, tôi muốn về nhanh nhất có thể, vì tôi biết bà đang rất lo lắng ở nhà.

" Bà ơi ..cháu về với bà rồi đây " tôi đứng trước cửa nhà gọi lớn , đúng như tôi nghĩ, bà khóc òa khi thấy tôi.

" Bọn cảnh sát ngu ngốc, đã bảo là nó vô tội vậy mà vẫn cố bắt con bé " bà vừa kéo tôi vào nhà vừa khóc lại còn lẩm bẩm mắng mỏ, " Để đấy, mai bà sẽ lên trụ sở ấy , bảo với cấp trên để mấy tên đó bị khiển trách thật là nặng nề "

" Thôi mà bà, cháu không sao rồi, bà đừng khóc nữa nhé " tôi ôm bà vào lòng, " bà ơi cháu đói rồi, cả ngay nay cháu chưa có ăn gì " tôi cố làm ra bộ mặt đáng thương với bà.

" Được , được, cháu đợi bà nhé, bà đi nấu cơm liền đây " . trong lúc bà nấu cơm tôi vào phòng lấy áo quần đi tắm, đúng là tắm sẽ giúp ta thư giãn rất là tốt, tắm xong tôi tỉnh táo hơn rất là nhiều.

" Ấy chết, mình quên mang khăn tắm rồi " tôi buột miệng nói khi không thấy khăn tắm, bổng nhiên cửa phòng tắm có tiếng gõ Cốc Cốc, " là bà sao?" tôi hỏi rồi đưa tay mở chốt cửa, 1 chiếc khăn tắm được đưa vào, " ồh...con cảm ơn bà " tôi đón lấy chiếc khăn mà không nhìn ra bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK