Nói chuyện một chút bà Bùi liền có ý muốn về nhà Nguyệt Hạ để thăm mẹ cô, Nguyệt Hạ liền tiễn bà về. Sau khi không gian chỉ còn lại hai người, Cảnh Hoàng mới nói. “Vừa nãy, anh làm tốt phải không?”
Nguyệt Hạ lại tiến đến xoa đầu anh. “Tốt, rất tốt luôn.” Lại nói, Nguyệt Hạ cô biết bà nhưng lại không có nhiều ký ức về người. Chỉ nhìn thái độ của bà đối với cô có lẽ là rất cưng chiều đi. Đừng hỏi cô tại sao cô biết, đây cũng chỉ là trực giác thôi.
Lúc này Dương cũng đem bản hợp đồng vào. Cô thấy Cảnh Hoàng đang ở đây liền nói luôn. “Nguyệt Hạ này. Không phải tớ nghi nhiều đâu. Nhưng người mà cậu nói Nhạc Kỳ ấy.
Ông ấy có nói công ty chúng ta được chia tám, ông ấy hai.” Nói rồi Dương hơi liếc đến Cảnh Hoàng. “Đổi lại ông ấy muốn hỏi Cảnh Hoàng cùng ông ấy đến nước B học tập.”
Nguyệt Hạ bất ngờ. “Đến nước B?” Cảnh Hoàng cũng không kém cảm thấy hơi khó xử. “Tôi nghĩ ông ấy muốn ở đây lâu dài, sao lại...” Nguyệt Hạ liền bình tĩnh lại đầu tiên, nói.
“Cảnh Hoàng, nếu anh muốn đi. Em sẽ ủng hộ. Nhưng nếu anh không muốn đi, em cũng sẽ hủy hợp đồng.” Cảnh Hoàng nhìn cô ôn nhu đang định nói gì liền nghe Dương lên tiếng.
“Mọi người bình tĩnh đã. Ông ấy chỉ nêu sơ về vần đề cần bàn thôi. Vì vậy ông ấy có hẹn lịch với chúng ta và sẽ nói rõ ràng hơn vào ngày mai.”
Hai người nghe xong cũng đồng thời thở phào. Nguyệt Hạ cảm thán, Nhạc kỳ sẽ là một người thầy xuất sắc. Nếu Cảnh Hoàng đi theo học tập đối với anh đây là việc có lợi mà không hại. Dù có khả năng sẽ phải xa nhau một thời gian, tâm không muốn nhưng lý trí nói cô nên làm vậy vì anh.
Cảnh Hoàng cũng đang đấu tranh rất nhiều. Một nửa anh cần sự nghiệp vì Nguyệt Hạ, một nửa lại vì không muốn xa Nguyệt Hạ. Cứ mâu thuẫn như vậy khiến anh cũng mệt mỏi theo.
Nguyệt Hạ thấy Cảnh hoàng suy nghĩ gì đó mà nhăn hết cả mặt liền cũng ngừng nói chuyện với Dương. Cô quay sang xoa xoa trán anh như anh đã từng làm với cô vậy.
Lúc này Cảnh Hoàng cũng đã tỉnh táo lại rồi nhìn sang Nguyệt Hạ trong trạng thái nước mắt rưng rưng.
Dương thấy hoàn cảnh phát triển hơi xa liền tự giác đứng lên ra ngoài để cho hai người không gian riêng tư.
Thấy người ra ngoài rồi Cảnh Hoàng liền ôm lấy Nguyệt Hạ. Anh dụi dụi vào cổ cô để cố níu lấy chút mùi hương quen thuộc ấy. Nguyệt Hạ cũng thuận thế xoa xoa lưng anh. Hai người cứ như vậy liền ngồi hết nửa tiếng.
Sau Khi bình tâm lại, Cảnh Hoàng nói. “Nguyệt Hạ à, anh muốn cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất, bình yên nhất. Muốn làm vậy có lẽ anh sẽ phải đi với Nhạc kỳ.”
Nguyệt Hạ nghe anh nói đến đây cũng hơi nín thở chờ câu tiếp theo. Cô nghĩ có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, dù sao anh nói vậy cô cũng vui rồi. Cảnh Hoàng lúc này không ôm cô nữa mà đối diện cô mà nói.
“Nhưng nghĩ đến lúc phải xa em, anh thực sự không nỡ. Lần này đi không biết khi nào mới về nước được. Anh thực sự không nỡ, phải làm sao đây?”
Nguyệt Hạ nhìn vào mắt Cảnh Hoàng, đôi mắt ấy sâu thẳm đượm buồn.
Trong sâu ánh mắt đó chỉ có chứa mỗi hình ảnh của riêng cô. Nguyệt Hạ bất giác đưa tay lên ôm lấy hai bên mặt anh, trán tựa trán mà thủ thỉ. “Lần trước anh có nói nguyện nghe theo ý em đúng không? Lần này em muốn anh hãy đi cùng Nhạc Kỳ.
Đây là điều em muốn làm cho anh. Hãy nhận lấy vì em nha.”
Cảnh Hoàng dù buồn cũng thực vui, cô thực sự nghĩ cho anh rất nhiều. Nói rồi cũng không ngừng lại vậy. Hai người liền trao nhau một nụ hôn thật sâu.
Nụ hôn này mang theo hương vị quyến luyến, nhẹ nhàng nhưng khó dứt. Đây đều là cảm xúc hai người trộn lẫn vào nhau mà có.
Nguyệt Hạ có cơ hội trọng sinh, liền cô cũng chỉ quan tâm mỗi mẹ và Cảnh Hoàng. Một người đã từng trải qua cái chết liền khi sống lại sẽ phải trân trọng những thứ mà họ yêu quý.
Dù cho đã kết hôn nhưng hai người cũng mới chỉ trong giai đoạn yêu nồng nhiệt, cũng chưa từng nghĩ sẽ phải xa nhau lâu nên cảm xúc nhất thời khá xúc động. Nguyệt Hạ cũng không nén nổi mà bộc lộ ra hết.
Còn Cảnh Hoàng, từ lúc yêu đơn phương cho đến khi tình yêu ấy ngày càng sâu đậm, lớn dần và trưởng thành. Tình yêu ấy không phải chỉ vì chút sự giúp đỡ của cô khi ấy khiến anh động lòng mà là sự yêu thích từng hành động nhỏ của cô.
Từng nét mặt đến từng sợi tóc, từng lời nói và hành động, tính cách. Anh cũng sẽ đau lòng khi cô làm việc mệt nhọc. Cũng buồn khi cô không nói mình giúp cô vì cô là một cô gái mạnh mẽ, hiểu chuyện khiến người khác cũng đau lòng.
Lần này anh đi, khi trở về anh sẽ tặng cô một món quà thật lớn. Món quà mà anh ấp ủ bấy lâu chỉ dành tặng cho một người duy nhất mà anh thương.
Trải qua một hồi nồng nhiệt liền Nguyệt Hạ lần đầu tiên thấy thẹn vì cô đã trốn việc chỉ để hôn chồng mình. Đây quả thật là quá xấu hổ, Cô liền tỏ vẻ như không có gì liền tiếp tục làm việc.
Tối đến Nguyệt Hạ liền đến nhà hàng đã đặt trước. Khi cô cùng Cảnh Hoàng tới nơi mọi người cũng đã tập trung đông đủ, đồ ăn cũng đã được bày sẵn lên bàn. Vì hôm nay bà Bùi đến đột xuất nên hiện tại bà cũng đang tại đây ngồi tán gẫu với mẹ cô.
Mọi người thấy hai nhân vật chính đến cũng chúc đôi vợ chồng son những lời chúc tốt đẹp. Mẹ cô cùng bà Bùi cho mỗi người một bao lì xì. Còn Dương và Hà tặng cho bọn họ một món quà khá lớn, nghe nói đã được đã chuyển đến nhà của cô.
Sau phần tặng quà mọi người liền tập trung ăn uống và nói chuyện vui vẻ. Kết thúc bữa ăn cũng là mười hai giờ đêm rồi. Nói đúng ra là mẹ cô cùng bà Bùi đã về trước.
Còn bốn người trẻ tuổi các cô liền rủ nhau đi hát và đến mấy quán bar chơi đùa. Cảnh Hoàng hôm nay cũng có hơi quá chén liền cũng thấy anh sắp gục ra bàn. Nguyệt Hạ cùng Dương với Hà thì đỡ hơn, các cô thuộc dạng không thích rượu bia cho lắm.
Mấy món này thực sự không ngon theo suy nghĩ của các cô là vậy. Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến họ chơi thân. Nghĩ cũng buồn cười, người tìm bạn là tìm bạn có thể nhậu và nghe tâm sự.
Ba người họ lại nghe tâm sự của nhau nhưng không uống bia rượu mà uống nước trái cây. Đây cũng có thể là một kiểu bạn nhậu mới đi.
Nguyệt Hạ thấy không còn sớm liền chào tạm biệt trước để đưa Cảnh Hoàng về nhà, còn Dương và Hà ở lại chơi thêm. Vừa về đến nhà hai người liền bị cái thùng giấy cao gần nửa cái cửa nhà làm cho giật mình.
Cái Thùng ước tính có thể đựng vừa một người trưởng thành luôn. Hiện tại nó đang được để nguyên tại phòng khách. Cô lay lay người để Cảnh Hoàng xuống sô pha sau đó lại vào trong bếp pha cho anh một cốc nước chanh giải rượu, tiện liền lấy con dao nhỏ để đập hộp.
Bất ngờ khi mở hộp ra liền đập vào mắt cô là một đống dụng cụ nấu ăn. Từ xoong, nồi đến chảo rán, lò vi sóng... Toàn bộ đều nằm gọn trong một cái thùng. Cảnh Hoàng lúc này cũng đã uống nước xong tỉnh táo một chút liền đứng lên xem đồ trong hộp quà.
Ai ngờ được, vậy mà là dụng cụ nhà bếp. Hai người nhìn nhau xong cùng bật cười thật to. Nguyệt Hạ ôm bụng cười xong lại nhớ ra là mẹ cô đang ngủ liền nhanh chóng im lặng. Một lúc sau lại thấy vai cô run run không ngừng được.
Cảnh Hoàng cũng bị món quà làm cho tỉnh rượu, có lẽ hai người kia đích thực không hổ với danh hiệu là bạn thân. Tặng quà cũng độc đáo như vậy. Đợi Nguyệt Hạ cười xong cũng đã một lúc sau, cô nhìn lại đống đồ thầm nói.
“Hai người kia tặng quà như vậy liền lần sau chúng ta cũng tặng lại giống như vậy đi.” Cảnh Hoàng gật đầu đồng ý. “Chắc chắn rồi.”
Hà và Dương đang ngồi tại quán bar liền đồng thời cùng nhau đánh cái hắt hơi, nhưng một giây sau cả hai người liền bật cười. Cả hai đang suy nghĩ đến cảnh hai người Nguyệt Hoàng về nhà nhìn thấy quà của họ liền nói nhau liệu đâu tí nữa bị hắt hơi thì sao.
Vậy mà thực sự thiêng nha, lần này thực sự bị làm cho cười đến thổ huyết. Hà tỏ vẻ. “Cậu đoán xem lần sau Nguyệt Hạ sẽ tặng gì khi chúng ta cưới?” Dương cũng cười cười lau nước mắt. “Có thể là dụng cụ quét sân nhà chăng?” Hà nghe xong lại cười to hơn. “Có khi thật đấy. Ha, ha, ha.”
Hôm sau, đúng như dự định. Nhạc Kỳ đến và bàn hợp đồng theo như lời hứa. Cảnh Hoàng lần này cũng ngồi song song với Nguyệt Hạ, đối diện bên kia là Nhạc Kỳ. Ông mang dáng nét đặc trưng của nam giới châu âu.
Nhưng thêm vào đó, nhấn mạnh cả khuôn mặt là một bộ ria mép trông rất sang trọng, phối thêm bộ đồ vest nâu cùng mái tóc đã được vuốt keo. Quả thật là một nhà thiết kế có khác.
Nhạc Kỳ cười cười cả buổi họp. Nói gì ông cũng gật đầu lia lịa. Nhưng mắt ông ngay từ đầu đến cuối chỉ dính vào Cảnh Hoàng, hận không thể ôm cậu đi ngay lập tức. Nếu không phải giới tính cùng tuổi tác khác nhau, Nguyệt Hạ thực sự muốn đuổi ông ấy ra ngoài luôn.
Nhưng vì Cảnh Hoàng cô liền nhẫn nhịn. “Thưa ngài, thực sự sẽ quyết định chia tám và hai sao?” Nhạc Kỳ khẳng định lại lần nữa. “Ta chắc chắn.” Nguyệt Hạ cũng không lằng nhằng nói thêm. “Nếu thực sự ngài quyết định vậy tôi sẽ không ý kiến gì thêm.
Tuy nhiên mọi việc của Cảnh Hoàng, anh ấy sẽ tự quyết định. Chuyện này từ đầu đến cuối sẽ không có liên quan đến công ty. Toàn quyền do anh ấy quyết định. Còn nếu ngài thực sự muốn dùng hợp đồng này chỉ vì muốn Cảnh Hoàng làm theo ý ngài thì tôi xin hủy hợp đồng và sẵn sàng bồi thường.”
Nhạc Kỳ nãy giờ chỉ để ý đến Cảnh Hoàng nghe xong mới liền chú ý đến Nguyệt Hạ. Cô gái này rất chính trực, rất rành mạch. Ông cũng cảm thấy có chút hảo cảm.
Ông còn nghĩ công ty nơi Cảnh Hoàng đang làm việc sẽ bị người khác lợi dụng và chỉ toàn mấy kẻ lấy lòng nhưng có lẽ ông đã nhầm.
Cảnh Hoàng lúc này cũng lên tiếng. “Thưa ngài, nếu thực sự hợp đồng chỉ với mục đích như vậy tôi cũng xin từ chối lời đề nghị của ngài. Cảm ơn ngài đã đến và chiêu mộ.”
Nhạc Kỳ nghe Cảnh Hoàng không do dự mà dứt khoát từ chối lúc này mới hoảng liền vội kêu hai người bình tĩnh. Hắn đây cũng chỉ muốn mời người thôi sao mà cũng khó khăn vậy chứ.
Lại nói hắn cũng thân đã già mà vẫn phải lăn lộn đi tìm đệ tử thì có phải hơi quá đáng không? Đã thế đệ tử lại không muốn theo, phải làm sao đây?