Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tối kết thúc, Cảnh Hoàng phụ mẹ Nguyệt Hạ cùng cho bát đũa vào máy rửa bát. Sau đó liền bồi bà ngồi xem ti vi, còn Nguyệt Hạ cô đã lên thư phòng được một lúc. Bà Nhung thấy Cảnh Hoàng đến nhà chơi liền vẫn cười từ lúc cậu vào nhà đến giờ. Bà nói rất nhiều, kể cho cậu rất nhiều chuyện cậu không biết về Nguyệt Hạ, liền cảm thấy cô so với hồi nhỏ tuy không đáng yêu bằng nhưng mọi dáng vẻ của cô, cái nào hắn cũng thích. Được một lúc sau liền thấy bà hơi trầm lặng rồi lúc lại nghe bà nói. “Con bé này, dì nuôi từ nhỏ đến lớn tính nó dì rất rõ.” Bà ngồi dựa vào ghế để thấy thoải mái hơn, ánh mắt lại như hồi tưởng lại quá khứ. “Nhưng mà, từ sau khi ốm bệnh xong. Dì thấy nó trưởng thành lên nhiều, dường như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Không phải từ việc quan sát được mà là cảm nhận được. Dì cảm thấy con bé dường như đã trải qua điều gì đó có vẻ như rất đau khổ. Trước kia con bé không hay nói chuyện với dì, vì vậy dì đã nghĩ con bé hận mình. Hận dì không cho nó được một gia đình hạnh phúc.” Nói đoạn bà thờ dài. “Gần đây, khi thấy con bé chỉ suốt ngày làm việc, dì cũng muốn khuyên nó nhưng không được. Hơn thế, dì cũng từng nhiều lần muốn con bé tìm một người thích hợp mà tìm hiểu nhau, nhưng chính lần đó khiến nó gặp Viết Duy.”

 

Cảnh Hoàng nghe bà nói đến đây cũng đã bắt đầu nghĩ ra suy đoán của mình. Anh vẫn im lặng nghe bà kể tiếp. Bà Nhung thở dài cảm thán. “Là dì nhìn nhầm người, không nghĩ ông ta lại tham lam đến mức độ như vậy. Nếu không phải con bé cảnh báo trước, dì cũng liền lại phạm sai lầm giống như trước kia. Kết quả chính dì là người hại ba mẹ mình chết.” Cảnh Hoàng trong lòng sợ bà nhớ lại chuyện thương tâm, liền cũng ôm bà vỗ về. “Không sao rồi dì, lần này con sẽ là người bảo vệ Nguyệt Hạ và dì. Con hứa.” Bà Nhung cũng chỉ định tâm sự với Cảnh hoàng chút ít nhưng cảm thấy mình có lẽ đã dọa cậu rồi, sau liền cười nói. “Cảm ơn con nhiều lắm. Không có gì đâu ạ, con hứa thì chắc chắn con sẽ làm được.” Cảnh Hoàng tươi cười đáp. Một lúc sau, bà liền vào phòng bếp nhờ cậu đưa nước cho Nguyệt Hạ, Cảnh Hoàng liền đồng ý đi theo hướng dẫn của bà. 

 

Bước lên lầu hai thì căn phòng gần thư phòng cuối dãy sẽ là phòng ngủ của Nguyệt Hạ. Mà Nguyệt Hạ vừa tắm rửa xong liền đang chỉ mặc mình áo tắm đi ra ngoài. Thời tiết lúc này cũng là cuối tháng năm nên khá nóng bức. Tóc cô vừa gội xong, vì mới lau thấm nước nên thi thoảng vẫn còn vài giọt nước rơi xuống qua cổ. Cứ như vậy những giọt nước đó lại chảy xuống trước ngực sau đó liền biến mất trước kẽ hở nào đó. Mà toàn bộ quá trình này Cảnh Hoàng vừa mở cửa liền thu hết vào mắt. Giờ thì không chỉ mình tai anh mà cả mặt cũng đỏ như cà chua luôn rồi. Cảnh Hoàng hơi quay mặt đi rồi cố giữ giọng thật bình tĩnh mà nói. “Cái đó... à... ừm... Là... là mẹ em nhờ anh đưa nước cho em. Anh... Anh nên để ở đâu được?”

 

Nguyệt Hạ thấy bộ dạng Cảnh Hoàng lúng túng, mắt thì lúc nhìn chỗ này lúc nhìn chỗ kia nhưng trọng tâm là cô thì lại chưa nhìn thẳng dù chỉ một chút. Cô buồn cười nói anh để lên bàn cạnh ban công. Cảnh Hoàng nghe theo cô đi đến bàn gần ban công để cốc nước xuống. Bất giác nhìn ra phía bên ngoài rồi giật mình phát hiện trời đang mưa to. Đúng vậy, không sai. Là trời đang mưa to. Nguyệt Hạ cũng đã đứng cạnh anh từ lúc nào, nhìn thời tiết liền nói. “Hay anh ở lại tối nay đi, mặc dù có xe nhưng cũng đã gần mười một giờ. Đi lúc này cũng rất nguy hiểm.”

 

Cảnh Hoàng nhìn bầu trời âm u không ánh sao cũng đoán chắc là không tạnh được ngay nên đành gật đầu đồng ý. Đang thẫn thờ liền bỗng thấy một bóng đen lướt qua đến trước mặt. Anh nhìn kỹ thì liền thấy là máy sấy tóc, Nguyệt Hạ lên tiếng nói. “Anh sấy tóc giúp em được không, tóc dài nên sấy mỏi tay lắm.” Cảnh Hoàng gật đầu đống ý liền để cô ngồi xuống ghế tay thuần thục mà sấy tóc cho cô. Tóc cô rất mượt lại dài, cổ cô lại nhỏ, một bàn tay anh liền có thể ôm trọn. Hắn bỗng cảm thấy muốn cắn xuống chiếc cổ kia rồi đánh dấu cho riêng mình. Không hiểu sao nhiều khi đối diện cô hắn rất dễ xấu hổ, nhưng khi chỉ còn bóng lưng dục vọng hắn lại bộc phát mãnh liệt. Cảm giác này, thật khiến người khác khó mà nhịn được.

 

Hắn kiềm chế bản thân lại liền nâng ngọn tóc của cô lên hôn chúng rồi lướt xuống đến trán cô. Nguyệt Hạ thấy vậy cũng hơi ngửa đầu ra phía sau để anh dễ hôn hơn. Khi Cảnh hoàng lướt xuống đôi môi hồng nhuận đấy, anh liền làm sâu thêm nụ hôn rồi tiện thể tạo một ký hiệu trên môi của Nguyệt Hạ. Làm xong cũng thỏa mãn cười cười vì đã đạt được mục đích của mình, chi ít một tuần mới mờ dần.

 

Nguyệt Hạ cảm thấy hơi xót môi liền cũng biết tên nào đó giở trò nhưng cô cũng mặc kệ. Sau đó Nguyệt Hạ liền đứng dậy đến tủ quần áo mở ra một ngăn riêng biệt lấy ra một bộ đồ nam mới đưa cho Cảnh Hoàng. “Anh mau đi tắm đi, đây là đồ em mua sẵn cho anh rồi, là đồ mới cả.” Cảnh Hoàng cầm bộ đồ liền vui vẻ làm bộ dáng đứa nhỏ ngoan nghe lời đi tắm. Cũng cảm thấy cô thật chu đáo. Hắn vốn dĩ nghĩ tối nay chắc phải mặc lại bộ đồ trên người. 

 

Nguyệt Hạ thấy anh đi vào nhà tắm cũng liền tìm một bộ đồ ngủ rồi mặc vào. Ngoài trời vẫn mưa rất to, cô cảm thấy hôm nay thật muốn ngủ sớm hơn. Vì hợp đồng với Trường Anh là ngày mai ký nên cô cũng đành phải xem lại một chút để tránh sai sót. Cảnh Hoàng tắm xong, anh bước ra đang định hỏi phòng mình ngủ ở đâu thì đã nghe cô nói. “Mấy phòng khác trong nhà không có người ở nên rất nhiều đồ đạc linh tinh, vì vậy anh cùng ngủ với em.” Cảnh Hoàng nuốt lời định nói vào, sau đó lại mượn cô ipad để trả lời tin của khách hàng. Hai người làm việc một mạch cũng quá mười hai giờ đêm, thấy quá muộn cả hai mới nhất trí tắt đèn đi ngủ.

 

Cảnh Hoàng nhìn thì nằm bên cạnh Nguyệt Hạ nhưng xác thực vẫn cách một khoảng khá xa. Nguyệt Hạ thấy nhưng vẫn giả bộ xích lại gần làm anh ngượng ngùng, sau đó đành cũng phải tùy ý cô. Nguyệt Hạ nhân lúc này liền chui vào lòng anh rồi tiện lấy tay anh đặt lên eo mình. Cô cũng hơi bất đắc dĩ, cảm thấy sao anh hôn thì rất tốt nhưng đến những chuyện đối mặt kiểu này lại hay xấu hổ a, cô cũng thật bất lực mà.

 

Mới đầu Cảnh Hoàng không quen nhưng lại nghĩ tương lai hay bây giờ cũng không khác nhau, anh liền tỏ vẻ sẽ quen dần với những hành động thân mật này. Nghĩ vậy anh cũng tự nhiên ôm cô một cách thoải mái để cô dễ ngủ. Cảnh Hoàng nghĩ nghĩ liền hỏi cô chuyện cấp ba mới phát hiện là cô không nhớ được nhiều chuyện. Đó cũng là lý do vì sao việc đã từng gặp anh cô cũng không nhớ. Cảnh Hoàng đành thở dài kể lại cô nghe từ chuyện gặp mặt lần đầu đến việc cô chuyển trường. Dừng một chút lại cũng nói đến chuyện cô tuyển anh vào làm. Nguyệt Hạ bất ngờ, hóa ra cô và anh đã từng gặp nhau hồi cấp ba. Bất giác trong đầu liền hiện lại những chi tiết trong mơ ngày trước. Nguyệt Hạ chỉ đành than trí nhớ bản thân thật kém.

 

“Cảm ơn anh đã kể lại cho em nghe, nếu không chuyện này liền cứ như vậy biến mất.” Nguyệt Hạ hơi thấp giọng giơ tay xoa lưng anh mà nói. Cô cảm thấy nên an ủi anh nhiều hơn. “Thiệt thòi cho anh rồi, em xin lỗi nhiều lắm.” Cảnh Hoàng cũng ôm lại cô. “Không sao đâu, dù em quên bao nhiêu lần anh cũng nguyện kể lại cho em bấy nhiêu lần.” Hai người cứ vậy ôm nhau rồi cùng trầm mặc. Vì cả hai cũng không thuộc dạng người nói nhiều nên nhất thời không biết nói gì hơn. Nguyệt Hạ lại nghĩ nghĩ rồi lên tiếng trước.

 

“Đã từng có một lần em suýt bị đuối nước, từ hồi đó liền để lại bóng ma tâm lý khó có thể học bơi được.” Nói đến đây lại làm cô cảm thấy như mình đang quay trở lại hoàn cảnh lúc trước, mặt cũng đã hơi nhăn lại. Nếu không phải đã tắt điện phòng thì những biểu hiện này của cô sẽ hoàn toàn lộ hết. Nghĩ vậy Nguyệt Hạ cũng thoải mái hơn nhiều, liền kể tiếp. “Lúc đó em đã suy nghĩ có lẽ không sao đâu. Cố gắng tận lực không đến những nơi như biển hay ao hồ là được.” Nói xong cô hơi ngừng một chút giọng hơi nghẹn ngào. “Cho đến khi đối mặt với cái chết, em mới biết biển thật đáng sợ. Nhưng càng đáng sợ hơn là việc không thể cứu được ai cả, cảm giác thật bất lực cũng đau khổ. Vì vậy, lần này em muốn mình phải học bơi thật tốt. Có vậy những chuyện như thế sẽ không xảy ra.” Cảnh Hoàng nghe cô nói vậy liền thấy kỳ lạ nhưng lại nghĩ có lẽ là chuyện hồi nhỏ, mẹ cô cũng không có kể hết cho anh nên lại thấy bình thường. Anh đau lòng mà xoa nhẹ lưng cô an ủi. “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Ừm, cảm ơn anh vì đã luôn bên em.”

“Anh cũng vậy.”

 

Hai người nói nói cũng bất giác ngủ đi từ lúc nào. Cảnh Hoàng thì ổn nhưng Nguyệt Hạ lại mơ thấy ác mộng. Lần này cô mơ thấy mình đang đứng tại một nơi gần vách núi. Xung quanh khoảng chục tên côn đồ tay cầm gậy sắt. Lúc này cô mới phát giác bản thân đang trên khu đảo ngoài thành phố. Mà bên kia, Viết Duy thì cười lớn dùng thanh sắt đánh Cảnh Hoàng. Trên người anh ướt đẫm mảng máu. Nhưng anh vẫn gượng dậy nhìn cô rồi nói cô cố gắng chạy đi, cứ như vậy cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng. Mặc cho xung quanh những bọn côn đồ đánh đập, cô vẫn có thể minh bạch ba chữ đó.

 

Anh nói: “Anh yêu em.” Từng chữ một cứ như vậy lại như vạn con dao đâm thấu tim của cô. Thật đau, thật buồn, tại sao anh lại nói vậy? Cô có gì đáng để anh phải hi sinh như thế. Nguyệt Hạ trơ mắt nhìn người cứ như vậy nắm mắt lại. Cô hoảng loạn sợ hãi, cố gắng để bò lết đến bên anh. Mà Viết Duy như kiếm được trò vui, lại mỗi bước đi của cô liền cho người đánh vào chân của cô. Nhưng có đánh bao nhiêu đi chăng nữa cô vẫn cố lết về phía trước. Viết Duy bực mình, liền ngay từ phút Nguyệt Hạ sắp với được tay anh thì tay cô liền bị một mũi dao đâm thủng. Máu liền chảy liên tục đến khớp xương cũng sắp lòi ra ngoài. Người khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ khiếp sợ nhưng Nguyệt Hạ lại như không cảm thấy gì cứ vậy tiếp tục tiến đến gần anh. Viết Duy làm gì cho cô được tại nguyện, hắn túm tóc cô ép cô phải ngẩng đầu rồi nói. “Không phải trước kia mày mắt cao hơn đầu sao? Cao lãnh sao, kiêu ngạo sao? Không phải mày lúc nào cũng coi tao như thằng đần?” Nói đoạn hắn cười lớn, rồi giọng khinh thường nhìn Nguyệt Hạ gằn từng chữ mà nói. “Chính ông đây đã khiến mày phải yêu đến hận không thể dâng tim ra còn gì. Lúc nào cũng nói những câu giả nhân giả nghĩa. Không phải chỉ là chức phó giám đốc sao? Mày cũng không cho tao vậy mà nói yêu? Thật nực cười.” Viết Duy cười to, mắt ghen ghét mà nói. “Từ khi mày sinh ra đã được ăn no mặc ấm, có gia đình yêu thương, tiền bạc lại cũng được ông bà đó cấp cho. Không phải như tao mang danh phận con riêng, bị đánh đập, bị khinh thường. Đến mày cũng giám nhìn tao bằng ánh mắt đó. Ha... bất quá bây giờ mày nhường hết lại cho tao đi, tao sẽ chăm sóc số tài sản ấy giùm mày.” Nói xong hắn liền một dao đâm vào bụng cô. Nguyệt Hạ hộc ra một búng máu nhưng từ đầu đến cuối một chữ cô cũng không lọt vào tai. Mắt cô vẫn chằm chằm nhìn chăm chú bóng dáng đang nằm kia. Cảnh Hoàng chỉ ngủ thôi phải không? Hay anh đang đùa cô? Trước kia anh hay quấn cô lắm mà, sao bây giờ anh không đến bên cô vậy. Nếu anh không đến, cô sẽ tự đến.

 

Nghĩ rồi Nguyệt Hạ định vùng vẫy để đến bên kia nhưng bị đánh đập cũng như dao xuyên vào bụng đã khiến cô không còn sức lực nào nữa. Cứ Như vậy cô cùng anh liền bị bọn Viết Duy ném xuống biển. Thật lạnh quá, tối quá. Cảnh Hoàng, anh đâu rồi? Cơ thể cô nặng nề, đáy mắt đã mờ dần nhưng vẫ chỉ dõi theo bóng đen nào đó vẫn ở đâu bên kia. Tay cô cố vươn lên nhưng đã không còn có thể làm được gì nữa. 

 

Một góc nào đó, cô nghe ai đó đang kêu mình. Tiếng kêu này thật quen thuộc. Là ai vậy? “Nguyệt Hạ... Nguyệt Hạ... Mau tỉnh lại.” Cô cố gắng mở mắt ra, phát hiện người đang ngay bên cạnh liền hoàn hồn. Hóa ra chỉ là... mơ. Thật tốt quá chỉ là mơ thôi. Cô không kìm được liền ôm chầm lấy người bên cạnh tránh để anh thấy hốc mắt đang đỏ của bản thân. Cảnh Hoàng lâu nay vẫn ngủ rất nông nên khi phát hiện người bên cạnh đang hơi nói mớ, anh liền tỉnh giấc. Lúc nhìn sang, anh giật mình phát hiện cô ra mồ hôi rất nhiều, miệng luôn lẩm bẩm gì đó anh không nghe rõ. Anh cố gắng kêu cô thức giấc nhưng không được. Không còn cách nào khác, Cảnh Hoàng định xuống nhờ dì giúp đỡ lại không nghĩ đến nghe được cô gọi anh. “Cảnh... Cảnh Hoàng... đừng bỏ em.” Anh liền vội vã chạy ngay lại ôm cô lên rồi vỗ về nói. “Nguyệt Hạ, anh ở đây. Anh ở đây, không sao rồi. Không sao rồi.”

 

Khi cô cuối cùng cũng chịu mở mắt, Cảnh Hoàng mới yên tâm thở phào. Lúc sau, anh định dùng khăn lau mồ hôi cho cô lại bị một cái ôm thình lình đến. Biết cô gặp ác mộng nên anh cũng không làm gì nữa mà chỉ ngồi ôm vỗ về, an ủi cho cô yên tâm. Sau đó không lâu, khi Nguyệt Hạ bình tĩnh lại, anh phát hiện cô đã ngủ thiếp đi. Cảnh Hoàng thở dài sau đó liền bế cô nằm lại trên giường, một giấc đến sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK