Nguyệt Hạ nghe điện thoại mẹ cô liền đầu tiên nghe được là: “Nguyệt Hạ, con có sao không? không bị thương chứ? Nếu không sao thì nhanh nhanh về cùng mẹ. Chúng ta cùng ăn cơm tối.” Bà nói một cách hấp tấp, khiến cô cảm thấy hơi buồn cười cũng rất cảm thấy rất vui. Cô biết bà lo lắng cho mình nên đợi bà hỏi xong hết liền cũng mới trả lời từng câu một. “Vậy à. Vậy là tốt rồi, con không sao là tốt.” Nguyệt Hạ chú ý đến Cảnh Hoàng ngồi sau mình liền thấy anh cũng đang nhìn lại, cô cười nhẹ nói với mẹ. “Mẹ à, hôm nay con muốn đem một người quan trọng đến gặp mẹ.” Bà Nhung nghe con gái mình nói vậy liền bất giác vui mừng nói. Được, được, con mau đi đón cậu ấy đi. Mẹ mong được gặp mặt thằng nhóc lâu lắm rồi.” Nói đoạn, bà dặn thêm. “Hai đứa cứ bình tĩnh về nhà nha, không phải vội vàng đâu. Được rồi, mẹ cúp máy trước.”
Nguyệt Hạ nghe bà nói xong liền đáp vâng rồi quay sang nhìn phản ứng của Cảnh Hoàng. Lúc này mặt anh nhìn vẫn bình thường nhưng nếu để ý kĩ liền thấy hai tai đã đỏ như quả cà chua. Nguyệt Hạ phì cười, lại ngồi bên cạnh anh nói. “Sao em cảm thấy anh lại dễ xấu hổ vậy nhỉ?” Cảnh Hoàng nhìn cô cũng chỉ đành đáp. “Anh không có xấu hổ.” Từ lúc nghe cô nói đến ba chữ “Người quan trọng”, liền tim hắn cũng muốn ngừng đập rồi. Hiện giờ cô lại nói vậy hắn cảm thấy hận không thể che hết mặt mình lại, quả thật muốn mạng người mà. Nguyệt Hạ cười xong cũng thấy anh có vẻ khó xử bèn vừa xoa đầu anh vừa nói. “Rồi, rồi. Cho em xin lỗi, là em không tốt.” Cảnh Hoàng lại đáp lại nhanh hơn. “Không phải, em không có lỗi.” Nguyệt Hạ bị anh nói lớn làm cho giật mình, nhưng một giây sau liền lại cười cười ôm người nào đó vào lòng.
“Ừm, em không có, em không có.” Cảnh Hoàng thuộc dạng dáng người dáng rất chuẩn. Cô ôm đến cũng thoải mái, cảm giác có bờ vai rộng để lúc nào mình cũng có thể dựa vào thật tốt. Cảnh Hoàng xấu hổ xong cũng không loạn. Hắn cũng rất thích ôm cô, thân hình cô không phải kiểu mềm yếu mà là dẻo dai. Có lẽ đây là tác dụng của việc cô từng học võ. Hai người đang tận hưởng giây phút ấm ám thì cửa phòng lại mở ra. Người đến là Dương với Hà. Hai người tỏ vẻ... Bây giờ nghỉ việc được không?
Nguyệt Hạ cùng Cảnh Hoàng cũng chỉ ung dung tách ra, vốn quan hệ hai người cũng chẳng có gì để phải giấu. Hà lại cười cười nói đùa. “Hai người các cậu cũng thật là biết cách phát cơm chó miễn phí đi. Tớ ăn sắp ngán rồi.” Nguyệt Hạ cũng đáp. “Tớ nghe nói cậu cũng đầy người theo đuổi mà đến giờ vẫn độc thân đấy thôi.” Phộc! Một mũi xuyên tim. Hà tỏ vẻ đau lòng. “Nguyệt Hạ, sao cậu nhỡ tổn thương trái tim yếu ớt này của tớ vậy chứ. Tớ... tớ sắp không xong rồi. Mau... gọi xe cứu thương.” Nói rồi cô giả bộ sắp ngất, Dương từ phía sau tiến đến liền cốc một cái nhẹ vào đầu Hà. “Ai ui. Sao cậu cũng vô tình vậy Dương.” Dương cũng bất đắc dĩ mặc kệ Hà luôn. Thấy không ai để ý đến Hà, Nguyệt Hạ liền bật cười.
“Được rồi, cậu cũng đã vất vả. Có thể kể lại cho tớ nghe một chút về chuyện lúc nãy không?” Hà nghe vậy liền bỏ ra bộ dáng đùa giỡn kể lại mọi chuyện. “Trước lúc Viết Duy đến, tớ đã cho cảnh sát hóa trang rồi. Cho đến khi để ý Lai Bích lén lút định làm gì đó thì một vị cảnh sát đã lôi kéo cô ta ra và lục soát tệp tài liệu. Trong đó phát hiện có hai tờ giấy gắn lại với nhau chỉ chừa một góc. Cảnh sát lục ra được trong đó có ma túy mà cô ta nhận được nên liền còng tay luôn.” Nói đến đây Hà liền cười đắc trí. “Ha, ha. Lúc đó các cậu mà chứng kiến bộ mặt cô ta khóc lóc thê thảm thực sự rất buồn cười. Cô ta còn hoảng đến nỗi nói túi đó là loại đá mà cô ta kiếm được trong lần du lịch muốn đem làm quà nữa cơ. Ha, ha, ha. Tớ thực sự không nhịn cười nổi. Ha, ha...”
Hà ôm bụng cười đến chảy ra cả nước mắt. Nguyệt Hạ thấy cô cười cũng cười lây theo. Nhưng trong lòng là cười khinh, vẫn cảm thấy không hiểu sao kiếp trước mình có thể bại dưới mấy loại người như vậy được. Nhìn Hà đang cười không ngớt liền cũng chỉ đành nhờ Dương kể tiếp. Dương nghĩ lại rồi nói.
“Lúc khi cảnh sát tra hỏi xong, tớ cũng làm theo như cậu nói. Nói cô ta nếu trả lời thật liền giảm nhẹ tội, cô ta liền gật đầu đồng ý.” Lúc Này Dương cũng liếc sang Cảnh Hoàng, vẫn thấy anh tâm không động gì liền nói. “Dự án lần trước, cô ta là lấy cắp từ Cảnh Hoàng. Cô ta nói là nghe Viết Duy sai bảo, đổi lại là có tiền. Cạnh đó cô ta cũng nêu luôn ra một nhân viên ở kế toán đã trợ giúp bọn chúng qua mặt tụi mình. Vì vậy mới gây tổn thất cực kì lớn. Còn có vài người khác nữa nhưng cũng không đáng kể đến.” Cảnh Hoàng nghe xong tất cả đang định nói gì liền bị Nguyệt Hạ nhìn đến. “Bị đánh cắp mất bản thiết kế, anh không thấy tức giận sao?” Cảnh Hoàng nhìn sâu vào mắt cô biết lần này không nói liền ăn đủ bèn tự giác lên tiếng. “Lúc đó anh nghĩ... Nếu em ghét anh vậy thì cho dù là bản thiết kế đó, em cũng sẽ không nhận. Chính vì vậy mà cũng thuận đường để cô ta lấy được. Chi ít nó cỏ thể giúp em trong công việc, vậy nên...” Cảnh Hoàng hơi sợ hãi mà cố xoa dịu cô. Nhưng Nguyệt Hạ nghe xong cũng chỉ xoa thái dương của chính mình. Trong lòng đã mắng bản thân ngu dốt đến ngàn lần. Ngay lúc không khí đang nghiêm trọng thì lại bị Hà lên tiếng đánh gẫy. “Cũng thật không ngờ cậu thích Nguyệt Hạ đến vậy luôn. Hi sinh thật cao cả.” Nói rồi cô lại đến gần Cảnh Hoàng vỗ vỗ vai anh nói hùng hồn. “Tốt lắm, người anh em. Có cậu chăm lo cho Nguyệt Hạ chúng tôi yên tâm rồi.”
Nguyệt Hạ bất đắc dĩ liền nói. “Tớ cũng không phải con của cậu a.” Dương đứng nhìn Hà cũng đành chỉ cười trừ, ngốc thì cũng ngốc nhưng hai người kia cũng chịu giải tỏa không khí rồi. Cảnh Hoàng bị Hà thình lình đến cho anh một cái trách nhiệm liền cũng gật gật đầu tỏ vẻ đúng mà nói. “Đó là đương nhiên.” Hà chưa từng đùa ai mà lại bị người ta nghiêm túc trả lời như vậy. Đã thế cũng không mang biểu hiện cô muốn thấy liền bị nghẹn lại nhưng cũng không nói thêm được gì rồi ngượng ngùng rụt tay về. Sau đó mọi người lại quyết định thảo luận một chút, kết quả là Dương sẽ làm nhân chứng trong phiên tòa tới vì Lý Trương Diện cũng đã thuê luật sư rồi. Xong hết việc mọi người lại ai về nhà người ấy.
Trong xe, tài xế im lặng đổ mồ hôi vì hai người phía sau đang trong bầu không khí quái dị, không khí thì lạnh toát. Hắn cũng nhất thời không biết nghề này khổ hay tốt nữa. Cảnh Hoàng thấy Nguyệt Hạ còn giận liền lên tiếng trước. “Nguyệt Hạ, anh xin lỗi.” Nguyệt Hạ nghe xong lại hơi nhăn mày đáp.
“Không phải lỗi của anh, đây là do em mắt mù không nhìn rõ lòng người.”
Tránh cho Cảnh Hoàng lại bổ não ra thêm chuyện gì đó nữa cô lại tiếp tục chèn thêm một câu. “Anh cũng đừng nên suy nghĩ gì thêm, chuyện này em sẽ giải quyết. Cô ta sẽ nhận lấy hậu quả thích đáng, anh là chính chủ của bản thiết kế, không phải lo sợ điều gì hết.” Mặc dù Cảnh Hoàng cũng không quan tâm lắm việc ai là chủ bản thiết kế kia, dù sao mục đích cũng là giúp cô. Nhưng nghe cô nói vậy anh lại cảm thấy có lẽ được bao che cũng thật tốt.
Không đến ba mươi phút sau cũng về tới nhà. Từ trong nhà đi ra một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa. Bà cười thật tươi nhìn chiếc xe đang hướng vào sân. Mắt cũng sắp xuyên qua mấy lớp kính để nhìn người bên trong rồi.
Nguyệt Hạ cùng Cảnh Hoàng xuống xe. Bà liền lại gần nắm lấy tay Cảnh Hoàng mà nói. “Chào con, con là bạn trai Nguyệt Hạ phải không?” Cảnh Hoàng đỏ mặt hơi cúi đầu lễ phép. “Con chào dì, con là Cảnh Hoàng.”
“Cảnh Hoàng à? Tên hay. Nhanh nhanh, mau vào nhà kẻo lạnh.” Nói rồi bà liền lôi kéo cậu vào nhà. Từ đầu đến cuối đều không cho Nguyệt Hạ chen nổi một lời. Tự nhiên cảm giác được mình không phải con đẻ. Nguyệt Hạ bi thương cảm thán, rồi cũng đi theo sau hai người vào nhà. Trong nhà thoảng lên hương thơm mùi thức ăn, Cảnh Hoàng bỗng cảm giác đây chính là “Gia đình”, thứ mà cậu chưa từng cảm nhận được. Bà Nhung thấy Cảnh Hoàng đang ngơ ngác liền lên tiếng đánh thức cậu. “Cảnh Hoàng, con đói rồi phải không?” Nói xong liền đưa cậu lại phòng ăn. “Lại đây, hôm nay dì nấu nhiều món con thích lắm, mau ăn cho nóng.”
“Con cảm ơn dì.” Cảnh Hoàng nói cảm ơn xong cũng nghĩ nghĩ, làm sao bà lại biết những món mình thích được vậy, không lẽ... Nguyệt Hạ đi theo sau vào cũng đã ngồi xuống bàn ăn. Cô thuận thế gắp đồ ăn cho mẹ, tiếp đến là Cảnh Hoàng. Cảnh Hoàng cũng gắp lại cho mẹ Nguyệt Hạ rồi lại cho cô. Một đoạn ăn uống mở đầu, bà vừa giới thiệu vừa hỏi. “Đồ ăn hợp miệng không? Nếu không vừa cứ nói thẳng với dì. Lần sau dì sẽ nấu lại cho con ăn.” Cảnh Hoàng phủ nhận, cũng thật lòng khen món ăn bà nấu ngon. Nghe được vậy Bà Nhung liền cười cười nói. “Đứa nhóc con cũng không biết, những món này đều do con bé kia đưa cho ta đấy.” Đoạn bà lại vu vơ nói. “Thật là, cũng không biết ngượng ngùng gì nhưng cũng không nói với con đấy.”
Cảnh Hoàng mở to mắt, còn Nguyệt Hạ thì sặc nước canh. Cô bất đắc dĩ nhìn mẹ mình. Từ sau khi cô mở lòng với bà, dường như bà cũng vui tươi hơn trước rất nhiều. Nhưng mà... nhìn lại người đang cười cười trước mặt, Nguyệt Hạ tỏ vẻ cái này cũng là vui tươi quá mức đi. Cảnh Hoàng nghe xong một lòng ấm áp lại nhìn phản ứng của Nguyệt Hạ. Hóa ra cô cũng có lúc thất thố như thế này, cậu cũng thuận thế cười cười nói lại. “Vâng, con cảm ơn dì. Nếu dì không nói con cũng không biết.”
“Đúng đó, đúng đó. Đứa nhỏ này ta nuôi đến tích cách khó ưa, thật thiệt thòi con rồi.”
“Không thiệt thòi ạ, con nguyện ý cùng cô ấy cả đời.”
“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan.”
Nói đoạn bà liền gắp thêm đồ ăn vào bát Cảnh Hoàng. Rồi hai người cứ vậy người một câu ta một câu ăn đến một cách vui vẻ.
Nguyệt Hạ ăn cơm trong một thế giới, tự hỏi không hiểu mẹ cô đang nói chuyện món ăn sao lại nhảy sang tính cách của cô được. Đã vậy bà còn nói chuyện hồi nhỏ của cô cho Cảnh Hoàng Nghe. Nào là trèo cây ngã gẫy chân, rồi trốn học đi chơi... Dường như cảm thấy bà muốn bán cô luôn ra ngoài rồi. Nhất thời cảm thấy vừa buồn cười cũng vừa bất đắc dĩ. Nguyệt Hạ chỉ đành im lặng ăn cơm của mình, mặc kệ hai người ở thế giới kia.