Sau khi bài phát biểu kết thúc cũng là lúc cậu cháu trai của ông lên ra mắt. Ông cất tiếng. “Giới thiệu với mọi người, đây là Vũ Trường Anh, cháu nội của tôi. Mong rằng sau này được mọi người trợ giúp nhiều.” Nói đoạn ông liền cười lớn. “Trường Anh, mau ra đây nào.” Kết thúc tiếng nói là một thiếu niên trẻ trung, mái tóc gọn gàng vuốt keo ra phía sau cộng thêm một lễ phục màu đen. Thân hình cao mét tám, khuôn mặt điển trai nhưng nhìn lại rất lạnh lùng, một dạng người sống chớ gần. Trường Anh liếc nhìn cả đại sảnh rồi cúi đầu chào và giới thiệu. Ngắn gọn trình bày rồi liền cùng ông mình đi giao lưu với khách.
Nguyệt Hạ nhìn thiếu niên kia rồi cũng bắt đầu tính toán. Cảnh Hoàng đứng bên cạnh cô cũng không ngoại lệ. Hắn quay lại nhìn nhìn người trong lòng rồi lại nói. “Nếu em muốn kết giao với cậu ta thì liền đi bây giờ, tránh bị kẻ khác đến trước.” Nguyệt Hạ nghe Cảnh Hoàng nói cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hai người cùng tiến đến chỗ Trường Anh. Trường Anh nhìn hai người trước mặt cũng liền như cũ chào hỏi kiểu khuôn mẫu. Nguyệt Hạ cùng Trường Anh bắt tay rồi giới thiệu. “Chào cậu, tôi là Lý Nguyệt Hạ, giám đốc công ty S. Mong rằng chúng ta sẽ tiến đến hợp tác và phát triển. Còn đây là Cảnh Hoàng, đứng đầu chuyên thiết kế bên chúng tôi.” Cảnh Hoàng thấy cô giới thiệu mình liền cũng tiến đến bắt tay chào hỏi.
Trường Anh thấy cô cũng là người lần đầu tiên cùng hắn nói chuyện thẳng thắn như vậy, hắn cũng làm lạ. Những người khác vì muốn có cơ hội không tiếc nhiều thủ đoạn cũng phải tâng bốc hắn lên tận trời. Người này lại thẳng thừng tuyên bố muốn hợp tác. Đúng thật khác biệt. Hắn nói. “Danh tiếng của giám đốc Hạ tôi cũng từng nghe qua, lần này được gặp mặt trực tiếp, thật hân hạnh tiếp đón.” Nguyệt Hạ thấy hắn khiêm tốn cũng nói lại. “không đâu, không đâu. Là tôi hân hạnh mới đúng.” Nói rồi hai người cũng trưng ra bộ mặt tươi cười. Người ngoài nhìn vào lại chỉ thấy hai con cáo già. Cảnh Hoàng thấy Nguyệt Hạ nhìn mãi tên kia liền cũng thấy không vui lên tiếng nói. “Nếu vậy, chúng ta có thể ngồi xuống cùng bàn chuyện hợp tác không?”
Trường Anh thấy Thái độ của Cảnh Hoàng kiểu ngoài cười trong không cười liền cũng ngầm đánh giá lại quan hệ của hai người trước mắt. Trường Anh đưa hai người đến phòng cho khách tại lầu hai để tránh những kẻ có ý gây phiền. Vừa đi vừa đánh giá hai người. Hắn chỉ cảm thấy phải hợp tác cùng hai người này. Một loại trực giác mà hắn dường như không bao giờ để tâm vậy mà lần này lại vì hai người trước mắt nổi lên hứng thú. Hắn cười thầm tự nhủ, mong rằng quyết định này không để hắn phải thất vọng.
Nguyệt Hạ thấy Cảnh Hoàng nói bàn chuyện hợp tác cũng liền đồng ý. Cô cũng không chú ý đến thái độ của Cảnh Hoàng có gì khác biệt mà liền cũng chỉ đang chú ý đến bản hợp đồng hợp tác trước mắt. Cứ như vậy hai người bàn giao rồi cùng hẹn lịch để Trường Anh đến công ty cô ký hợp đồng. Còn tại sao lại không đến phía bên công ty Trường Anh bàn giao thì Trường Anh tỏ vẻ lười đi đường ngược chiều nên đến công ty phía Nguyệt Hạ là nhanh gọn hơn.
Buổi hợp tác này là Nguyệt Hạ chọn đầu tư một nửa cùng Trường Anh, nếu lần này thành công hai người đều tính chia đều, cũng là hai bên cùng có lợi.
Bước đầu đã thành công, chỉ cần chữ ký nữa là hoàn thành. Nguyệt Hạ cùng Cảnh Hoàng nhất trí cùng thấy hoàn thành mục đích liền cũng không ở lại thêm. Hai người tạm biệt Trường Anh rồi cùng về trước.
Nhìn bóng dáng hai người đã đi khuất trước mắt, Trường Anh nghĩ đây là lần đầu tiên hắn phá bỏ quy tắc của mình. Đó là không bào giờ làm khi chưa nắm chắc năm mươi phần trăm. Việc hắn quyết định lần này cũng không phải chỉ riêng là trực giác nói vậy mà một phần cũng bởi năng lực của hai người kia. Nữ thì nhìn rộng, biết nắm điểm mấu chốt cần để mở rộng mà nam lại sắc sảo, biết đào sâu. Hai người tách ra thì không ảnh hưởng nhiều. Tuy nhiên nếu là kết hợp lại đến cả hắn dù mới gặp lần đầu cũng cảm thấy phải đề phòng hai người này. Với hắn có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời. Trong khi Trường Anh đang đánh giá hai người thì phía bên kia Nguyệt Hạ cũng đang đánh giá lại hắn. Cô hỏi. “Cảnh Hoàng, anh thấy người này thế nào?”
Cảnh Hoàng đang ngồi ngay bên cạnh cô ở ghế sau. Ánh đèn ngoài đường càng làm tăng lên góc nghiêng đến mê người của anh, ánh đèn xanh nhẹ mờ ảo trong xe lại tạo nên một bầu không khí ái muội hơn mặc dù hai người không làm gì cả. Cảnh Hoàng đang miên man suy nghĩ bỗng nghe cô hỏi vậy, tay anh đang chống bên cửa xe để đỡ mặt cũng buông xuống rồi bất giác lại gần Nguyệt Hạ mà nói. “Cậu ta có cách nhìn rất tốt về mọi mặt, tương lai chắc chắn sẽ thành công. Là người em có thể kết giao.”
“Ừm, em cũng suy nghĩ vậy.” Nguyệt Hạ cũng gật đầu tán thành. Cảnh Hoàng để ý đến từng biểu cảm của cô lại cảm thấy hôm nay cô rất lạ. Dường như cô rất để ý tên kia nhưng mọi mặt lại chỉ giới hạn ở công việc, mặt khác lại cũng tỏ vẻ cần thân thiết hơn. Nhưng mục đích là gì thì cô không nói nên anh cũng sẽ không hỏi. Viết Duy chưa xong lại đến một tên Trường Anh gì đấy, quả thật hại Cảnh Hoàng suy nghĩ nhọc lòng. Sau một hồi suy nghĩ anh liền nói với tài xế. “Cậu tài xế, làm phiền cậu dừng xe và ra ngoài một lúc được không?” Tài xế là người lái xe riêng của Nguyệt Hạ nên theo bản năng nhìn về phía cô, thấy cô không phản đối liền cũng lái về bên vệ đường rồi tự giác xuống xe và cách xa.
Nguyệt Hạ từ lúc nghe Cảnh Hoàng nói vậy cũng đang tò mò. Không biết liệu anh lại định làm gì? Cô đang định cất tiếng hỏi thì bất giác bị cái ôm chầm đến. Cảnh Hoàng lần đầu được ôm cô vào lòng cũng đã xấu hổ đến muốn chôn mặt đi rồi. Tuy nhiên vì lo lắng nên cảm xúc anh cũng dao động hơn. Nguyệt Hạ thấy anh bất ổn cũng để anh tùy ý ôm mình, lại nghe anh nói tiếp.
“Từ sau khi em khỏi bệnh, anh liền thấy em thay đổi nhiều hơn. Nhưng là thay đổi tốt. Mọi việc em làm anh đều sẽ ủng hộ và luôn là người tin tưởng em. Nhưng anh rất sợ, sợ anh chỉ đơn phương...” Nói đến đây Cảnh Hoàng cũng đã bình tĩnh hơn. Anh thấy Nguyệt Hạ im lặng liền nói tiếp. “Anh nghĩ chúng ta nếu đã có cơ hội, vậy thì cứ tự nhiên tiến tới nhưng...” Cảnh Hoàng dần thả lỏng tay rồi nhìn thẳng vào mắt cô mà nói. “Anh sẽ không buông tay em, sẽ luôn là người không phản bội em. Vậy nên... ở bên anh, được không?”
Lúc này Nguyệt Hạ cũng thấy bất ngờ, anh thực sự phát hiện mình thay đổi từ lúc khỏi bệnh a? Nhưng chuyện đó cũng không sao, việc trước mắt là người nào đó đang mắt rưng rưng hai tay nắm lấy tay cô mà tủi thân thì Nguyệt Hạ cũng bật cười. Là cô vô tư quá rồi, không nghĩ đến Cảnh Hoàng sợ cô đối tốt với anh là đang miễn cưỡng. Mặc dù không biết sao lại anh lại lôi tên Trường Anh kia vào. Bất quá... “Em sẽ không có quan hệ đặc biệt gì với tên kia, và cũng như những người đàn ông khác. Trừ anh.”
Cảnh Hoàng đang nhìn chính diện vào mắt cô, đôi mắt ấy thanh triệt, minh bạch mà không có chút dao động nào. Anh cảm thấy lần này có lẽ anh sẽ nghe được điều gì đó rất đặc biệt. Sự thật chứng minh trực giác của anh không sai. Nguyệt Hạ lại nói. “Anh sẽ là chồng tương lai của em, vậy nên sau những việc trước mắt này chúng ta sẽ kết hôn.” Nguyệt Hạ xích gần hơn đến anh rồi rất tự nhiên mà hôn lên đôi môi đẹp đẽ ấy. Nụ hôn không dài mà nó nhẹ nhàng như trấn an người trước mắt vậy. Cảnh Hoàng cũng ngơ ngác. Anh chỉ cần lời khẳng định của cô nhưng không ngờ cô lại quyết định nhanh vậy. Nhưng quả thật hắn thích cô làm vậy hơn.
Trấn an người xong, cô vừa nhẹ nhàng xoa mặt anh vừa nói tiếp. “Anh đừng lo lắng gì hết, em là chỉ riêng của mình anh.” Cô là chỉ riêng của mình anh... của mình anh... Cảnh hoàng vui mừng ngoài ý muốn. Lần này mặc dù chỉ mong cô nói một lời chắc chắn nhưng không nghĩ lại thu hoạch hơn thế. Anh cười tươi nhìn cô một cách âu yếm rồi nói. “Cảm ơn em.” Nguyệt Hạ thấy người nào đó cười rồi cũng bất giác thả lỏng hơn. Cô sợ Cảnh Hoàng lại hiểu lầm linh tinh gì đó nên minh bạch hết trước khi quá muộn, tránh lại ảnh hưởng đến quan hệ hai người. Cũng nhân cơ hội tỏ tình luôn, như vậy mới giữ được người bên mình. Cảnh Hoàng cũng cảm thấy hôm nay mọi thứ xung quanh cũng thật tươi đẹp. Cô đã là người của hắn vậy thì hắn sẽ không để một kẻ nào để mắt đến cô, không một kẻ nào hết.
Hai người tâm sự một lúc liền cũng thấy thời gian không còn sớm đành lên tiếng kêu tài xế quay lại xe. Tội cho bạn trẻ, vào trong xe thấy không khí không đúng nhưng cũng không biết tại sao. Chỉ biết cắm đầu cúi cổ giả vờ không thấy không khí toàn màu hồng mà tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Nguyệt Hạ đưa Cảnh Hoàng về xong mình cũng mới về nhà. Nhìn anh từ xa vẫn nhìn mình đi liền cảm thấy thật ngốc. Nhưng lần này, cô đã định thì mọi dáng vẻ của anh cô sẽ đều nhớ kĩ. Đang lúc suy nghĩ về Cảnh Hoàng dáng vẻ lúc nãy thì trong xe, tin nhắn báo tới từ điện thoại đến. Nguyệt Hạ nhìn thì thấy liền là của Dương gửi đến, là một file tài liệu.
Mấy ngày nay Viết Duy không đến công ty làm cũng không xuất hiện trước mặt cô. Điều này càng làm cô nghi ngờ và lo lắng hơn. Vì vậy mà Dương cùng Hà cũng đang túc trực ngày đêm cho người theo dõi. Lần này nhận được tin có lẽ đã tra được gì đó rồi. Nguyệt Hạ mở ra xem thì phát hiện có vài bức hình. Có lẽ đây là do người cô thuê chụp được. Nhưng vấn đề ở đây là hai người trong hình lại là Viết Duy và Lý Trương Diện, ông cha đức tính tốt của cô. Nguyệt Hạ ngay khi từ đầu nhìn thấy bức ảnh đã bắt đầu suy đoán ra nhiều thứ nhưng cô vẫn bình tĩnh đọc tài liệu để rõ hơn.
Sau một hồi đọc thì Nguyệt Hạ bỗng giác cười khinh một tiếng, tài xế phía trước thấy cô cười nhưng mắt cô thì đã sát khí đằng đằng bấc giác cảm thấy sợ người phía sau. Nguyệt Hạ không quan tâm tài xế mà lúc này tay cô đang nắm chặt điện thoại đến mức bàn tay đã trắng bệch lại in hằn từng dấu đỏ. Đúng lúc này cũng về tới nhà cô bình ổn tâm trạng xuống xe. Giống như người sắp phát hỏa vừa nãy cũng không còn nữa, mà thay vào đó lại là một con người lạnh lùng, xa cách. Tài xế im lặng lái xe về. Còn Nguyệt Hạ liền vào nhà rồi lên thư phòng của mình. mẹ cô đã ngủ rồi nên cô vào nhà một cẩn thận hơn để không làm bà thức giấc.