Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hết giờ nghỉ trưa, mọi người lại làm việc của mình. Vì sắp tới có khá nhiều việc phải sắp xếp và làm bên phía công ty giải trí nên Nguyệt Hạ liền quyết định hôm nay không về nhà mà ở lại công ty. Cùng với cô còn có ba người Dương, Hà cùng Cảnh Hoàng. Có thể nói là những người trợ thủ đắc lực nhất.

 

Mọi người phối hợp với nhau liền nhanh gọn kết thúc. Nhìn đồng hồ hiện hai giờ sáng, ai nấy đều cũng thực mệt mỏi. May mắn thay mai cũng là cuối tuần, mọi người đều có chung ý nghĩ đó là ở nhà ngủ nướng. Dương và Hà xong việc liền chào tạm biệt về trước. Trong phòng giờ chỉ còn lại cảnh Hoàng và Nguyệt Hạ. 

 

Sợ Cảnh Hoàng mệt mỏi cô liền nói. “Anh mau về nghỉ ngơi đi, cố sức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.” Cảnh Hoàng bất đắc dĩ nhìn cô. Tuy nói hắn phải giữ gìn sức khỏe nhưng cô lại không nghĩ vậy cho bản thân. Anh thở dài tiến lại gần cô mà nói. “Ừm, không sao đâu. Giấc ngủ của anh lâu nay không được tốt, nên nếu quá giờ ngủ anh cũng không ngủ được nhiều.”

 

Nguyệt Hạ lại hơi nhăn mày. “Nếu vậy anh nên đi đến bệnh viện khám sức khỏe cùng em, kẻo không về sau lại sinh ra nhiều bệnh.” Cảnh Hoàng cũng đáp ứng thuận theo cô, lại thấy cô cũng không có ý định về nhà liền nói. “Nếu không thì chúng ta cùng đi xem phim?” Nguyệt Hạ nghĩ cũng cảm thấy bản thân cũng khá lâu chưa đi xem phim liền cũng có hứng thú mà gật đầu. Vì thời gian đã quá muộn nên hai người tìm xung quanh một lúc mới thấy một rạp đang mở. Nhìn nhìn bảng phim, Nguyệt Hạ tỏ vẻ anh xem phim nào cô xem phim đó.

 

Cảnh Hoàng vừa đi mua bắp và nước về cũng lại nhìn. Hiện không thấy nhiều bộ hay nhưng cũng xem là tạm được. Anh liền chọn một bột phim viễn tưởng mà xem. Vào đến rạp hai người mới cảm thán, đúng chỉ có họ mới đi xem phim giờ này thôi. Ngay cả hồi nãy nhân viên bán hàng nhìn thấy hai người cũng ngạc nhiên kiểu: Hóa ra giờ này cũng vẫn có khách. 

Vì phòng không gian khá lớn nên hai người rất thoải mái lựa chọn chỗ ngồi. Bộ phim có nội dung chỉ sơ sài nói về hai thế giới song song. Nam chính trong phim tìm thấy bản thân đã được sao chép ở thế giới bên kia. Rồi hai người cùng nhau tìm cách cùng kết nối hai thế giới lại với nhau. Nội dung thì được nhưng cảnh quay hơi chán. Hai người vừa ăn bỏng ngô vừa bàn luận về bộ phim đến hăng say, ngược lại còn thấy hứng thú khi bình luận phim.

 

Xem xong bộ phim cũng đã gần bốn giờ sáng. Cảnh Hoàng để ý thấy Nguyệt Hạ dường như đã bắt đầu mệt liền bảo cô để mình đưa cô về nhà. Nguyệt Hạ cũng không từ chối, cứ như vậy Nguyệt Hạ về nhà ngủ một mạch đến tám giờ mới mở mắt nổi. 

 

Bà Nhung thấy con gái đã dậy liền nói một câu. “Đồ ăn mẹ vừa mới hâm nóng lại đấy, con mau ăn đi.” Nguyệt Hạ đáp vâng liền cũng quan sát ngoài trời một chút. Hôm nay thời tiết nắng đẹp, bầu trời lại rất xanh. Không khí như vậy thật khiến con người ta muốn trở nên lười biếng như những chú mèo nằm phơi nắng ngoài sân vậy. 

 

Chúng hưởng thụ ánh nắng ấm áp, làn gió nhè nhẹ thanh mát thổi đến. Nguyệt Hạ hít một hơi thật sâu sau đó lại thở ra. Cô chăm chú nhìn mẹ cô tỉa lá cho mấy cây cảnh cùng với tưới hoa trong vườn. 

 

Cô tự hỏi nếu trước kia cũng bình yên như thế này có phải tốt không. Mỗi ngày thức dậy đều có thể thấy mẹ cô ở kia. Cảnh Hoàng cùng mọi người cũng rất tốt. Một cuộc sống tốt đẹp như vậy, lần này cô sẽ trân trọng giữ gìn nó.

 

Ăn xong bữa sáng Nguyệt Hạ liền nhắn tin hỏi Cảnh Hoàng cùng mình đi chơi. Cô quyết định hôm nay bỏ hết việc ra sau đầu. Cảnh Hoàng trả lời tin rất nhanh. Anh nói đồng ý. 

 

Nguyệt Hạ lại nhắn để anh đợi ở nhà cô tiện đường sẽ đến đón anh cùng đi. Bà Nhung đang tưới nước cho hoa liền nghe con gái nói. “Mẹ, con đi ra ngoài với Cảnh Hoàng một lúc. lát nữa người cứ ăn cơm trước nếu con về muộn nha.”

 

Bà Nhung nghe vậy cũng cười đến rạng rỡ. Bà đang còn sợ cô lại chỉ cắm đầu vào công việc đây. Liền đáp. “Không sao đâu, con cứ đi đến tối cũng được.” Nguyệt Hạ nghe xong cũng chỉ cười cười nói vâng rồi lái xe đi.

 

Hai người cùng nhau đi đến khu sở thú ngắm động vật. Cảnh Hoàng từ lúc nhận được tin nhắn của cô đã cười không ngừng từ lúc lên xe đến giờ. Anh đã nghĩ định rủ cô đi chơi cùng mình nhưng ngại sợ cô chưa thức giấc liền thôi. Vậy mà chuyện này lại cho anh niềm vui bất ngờ hơn. 

 

Quả thật người tính không bằng trời tính. Nguyệt Hạ nhìn nhìn lại vu vơ nói. “Gặp được em anh vui vây a?” Cảnh Hoàng đang suy nghĩ kế hoạch đi chơi hôm nay liền bị cô thình lình hỏi đến. Anh có chút hơi xấu hổ chút nhưng hai giây sau lại bình tĩnh trả lời nghiêm túc. “Ừm, rất vui.”

 

Nguyệt Hạ thấy anh nghiêm túc cũng phì cười. Nhìn bộ dạng anh lúc này tự nhiên cô cảm thấy anh giống như đang lấy lòng mình. Nguyệt Hạ có chút mơ hồ thấy anh đã mọc đuôi, chiếc đuôi ấy đang vẫy đến điên cuồng vui vẻ.  

 

Cô cười cười trả lời lại. “Em cũng vậy.” Lúc này, tim cảnh hoàng lại hơi ngừng một nhịp. Mặc dù anh và cô đã tiến tới quan hệ yêu đương. Anh cũng quen dần với những hành động thân mật. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh sẽ miễn nhiễm với những câu nói tình cảm như vậy a. Thật đau tim quá.

 

Hai người sánh bước nắm tay nhau đi dạo trong sở thú. Đi đi một lúc liền hơi mệt, Nguyệt Hạ liền cùng Cảnh Hoàng ngồi nghỉ tại ghế dài gần đó. Cảnh Hoàng thấy trời nắng khá gắt liền nói. “Em ngồi ở đây đi, anh lại kia mua chút nước uống.” 

 

Nguyệt Hạ cũng thấy khát nước liền đáp vâng rồi ngồi tại chỗ chờ, tiện thể lấy cái quạt giấy phẩy phẩy cho đỡ nóng. Cảnh Hoàng đi không lâu cũng trở lại. Anh vặn sẵn nắp chai nước rồi đưa cô, sau đó mới đến bản thân mình.

 

Hai người đang ngồi nói chuyện liền không biết từ đâu đến hai bé gái mặc đồng phục học sinh, đứng trước thẳng mặt hỏi Cảnh Hoàng xin số điện thoại.

Cảnh Hoàng phản ứng đầu tiên, liền khéo léo từ chối. 

 

Trong khi đó Nguyệt Hạ từ đầu đến cuối vẫn chưa nói một lời nào. Nhưng nếu người nào quen biết cô lâu liền có thể thấy cô đang không vui. Không khí xung quanh đang nóng bức cũng đột ngột chuyển lạnh luôn rồi. 

 

Cảnh Hoàng vui vẻ vì phát hiện cô ghen. Đây là phản ứng mà anh khó thấy được ở Nguyệt Hạ, điều này làm Cảnh Hoàng có một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Từ chối xong anh cũng không ngồi lại nữa định đứng dậy đưa cô ra chỗ yên tĩnh hơn. 

 

Liền tay này đang nắm tay Nguyệt hạ định đi liền tay kia bị ai đó nắm lấy. Cảnh Hoàng giật mình quay lại liền thấy là một trong hai cô gái vừa nãy đang nắm tay anh. Anh hơi lạnh mặt rút tay ra. “Tôi nói lại lần hai. Đây là bạn gái tôi, cũng như là vợ sắp cưới của tôi. 

 

Mong hai bạn biết ý.” Cô gái bắt tay Cảnh Hoàng kia dường như không nghĩ anh sẽ đổi mặt nhanh vậy liền hoảng sợ rồi đứng đơ ra. Một lúc sau khi hai người đi xa cô ta mới hoàn hồn mà trách cứ người bạn bên cạnh xui mình làm vậy khiến bản thân mất mặt.

 

Nguyệt Hạ ngay từ khi thấy hai cô gái kia đến xin số điện thoại đã cảm thấy không thoải mái. Nhưng lại nghĩ cho hay không là quyền của anh nên dù khó chịu, thì nếu là Cảnh Hoàng quyết định cô sẽ không phản đối. 

 

Nhưng thật may cô đã chọn đúng người. Cảnh Hoàng từ chối một cách dứt khoát không suy nghĩ nhiều, điều này làm cô rất vui. Nhưng vui thì vui chứ mặt cô từ đầu đến cuối cũng khó nhìn ra cảm xúc gì.

 

Xin số điện thoại thì thôi đi lại còn mặt dày tiến tới nắm tay, lúc này Nguyệt Hạ liền đen mặt. Coi bộ mấy nhóc đó cũng gan dạ ha. Cô đang ở đây còn trực tiếp làm như vậy khác nào đánh thẳng vào mặt cô? Nghĩ nghĩ đang định dạy dỗ lại mấy đứa nhóc đó liền Cảnh Hoàng còn nhanh hơn cô. Giọng nói anh lạnh ngắt, nghe ngữ khí cũng hiểu là anh đang không vui. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận đó. Nguyệt Hạ cảm thán hóa ra Cảnh hoàng tức giận sẽ có bộ dạng như vậy. Tự nhiên cô cũng thấy anh hơi đáng sợ.

 

Mà Cảnh Hoàng một đường kéo cô đi xong cũng hơi chột dạ nhìn nét mặt cô. Mặc dù chuyện này không có hiểu lầm gì lớn, hắn cũng chắc chắn không bao giờ làm mấy chuyện chư vậy nhưng Nguyệt Hạ từ đầu đến cuối đều không nói gì. 

 

Cảnh Hoàng suy nghĩ mãi sau đó vô thức cùng cô đi ra đến tận cổng từ lúc nào. Hắn hơi gãi đầu, tỏ vẻ xin lỗi. "Nguyệt Hạ, xin lỗi. Anh đi trong vô thức nên là...” Nguyệt Hạ nghe Cảnh Hoàng nói đành cười cười rồi xoa đầu anh. “Không sao, em rất vui.”

 

Thấy cô cười, Cảnh Hoàng hơi ngơ ra nhưng cũng chợt hiểu. Cô nói vui là vì chuyện hắn làm vừa nãy. “Ừm, chỉ cần em vui là tốt rồi.” Nguyệt Hạ nhìn khuôn mặt rạng rỡ kia liền cũng không tiếc một nụ hôn lên má của anh. 

 

 Cảnh Hoàng tai chợt đỏ đến mắt thường cũng nhìn thấy được. Cẩu độc thân xung quanh ăn cơm chó thì chỉ cảm thấy sở thú hôm nay thật khó nhìn. Hai người đi dạo xung quanh gần khu sở thú cũng thấy không có gì hay liền quyết định mua đồ ăn về nhà để ăn cơm. 

 

Trong siêu thị, Cảnh Hoàng vừa kéo xe đẩy vừa chọn thức ăn, Nguyệt Hạ thì đi song song với anh. Cô đang gọi điện thoại trước cho mẹ để bà không phải đi chợ mua đồ ăn. Bà nhung nghe được hai đứa con của mình về sớm, dù hơi tiếc nhưng thật tâm bà cũng muốn ở bên hai người nhiều hơn nên cũng vui vẻ đi tán gẫu với mấy bà hàng xóm tiếp.

 

Xong xuôi mọi việc thì khoảng ba mươi phút sau hai người về tới nhà. Cảnh Hoàng cùng học nấu ăn với bà Nhung. Còn Nguyệt Hạ, cô từ chối học nấu ăn. Làm gì thì làm nhưng nếu liên quan đến đồ ăn là cô không thể nào làm ngon nổi. Vậy nên để tránh mất hình tượng cô sẽ kiếm tiền và mua máy rửa bát chẳng hạn. Mọi thứ dọn dẹp vệ sinh trong nhà đều là hàng ngoại cô cố gắng mua cho mẹ. Sự thật là cô rất ghét làm việc nhà, điều này bà Nhung đã kể cho Cảnh Hoàng nghe từ lâu. Vậy nên bây giờ anh đang cố gắng nấu ăn thật ngon đây.

 

Bữa cơm hôm nay gồm sườn xào chua ngọt, canh chua, rau muống xào, cá sốt cà chua. Trừ món rau xào ra thì những món khác cũng phải khéo tay thì mới thực sự ngon. Nguyệt Hạ đưa đũa lên gắp miếng sườn ăn. Hương vị đậm đà, thịt lại mềm, không bị khô. Lại chua chua ngọt ngọt, cô rất thích.  

 

Bà Nhung nhìn biểu hiện của Nguyệt Hạ liền tỏ vẻ nói. “Con mau cho ý kiến đi. Hôm nay Cảnh Hoàng nấu cả đấy.” Cảnh Hoàng nghe bà nói xong cũng hơi thấp thỏm nhìn cô. Lúc này Nguyệt Hạ cũng nhìn lên, không quá cũng không kém, thật lòng khen. 

 

“Thực sự rất ngon, em rất thích.” Bà Nhung cười cười. “Vậy thì tốt rồi, Cảnh Hoàng, con thực sự có năng khiếu đấy.” Cảnh Hoàng cũng cười tươi cảm ơn bà rồi cùng mọi người vui vẻ ăn cơm. Việc nấu ăn cũng khiến hắn nhớ lại không ít việc lúc trước.

 

Hắn từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, lại sau này tự lập cũng không thường xuyên có thời gian ở nhà để nấu ăn. Trước đây, đối với hắn việc nấu ăn cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ hắn lại thấy thích công việc này. Đơn giản có lẽ chỉ vì hắn muốn nấu ăn cho người ấy đi.

 

Đang ăn cơm, bỗng nhiên lại nghe bà Nhung hơi a một tiếng, sau bà lại nói. 

“Cảnh Hoàng này, hình như từ hôm gặp mặt đến giờ con vẫn gọi ta là “Dì” phải không?” Cảnh Hoàng ngơ ngác không hiểu bà định nói gì liền cũng đáp “Vâng.” Mà Nguyệt Hạ bên kia đoán được ý đồ của bà cũng không buồn cản. Dù sao sớm hay muộn cũng giống nhau mà.

 

Bà Nhung nghe Cảnh Hoàng đáp xong liền tỏ vẻ đau thương mà nói. “Cảnh Hoàng à, con với Nguyệt Hạ cũng đã rõ ràng mối quan hệ rồi. Con cũng nên đổi xưng hô với dì đi, nếu không dì thực sự buồn lắm.” Nói rồi bà ra vẻ như muốn khóc, hai tay hơi nâng lên che mắt. Nguyệt Hạ thấy mẹ mình càng ngày càng diễn sâu. Cũng bất chấp vứt hết liêm sỉ ra sau đầu chỉ để dụ Cảnh Hoàng. Này... cũng thật là diễn xuất đỉnh cao. Cô bắt đầu nghi ngờ có khi nào ngày xưa mẹ cô học nhầm ngành, nhầm trường hay không?

  

 

 

Cảnh Hoàng bối rối không hiểu gì liền thấy bà sắp khóc vội nói. “Dì à, dì muốn con làm việc gì con cũng làm hết. Dì đừng khóc, dì nói con nghe.”

Bà Nhung thấy Cảnh Hoàng cắn câu liền hai tay nhanh chóng cầm tay Cảnh Hoàng. 

 

“Vậy con có thể gọi ta là “Mẹ” không?” Cảnh Hoàng còn nghĩ chuyện gì phải lớn lao lắm không ngờ bà chỉ yêu cầu hắn gọi mẹ. Anh hơi nghẹn ngào vì xúc động. “Đây... con vui lắm.” Bà Nhung lại tiếp lời. “Vui là tốt, ta còn sợ con chê bà mẹ này đây.”

 

“Được rồi, giờ thì...” Cảnh Hoàng nhìn bà chờ mong, anh bỗng chốc cũng cảm thấy hồi hộp theo. Đây là lần đầu tiên anh gọi một tiếng “Mẹ” nên không tránh khỏi hơi lắp bắp. “Vâng... vâng... thưa mẹ.” 

 

Nói xong Cảnh Hoàng cũng tự nhiên thở dài thả lỏng. Có trời mới biết hắn thực háo hức a. Bà Nhung nhận được đáp án vừa lòng liền khen cậu liên tục, sau đó mọi người lại tiếp tục bữa cơm đang dở. 

 

Sau một hồi cơm trưa. Chiều chiều cả ba người cùng đi đến khu mua sắm dạo chơi. Buổi tối lại cùng nhau ăn cơm. Cảnh Hoàng cũng ở lại nhà Nguyệt Hạ như một thói quen sắp hình thành. Hai người lại cùng nhau tâm sự về chuyện kết hôn như lời hứa của Nguyệt Hạ lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK