Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Hoàng biết người muốn hại mình là Viết Duy liền cùng hận cũ thù mới mà cảm thấy muốn giết đối phương hơn. Hại Nguyệt Hạ, người mà anh nâng niu còn không kịp, hắn lại giám để cô phải lao lực suy nghĩ nhiều. Cảnh Hoàng đang ngồi bên cạnh Nguyệt Hạ liền quay lại nói: “Nếu lần sau còn có chuyện thế này, em hãy đến tìm anh đầu tiên.” Nguyệt Hạ nhìn vào đôi mắt chân thành kia liền cười nhẹ đáp lại. “Ừm.”

 

Hai người sắp xếp lại kế hoạch một lúc liền nghe tiếng gõ cửa. Lần này là Dương đến, cô vào phòng và chợt nhận ra hình như mới qua có hai ngày cuối tuần mà hai người này cũng công bố trở thành hôn thê, hôn phu luôn rồi. Còn bỏ qua luôn cả bước làm người yêu. Quả thật đáng khâm phục. Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Dương, cô rất nhanh chóng liền đưa lại thông tin ngắn gọn nhất của cuộc điều tra. Ngoài những chuyện đã biết, cô còn phát hiện Lý Trương Diện có mưu đồ bán nội tạng người bất chính. Nghe xong việc này Nguyệt Hạ tỏ vẻ rất vừa ý cô, cũng tức giận với những việc ông ta làm. Ba người cứ như vậy bắt đầu một màn kế hoạch. Nguyệt Hạ biết được trước hôm nay Viết Duy sẽ quay lại công ty để giở trò, liền cùng mọi người bắt đầu tuồng kịch.

 

Mà Viết Duy từ sau ngày bị Nguyệt Hạ đánh, hắn liền bắt đầu nghĩ liệu cô vờ giận dỗi để kéo sự chú ý của hắn chăng? Nhưng suy nghĩ này đã sai khi hắn thấy cô đi cùng Cảnh Hoàng. Hắn thoáng cảm thấy không yên tâm về kế hoạch liền cũng về bàn bạc lại với cha hắn. Ông ta liền kêu hắn chuyển hết phần tiền mà hắn trộm được từ công ty hồi trước đem chuyển tên sang Cảnh Hoàng. Thuê người đi hack hệ thống mà chỉnh sửa lại. Cứ như vậy hôm nay hắn tới đây để truyền tin giả cho Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ căn thời gian, nghe được Dương báo Viết Duy sắp đến văn phòng của cô liền bắt đầu nhập vai.

 

Viết Duy đi đi nhưng cũng không để ý xung quanh có gì khác lạ, vẫn như cũ đến nơi bản thân quen thuộc. Nhưng càng đến gần cửa hắn lại bất giác nghe được cuộc đối thoại trong phòng, trùng hợp cửa cũng đang mở hắn liền thuận thế đứng lại gần hơn để nghe. Trong phòng vang lên tiếng của Nguyệt Hạ.

“Cậu thử nói xem, chứng cứ ngay trước mắt còn chối?” Nói rồi cô vứt tập tài liệu ngay dưới chân Cảnh Hoàng. Giọng điệu càng ác liệt hơn, cười khinh một tiếng. “Chắc hẳn cũng được ba tháng rồi đi. Số tiền cậu lấy được từ công ty này cũng kha khá nhỉ?” Cảnh Hoàng lại liền hoảng hốt, anh nói vội. “Không phải, chuyện này không phải tôi làm. Cô nhìn xem, những video lấy được hoàn toàn không có cảnh tôi tiếp cận khu kế toán.” Cảnh Hoàng giọng điệu càng hấp tấp hơn. “Sao cô chỉ nhìn vào chứng cứ này liền đã vu oan tôi vậy?” Viết Duy nghe ngóng cuộc đối thoại của hai người liền đem lời cha hắn dặn dò phải cẩn thận này nọ quăng ra sau đầu. Hắn nghĩ nghĩ liền quyết định bước vào phòng.

 

Viết Duy từ bên ngoài mở cửa đi vào thấy Cảnh Hoàng đang hoảng sợ liền cũng nghĩ là một lũ ngu ngốc, cảm thấy công ty này sớm muộn cũng là của hắn. Mọi chuyện quá đơn giản mà cha hắn cứ làm mọi thứ quan trọng lên. Đem suy nghĩ đó Viết Duy tự nhiên bước đến gần Nguyệt Hạ rồi đứng cạnh cô mà nói. “Nếu vậy cậu giải thích đi, tại sao tên cậu lại hiện ngay chỗ tài khoản nhận vậy?” Cảnh Hoảng tỏ vẻ sợ hãi. “Tôi không có, đây không phải tôi làm.” Viết Duy trong lòng cười thầm liền quay sang nói với Nguyệt Hạ. 

“Anh đã nói với em rồi, những loại người như thế này không thể cho vào nhà được, kẻo chính mình sau này lại bị cắn ngược.”

 

Nguyệt Hạ từ lúc hắn vào cũng chỉ im lặng theo dõi, một khuôn mặt lạnh tanh nhìn Cảnh Hoàng. Mà Viết Duy thấy vậy cũng chỉ nghĩ cô đang tức liền cứ vậy đổ thêm dầu vào lửa. “Anh nói cho em biết, nếu trước em không giận dỗi rồi đuổi anh ra ngoài, anh cũng không tình cờ thấy được tên này lén lút đi vào phòng kế toán đâu.” Nguyệt Hạ tỏ vẻ bất ngờ ra hiệu hắn nói tiếp. Viết Duy hăng hái lại nói. “không những thế, trước đó hắn nhân lúc giờ ăn trưa còn cố ý ngắt điện camera, chính vì vậy mới không thấy hắn xuất hiện trong video.” Cảnh Hoàng tức giận lại quay sang nói với Nguyệt Hạ. “Cô đừng để bị lừa, chắc chắn hắn có ý đồ xấu. Cô phải tin tưởng tôi.” Nguyệt Hạ lại như không để ý đến Cảnh Hoàng, quay sang nói với Viết Duy. “Ồ, nếu anh nói thời gian chuyển tiền là buổi trưa, vậy thì...” Nguyệt Hạ thâm sâu nhìn Viết Duy. “Tại sao trong tin nhận chuyển khoản lại là khung giờ buổi tối? Tại sao anh lại có thể biết rõ từng hành động của Cảnh Hoàng? Còn nữa, tại sao hôm đó anh phát hiện ra chuyện này lại không báo lại cho tôi? Hay là... Chính anh mới là người trộm tiền đây?” Viết Duy chột dạ liền đáp nhanh lại. “không phải, không thể nào. Cái này... A đúng rồi, hôm đó anh bị em làm cho tức giận nên đã nghĩ mặc kệ chuyện này.” Hắn tiến lên định nắm lấy tay cô, Nguyệt Hạ nhanh chóng lùi ra sau. Viết Duy bắt hụt liền cũng chỉ đành tay rút về. Hắn lại nói. “Nguyệt Hạ, tha thứ cho anh đi. Anh thề trong lòng chỉ có em thôi, vậy nên...” Không để hắn nói những lời khó nghe hơn Nguyệt Hạ trực tiếp ngắt lời. Cô hai tay khoanh lại với nhau dựa bên bàn làm việc nhìn hắn rồi hỏi. “Nhắc mới nhớ, không phải anh vừa nãy nghe lén chúng tôi nói chuyện sao?”

 

Viết Duy thấy cô hỏi liền cảm thấy bất an định nói nhưng lại không có cơ hội. Bởi lúc này, cô đang trực tiếp giơ lên bức ảnh hắn và cha hắn đang ngồi bàn chuyện với nhau. Một tấm khác lại là cảnh hai người bọn hắn giấu một hộp nhỏ vào tay của Lai Bích, người mà hắn gài vào để vu oan cho Nguyệt Hạ. Cái hộp đó chính là ma túy đá cha hắn lấy được để vu oan mẹ cô nhưng không tìm được cơ hội liền đánh tiếp chủ ý lên người Nguyệt Hạ. Hắn hoảng hốt lại quay về phía Cảnh Hoàng. Lúc này anh đã khôi phục bộ dáng ban đầu từ lúc nào. Nào còn vẻ mặt hốt hoảng, sợ hãi như vừa nãy mà thay vào đó là một khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn hắn.

 

Nguyệt Hạ lướt qua từng biểu cảm của Viết Duy lại nói. “Giấu cũng thật kỹ ha, nếu không phải tôi sớm đề phòng mấy người liền cũng không biết hai người là cha con đấy.” Viết Duy thấy vậy tay cũng động nhanh hơn não liền có ý muốn cướp bức ảnh nhưng liền bị Cảnh Hoàng giữ hai tay hắn lại ép hắn nằm xuống nền. Viết Duy ăn đau liền hít một ngụm khí, lại hung ác liếc nhìn Nguyệt Hạ mà nói. “Mày đã nói vậy thì tao cũng chẳng cần diễn kịch nữa. Cho dù là phát hiện tao lấy được tiền của mày thì sao? Mày cũng sắp xong đời rồi.” Nói đoạn liền cười lớn một cách quái dị. Hắn đã cho Lai Bích đi phân phát ma túy đến trong phòng của cô. Chắc chắn cô sẽ không thoát được chuyện này đâu. Hại hắn thế này cô cũng phải trả giá đi. Cảnh Hoàng Nghe Viết Duy nói cô như vậy tay liền cũng dùng thêm sức làm cho Viết Duy mặt cũng đã đau đến vặn vẹo. 

 

Ngược lại Nguyệt Hạ bình tĩnh một cách lạ thường. Đơn giản thôi, cái mà tên điên này nói cô đã giải quyết gọn lẹ từ lúc nãy rồi. Việc này cô đã giao cho Dương xử lý. Nghe bảo Lai gì đấy đã bị tống tù do có cảnh sát hỗ trợ giả nhân viên văn phòng dụ cô ta vào bẫy. Hoàn toàn đơn giản đến không mất chút sức lực nào. Viết Duy thấy cô vẫn bình tĩnh liền rống to hơn. “Tao khuyên mày đừng có cố chấp nữa, thả tao ra thì mày vẫn còn đường lui đấy.” Hắn nghĩ chắc hẳn cô mắc câu rồi đi, có ai không hoảng sợ khi không biết thứ gì chuẩn bị đến để hại bản thân mình chứ. Chắc chắn cô sẽ không gắng gượng được lâu nữa đâu. Nguyệt Hạ ung dung mở máy điện thoại, trong máy có đoạn ghi âm. Đây là giọng nói mà Viết Duy hắn đến cả đời sẽ không bao giờ quên được.

 

Trong máy vang lên giọng nói quen thuộc xen lẫn thêm tiếng khóc, không ai khác chính là Lai Bích. Cô ta nói người đưa ma túy là Viết Duy cũng thừa nhận mình nhận tiền hối lộ từ hắn. Có thể cũng sợ tội thêm nặng, cô ta vì cứu thân mình liền cũng nói việc Viết Duy tham nhũng tiền của công ty. Hoàn toàn có được một nhân chứng không tốn sức. Lại nói Viết Duy nghe xong cũng đã bắt đầu run rẩy. Hắn không ngờ chân trước hắn chuẩn bị liền chân sau bị phá vỡ mà chưa kịp triển khai. Nhưng hơn hết hắn ta hận Lai Bích. Con ả đó vậy mà giám khai hắn ra. Liệu cô ta có nói chuyện của cha mình không? Viết Duy càng bắt đầu rối hơn. Bây giờ phải làm sao đây... Làm sao đây... Hắn không muốn vào tù, hắn không thể vào tù được.

 

Nguyệt Hạ thấy vậy, dường như cảm thấy chưa đủ gây sốc lại tiếp tục cho Viết Duy xem một đoạn tin tức mới được đăng lên. Trong video có nói, sau nhiều ngày phối hợp phá án cùng công ty S, cảnh sát đã bắt thành công đường dây buôn lậu ma túy liên tỉnh thành. Cùng đối tượng là giám đốc công ty C, Lý Trương Diện có xác nhận hợp tác bán nội tạng người sang nước T. Tội tham nhũng tiền nhà nước và sử dụng mặt hàng giả vào sản xuất đã nhiều lần gây ảnh hưởng đến người tiêu dùng. Cùng đó phó giám đốc công ty C, cũng là em trai của Lý Trương Diện có tàn trữ ma túy trái phép trong kho hàng tại công ty. 

 

Tin tức này vừa lên liền cũng náo động giới thương trường. Nhưng hơn hết ảnh hưởng lớn hơn là nhà họ Lý, lúc này Nguyệt Hạ mà chứng kiến được cũng chỉ muốn phỉ nhổ cả nhà bọn họ. Từ chú lớn đến chú bé người nào người nấy đều liều mạng cuỗm hết tài sản còn sót lại cao chạy xa bay. Mấy cô con dâu thấy tình thế không tốt liền cũng thi nhau gấp rút về nhà mẹ vợ. Hai ông bà già tay chân cũng yếu rồi, nhìn những đám con ngoan mình nuôi lớn mà cũng bị đau tim nhập viện gấp. Một cảnh thật đáng thương nhưng trong mắt Nguyệt Hạ lại cảm thấy thật bình thường. Cô còn cho đây vốn đã nương tay với cả nhà bọn họ.

 

Viết Duy chứng kiến kế hoạch hoàn toàn sụp đổ mới bắt đầu hoảng hốt, lo lắng cho tương lai của mình. Hắn định tiến đến cầu cô giúp nhưng lúc này cảnh sát cũng đã đến nơi. Cảnh Hoàng cùng Nguyệt Hạ giao người ra, Viết Duy hét lớn. “Nguyệt Hạ, cô cứ đợi đấy. Chuyện này chưa xong đâu.” Cảnh sát thấy hắn lắm lời liền cũng mạnh tay hơn lôi hắn ra ngoài. Cả công ty chứng kiến chuyện diễn ra liền cũng đang bàn luận sôi nổi. Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ là một phần nhỏ so với tin tức mà Lý trương Diện mang đến thôi. Hoàn toàn không ảnh hưởng đến một chút gì tới Nguyệt Hạ. Cảnh sát trưởng tiến đến chào và cảm ơn hai người hợp tác giúp đỡ. Cứ như vậy bầu trời lại trở lại dáng vẻ vốn có của nó. 

 

Giải quyết chuyện này xong sắc trời cũng đã không còn sớm. Cảnh Hoàng thấy cô ngồi trên ghế sô pha liền cũng lại gần làm nũng ôm cô vào lòng. Anh hơi ngẩn đầu nói. “Hồi nãy em mệt lắm phải không? Anh xoa bóp cho em nha.” Nguyệt Hạ cũng xoa cổ rồi đồng ý. Cảnh Hoàng liền đứng dậy đi ra phía sau cô, hai tay thuần thục xoa bóp bả vai. Tay nghề anh không nói là chuyên nghiệp nhưng cũng đủ tốt. Cô thoải mái liền cũng có chút buồn ngủ, được một lúc cô tỉnh táo lại rồi kêu anh nghỉ tay đến ngồi cùng mình. Thấy anh ngồi xuống, Nguyệt Hạ tiếp tục kêu anh gần mình hơn rồi bất chợt hôn anh. Cảnh Hoàng hơi bất ngờ nhưng cũng ngay lập tức đưa tay lên sau gáy cô khiến nụ hôn sâu hơn. Sau một hồi triền miên, hai người đành bất đắc dĩ phải dừng lại vì mẹ cô gọi diện đến. Cảnh Hoàng cũng hơi xấu hổ vì cảm giác như bị phụ huynh bắt gặp một cảnh vừa rồi vậy. Anh bất giác sờ lên môi mình, hồi tưởng lại cảnh hôn vừa nãy liền mỉm cười nhẹ. Nhìn Nguyệt Hạ đang nói chuyện với mẹ cô anh lại hình dung đến một khung cảnh gia đình ba người trong tương lai. Thật bình yên đến ngọt ngào. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK