Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai ngày nghỉ ngơi đầy đủ cô liền quyết định trở lại công ty của mình. Những ngày này Cảnh Hoàng vẫn luôn gọi điện và nhắn tin hỏi thăm, dặn cô chăm sóc sức khỏe mình thật tốt. Nhìn những dòng tin nhắn ấy, cô lại mỉm cười. Cảm giác có người quan tâm thật tốt. Hôm nay, vì đến công ty sớm để giải quyết việc tồn đọng nên cô cũng không ăn sáng ở nhà mà lên công ty định cùng đi ăn với Hà và Dương. Không ai khác chính là hai thư ký của cô, tuy nhiên đáng buồn là hôm nay Hà có cuộc hẹn quan trọng nên đã xin phép cô nghỉ ngày hôm nay mà Dương thì có lẽ còn chưa đến nên cô đã mang tâm lý đi ăn một mình mà đến công ty.

 

Vừa lúc đi ngang qua khu thiết kế, cô liền bắt gặp bóng dáng quen thuộc, thậm chí nó đã in hằn sâu vào tâm chí cô. Thanh niên với mái tóc đen cắt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen thẳm như đáy hồ sâu lắng mà lạnh lẽo nhưng khi tổng hợp trên khuôn mặt lại bất giác hòa hợp đến lạ thường. Dáng người anh cao ráo phối hợp sơ mi trắng quần âu quả thực là cực phẩm. Mà người kia cũng vì thấy cô mà hoảng hốt. Cảnh Hoàng nghĩ không biết vì sao hôm nay cô lại đến sớm vậy, hắn cũng chưa chuẩn bị tâm lý để gặp cô a. Một giây hỗn loạn đó làm Cảnh Hoàng quên mất việc chào cô, tuy chỉ nói trên điện thoại được hai ngày nhưng hắn cũng không đảm bảo lúc gặp mặt, cô vẫn vui vẻ mà nói chuyện với hắn. vì dù sao người kia vẫn đang ở đây.

 

Nguyệt Hạ thấy anh hấp tấp như vậy liền thấy có chút buồn cười, sao trước kia cô lại mắt mù mà không tìm đến một người dễ thương như vậy nhỉ. Nói đoạn cô liền lên tiếng trước. “Cảnh Hoàng, chào buổi sáng.” Cảnh hoàng nghe thấy cô chào mình liền cũng đáp lại. “Nguyệt Hạ, buổi sáng tốt lành.” Nói đoạn anh liền cười một cách ngây ngô để tránh xấu hổ. Nguyệt Hạ thấy vậy cũng cười lây làm Cảnh Hoàng cũng phải ngây người, cô cười rộ lên thực sự rất xinh, thêm bộ đầm sáng màu lại càng tôn lên vẻ đẹp thanh lịch của cô. Nguyệt hạ thấy anh ngây người liền nhân lúc này kéo anh cùng mình đi ăn sáng. Mà Cảnh Hoàng thấy cô có chút thay đổi, dường như cảm thấy mình có cơ hội liền hi vọng có thể gần cô hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn một chút nên cũng không từ chối mà cùng cô đi ăn sáng.

Hai người đi đến mấy quán ăn đồ Âu nhỏ gần công ty, gọi món rồi cùng nhau ăn sáng. Cô để ý khi ăn Cảnh Hoàng cũng rất yên tĩnh, anh chăm chú ăn phần thức ăn của mình. Cảm thấy cứ như một đứa trẻ vậy, thực sự rất ngoan. Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau về công ty. Trên đường về cô làm như vô tình mà hỏi. “Anh đang làm ở bộ thiết kế đúng không, em đang cần một người chuyên thiết kế cho mình. Nếu được anh có thể đến cùng làm việc với em không?” Cảnh Hoàng nghe cô hỏi vậy liền bất ngờ. Chuyện giám đốc đang cần một người thiết kế riêng liền trong văn phòng thiết kế bên anh đã mấy ngày nay rộn rạo. Mọi người muốn đi ứng cử nhưng thực sự không ngờ cô lại lựa chọn đề nghị với anh, làm anh thập phần kinh hỉ. “Anh đồng ý.”

 

Cảnh Hoàng hấp tấp trả lời như sợ cô sẽ nuốt lời vậy. Nhưng cơ hội này anh nhất định phải có được, để có thể ở bên cạnh cô, anh nguyện làm mọi thứ.

Nguyệt Hạ thấy Cảnh Hoàng bày ra bộ mặt cún con đôi mắt long lanh thập phần biểu tình anh muốn đi, anh muốn đi. Chắc không phải cô bị ảo giác đâu nhỉ, làm sao cô lại thấy Cảnh Hoàng mọc thêm hai cái tai với chiếc đuôi vẫy không ngừng như vậy được. Lúc này cô liền cười nhẹ rồi giơ tay xoa đầu của người còn cao hơn cô một cái đầu. “Vậy sau này nhờ anh hết đấy.” Cảnh Hoàng hưởng thụ cái sờ đầu rồi vui vẻ mà gật đầu lia lịa. Hai người cùng nhau về đến công ty, lúc này công ty cũng bắt đầu trở nên ồn ào hơn, đây đúng là giờ cao điểm đi làm. Cảnh Hoàng đã chào tạm biệt cô trước để về chuẩn bị đồ lên văn phòng làm việc mới. Còn cô thì trở về văn phòng chuẩn bị giải quyết công việc nhưng ngay khi mở cửa phòng ra, cô liền bắt gặp thân hình thoáng nhào đến. Nguyệt Hạ theo phản xạ tránh sang một bên liền nghe một tiếng kêu đau. “Nguyệt Hạ, hôm nay em lại làm sao vậy? Bình thường em cũng phải hỏi han anh một ít chứ. Bị em hại cho sưng đầu rồi này.”

Nguyệt Hạ nháy mặt lạnh tanh, đâu còn bộ mặt thanh lịch tao nhã như vừa nãy nữa. Cô lên tiếng cắt đứt giọng nói buồn nôn kia. “Đưa lại cho tôi chìa khóa văn phòng.”

 

Mà lúc này người nam nhân với mái tóc vàng chóe, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng ánh mắt câu nhân làm người người nhìn vào chỉ thấy quá diễm lệ nhưng phong thái mà hắn bày ra thì lại thủ đoạn đê tiện đến rợn người. Một lần nữa cô phỉ nhổ con mắt của mình, tự thề với bản thân phải đi khám lại mắt. Mà bên này Viết Duy nghe vậy liền thấy lạ nhưng hiện tại hắn phải lấy lòng cô nên cũng đưa ra chìa khóa khác của văn phòng. Nguyệt Hạ nhận lấy rồi không do dự mà nói. “Hiện tại đang trong giờ làm việc nên mong cậu cũng tuân thủ quy định công ty mà trở về bộ phận của mình chuyên tâm làm việc.”

 

Viết Duy nghe xong mặt liền thoáng đơ ra, chẳng lẽ cô phát hiện ra gì rồi? Không đúng hắn đã làm rất kĩ càng, chắc chắn không ai phát hiện ra được. Không lẽ lại là giận hắn không đến thăm cô lúc bị bệnh sao. Chắc chắn là vậy rồi. Nghĩ xong hắn liền thay đổi sắc mặt làm bộ tội nghiệp thuận thế như thường mà đến đứng gần cô định nắm tay cô nhưng Nguyệt Hạ nhanh nhẹn mà né sang bên. Hắn thấy cô tránh cũng không để ý mà nói. “Em đừng giận, anh chỉ vì bận việc bên chuyên thiết kế nên mới không đến thăm em được thôi. Là tại Lai Bích, cô ta cố lôi kéo anh để anh không đến thăm em, em yên tâm. Anh thực sự chán ghét cô ta.” Nghe đến đây, Nguyệt Hạ liền nảy lên nghi ngờ. Lai Bích? Người này không phải là thiên tài bên khoa chuyên thiết kế sao. Trong dịp này trước kia cô đã chọn cô ta làm chuyên thiết kế cho riêng mình nhưng năng lực cô ta bày ra lại không được như mong đợi thậm chí cô thấy thất vọng vì nghĩ rằng đã tìm được nhân tài. Mà ngay lúc đó được Viết Duy dỗ ngọt liền cũng không để ý cô ta nữa mà cứ vậy cho cô ta một chức vị. Chắc chắn có uẩn khúc.

 

Mà Viết Duy cố gắng kể lể thấy cô âm trầm liền cho rằng mình đoán đúng rồi, nghĩ: Con ả này thật dễ lừa. Rồi lại tiếp tục phun trào mấy câu nói sến súa. “Nguyệt Hạ, em nên nghe anh. Cô ta cùng Cảnh Hoàng lúc nào cũng thảo luận to nhỏ với nhau, thêm chuyện cô ta dụ dỗ anh chắc chắn là để...” Chưa kịp nói hết liền nghe Nguyệt Hạ cho bảo vệ đến đuổi hắn ra ngoài. Hắn hoảng loạn liền gặng hỏi lại. “Nguyệt Hạ, sao em lại có thể vô lý như vậy? Anh biết em ghen chỉ vì trong công việc anh có tiếp xúc với nhiều người, nhưng đó là công việc của anh mà.” Hai bảo vệ thấy hắn nói vậy cũng thoáng dừng lại không lôi kéo nữa. Vì dù sao trong công ty ai cũng biết quan hệ của hai người này. Nguyệt Hạ mặt thì không cảm xúc nhưng trong lòng đã bày tỏ tên này não quả thật có vấn đề. Nhưng hắn dám kiêu căng như vậy một phần cũng là do cô. “Dương, vào đây.”

“Vâng.”

 

 

Từ bên ngoài khu văn phòng bước vào một mỹ nữ yêu kiều, phải nói là ba vòng tiêu chuẩn. Khuôn mặt kiều diễm, bộ đầm tiêu chuẩn của công sở. Nhìn mà chói cả mắt. Người này là một trong hai thư ký của cô. Trước kia cô từng nhiều lần bị tên kia lừa rồi ghen tuôn vô cớ, hại Dương bị oan nhiều lần nhưng Dương lại chưa bao giờ trách móc cô, quả thật là một người rất đáng để tin tưởng. Nghĩ lại chuyện trước kia làm Nguyệt Hạ cảm thấy xấu hổ, cô liền hơi nghiêm mặt rồi nói tiếp. “Thông báo với toàn bộ công ty, nếu ai lười biếng liền cứ như tên này làm một tháng không công, cùng với cho hắn xuống bộ phận quầy lễ tân tiếp khách.”

 

“Vâng.” Viết Duy ngơ ngác, hắn ta cơ nhiên không thể ngờ được là Nguyệt Hạ lại có thể không nói một hai liền trực tiếp lật mặt như vậy. Cái này làm hắn lo sợ, liệu kế hoạch của hắn thực sự bị phát hiện? Viết Duy ngơ ngác suy nghĩ liền bị bảo vệ lôi kéo ra ngoài. Một đệm nhạc trôi qua nhưng cũng làm công ty nổi lên một tuồng kịch hóng hớt. Tại bộ phận bên chuyên thiết kế.

Ba bốn nhân viên nữ nhân lúc không có người theo dõi mà bàn tán.

“Này, này, cô nói xem liệu có phải hai người đó chơi trò tình thú không?”

“Chậc, cũng không biết được nha.”

“Giám đốc lần này chơi lớn thật. Nhưng mà có đùa đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn một tháng làm không công vậy đâu.”

“Mà như vậy không phải là vi phạm hợp đồng lao động sao?”

“Nếu giám đốc làm vậy chắc có nguyên do cả thôi, chúng ta cũng khó mà đoán được.”

“Ha, ha, ha...”

 

Những câu chuyện bàn tán sôi nổi nhưng lại không thể nào ảnh hưởng đến một góc của Cảnh Hoàng. Anh tự hỏi liệu cô làm vậy chỉ để... mà thôi, sao hắn có thể suy nghĩ về cô như vậy được. Hắn sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô. Mà người nào đó đang suýt bị hiểu nhầm thì liền đánh cái hắt xì. Nguyệt Hạ xoa mũi mà cảm thán, sao dạo này dễ ốm vậy nhỉ. Cùng lúc này cô đang cùng Dương bàn lại kế hoạch hợp tác với mấy công ty khác, liền nghe Dương nói: “Cậu mới khỏi bệnh, đừng cố quá không là lại như lần trước.” Nguyệt hạ tỏ vẻ không sao mà tiếp tục làm việc. Dương cũng đã quen với dáng vẻ này của cô liền thở dài. Cô và Nguyệt Hạ cùng với Hà gặp nhau từ hồi cấp ba, vì chung sở thích nên ba đứa rất nhanh thân thiết, cũng vì vậy mà cùng mở công ty làm việc. Trong ba người cô xuất thân thấp kém nhất, nhà cô cũng chỉ có mẹ và cô. Chính Nguyệt Hạ đã cho cô nhiều cơ hội để tiến lên nên cô cũng rất biết ơn mà thề rằng sẽ báo đáp hết sức lực vì công ty của cô. Nguyệt hạ không biết suy nghĩ của người bên cạnh. Cô đang trầm ngâm suy nghĩ tờ giấy trong tay về báo cáo những người thu mua nguyên liệu và giá tiền cần trả. Đây vốn dĩ không phải việc của cô mà là việc bên kế toán, nhưng không ngoài dự đoán. Nếu nhìn sơ qua đúng là không thấy có sai sót nhưng nếu đem so sánh hai phần ở hai tháng trước và hai tháng sau liền thấy hai tháng trước tăng mạnh nhưng hai tháng sau lại giảm cũng rất mạnh. Nếu chỉ nhìn từng tháng một thì lại xác thực bình thường thường. Từ một góc độ nào đó nếu không ai chịu kiểm tra thì việc này cũng không ai biết. Vậy nên cô đành cười thầm. Con chuột này cũng thật tham lam, bây giờ phải giăng bẫy nhanh mới được.

 

Vừa nghĩ vừa âm trầm tỏa khí lạnh, cô đưa cho Dương tờ giấy, sau đó liền Dương cũng bất giác nhíu mày. “Cái này quả thực là có chút công phu tính toán, nếu không phải hôm nay cậu đòi mấy bản chi tiêu thì công ty lỗ vốn to rồi. Cái này cũng không phải một hai ngày liền giải quyết triệt để được, cần phải lôi kẻ phía sau ra.” Nói rồi Nguyệt hạ trầm ngâm một lúc liền nói tiếp.

“Hiện tại nếu thấy tên kia vẫn có ý vẫn tung hoành trong công ty thì kệ hắn đi, Cậu cứ theo dõi hắn từng chi tiết một.”

“Ừm, vậy cũng nên cho người theo dõi cả bên camera của cả công ty.”

 

Nguyệt Hạ tỏ vẻ cậu cứ gài bẫy đi. Như vậy Dương liền thoải mái ra vì căn bản cô cũng không biết liệu Nguyệt hạ thực sự đã buông tay hay chưa, nghĩ liền hỏi. “Nguyệt hạ, lần này thực sự buông bỏ à?” Nguyệt Hạ thấy cô hỏi vậy cũng không tức giận. Đại đa số mọi người đều sẽ nghĩ vậy thôi. “Cũng chỉ là một tên lòng lang dạ sói thôi, tớ hoàn toàn tỉnh táo cũng nhận rõ bộ mặt của hắn rồi.” Dương nghe xong liền bật cười, chưa bao giờ cô thấy vui như lúc này liền ôm trầm Nguyệt hạ từ sau ghế mà xoa đầu cô. “Tự nhiên tớ cảm thấy cậu nên bệnh thêm lần nữa cho não tinh thông luôn.” Nguyệt Hạ bị cái vồ từ phía sau cũng không hoảng mà cười trừ, Dương lúc nào cũng vậy luôn lo lắng cho cô. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK