Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một căn phòng nọ, ánh nắng bình minh chiếu vào khung cửa sổ, ngọn gió nhẹ thoảng đung đưa chiếc rèm trắng trông khung cảnh đến yên bình.

Người nằm trên giường vì ánh nắng chiếu vào mà khẽ nhíu mày. Cô cựa tay mình cố sức để che lên mặt tránh ánh nắng nhưng dường như cơ thể quá mệt mỏi mà cô không thể nâng cánh tay lên. Vì vậy, cô đành phải mở mắt ra. Hiện lên trước mặt cô là căn phòng quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Đã từ lâu rồi cô không về nhà mẹ nên căn phòng này cũng không có bóng dáng chủ nhân của nó nữa. Nói đoạn cô liền thấy không đúng. “không phải mình bị ném xuống biển sao? Cảnh Hoàng... đúng rồi, Cảnh Hoàng đâu?” Nói rồi cô liền cố gắng gượng đứng dậy ra ngoài tìm anh.

 

Ngay tại lúc cô định mở cửa thì từ bên ngoài cũng mở cửa ra. Hai người đối diện mặt nhau, cô liền hốt hoảng. Mẹ, sao mẹ mình vẫn còn đây được? Không phải bà đã... Chưa kịp nói gì, người phụ nữ với mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi mắt bồ câu đen nhánh, khẽ nhíu mày nhìn cô rồi nhỏ nhẹ nói. “Con vừa mới từ bệnh viện về, đừng đi lại nhiều quá lại đau đầu.” Nghe vậy, cô liền định hỏi người cùng mình vào bệnh viện đang ở đâu thì liền nghe mẹ cô nói tiếp. “Con đấy, làm việc cũng có chừng mực thôi chứ, mẹ biết con muốn mau chóng ổn định cuộc sống nhưng đến nỗi hại bản thân như thế này thì thật là...” Cái gì... bà ấy đang nói gì vậy? Nguyệt Hạ vẫn cố giữ bình tĩnh khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Nói rồi bà thở dài. Nhìn cô con gái mình tự tay nuôi lớn đến giờ, bà cảm thấy rất hạnh phúc khi cô là một cô gái ngoan, giỏi và hiếu thảo nhưng bà không mong cô vì bà mà lại hại chính bản thân như vậy.                               Nói xong bà liền để cốc nước ấm cùng thuốc trên kệ bàn cạnh giường rồi dặn cô uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt. Còn bản thân thì đi ra ngoài mua chút đồ để tẩm bổ cho cô. Lúc này, Nguyệt Hạ cũng đang thực sự hoảng nhưng mặt cô vẫn biểu hiện bình thường, sự lạnh lùng trên khuôn mặt bao che hết tất cả cảm xúc mới có thể làm mẹ cô không phát hiện có gì sai sót. Nói rồi, cô liền cầm thuốc lên, trên vỉ thuốc có gắn tờ giấy với nét chữ siêu vẹo không riêng một ai của những vị bác sĩ. “Thuốc an thần? Thuốc ổn định huyết áp?” Cái này cũng quá lạ rồi đi, cô nhớ là sức khỏe của mình rất tốt, thậm chí còn có thể đánh đấm vài hiệp. Nghĩ đến chuyện này nháy mắt cô lại cảm thấy tức giận, nếu không phải bị tên rác rưởi kia gài bẫy ít ra cô cũng đã có thể cứu được Cảnh Hoàng.

 

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại ngay đầu bàn vang lên, cô đưa tay với đến Trên điện thoại hiện lên tin nhắn của một người quen. [Nguyệt Hạ, bản thảo tớ đã sửa xong rồi. Cậu yên tâm dưỡng bệnh nha.] Sau đó là kèm theo một cái mặt cười đáng yêu. Nhưng thứ khiến cô chú ý không phải đoạn tin nhắn kia mà là ngày, tháng, năm trên màn hình điện thoại. Lúc này cô mới ngỡ ra. Không phải năm 20xx, cái này không đúng. Rõ ràng mình đã chết rồi. Cộng thêm việc mẹ cô đang ở tại đây, bà vẫn đang tự do vui vẻ xinh đẹp mà không phải như người phụ nữ khuôn mặt tái nhợt, mái tóc hoa râm. Còn người gửi tin cho cô là thư ký riêng mà cô coi trọng nhất nhưng bị tên kia vu oan, hại cô không tin người bạn thân này khiến hai người tan rã trong sự hận thù với nhau. Mặt khác là ngay tại lúc cô nhìn thấy trên gương, một khuôn mặt trẻ trung ở tuổi hai hai, mái tóc xoăn nhẹ dài ngang lưng. Đôi mắt bồ câu được thừa hưởng từ mẹ cô nhưng cũng có chút nét đẹp tây phương được di truyền từ bà ngoại. Nhìn người trong gương, cô chỉ có thể cười khổ. “Đây là đang cho ta mơ lại giấc mơ đẹp trong khi biết rằng hiện thực mình đã chết sao?”

 

Đang lúc trong mơ màng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên. Lần này là một cuộc gọi đến, màn hình hiển thị một số máy lạ. Nói rồi cô liền bấm nút nghe. Bên trong hiện lên một giọng nói quen thuộc, giọng nói tuy có hơi trầm nhưng kéo theo một sự ôn nhu khiến người nghe cảm giác được an toàn. Giọng nói bên kia có hơi lắp bắp như cũng không xác nhận được cô chịu nghe máy của mình. Điều này làm Cảnh Hoàng rất vui. “Xin... xin chào. Là anh, Cảnh Hoàng đây. Sức khỏe em sao rồi?” Mà bên này, Nguyệt Hạ thực sự tin rồi, cô tin mình được trọng sinh lại. Vì Cảnh Hoàng đang ở đây, anh đang còn sống, anh đang gọi điện trong cô. Ngay tức khắc tất cả những cảm xúc nén lại bấy lâu liền bởi cuộc gọi này mà phơi bày ra hết, hai hàng nước mắt liền cứ vậy lăn xuống gò má cô. Mà bên kia vì đợi một lúc không thấy trả lời, Cảnh Hoàng liền thấp thỏm sợ cô vì tức giận mà không muốn gặp mình. Điều này đối với anh là một sự giày vò. “Nguyệt Hạ, em ổn không?” Nghe giọng anh lần nữa cô liền hốt hoảng lau đi nước mắt rồi bình ổn cảm xúc mà trả lời. 

“Ừm, em không sao.” Nghe giọng cô vậy, Cảnh Hoàng liền an tâm cũng thực vui khi cô không tức giận mà cúp máy mình.

 

Anh âm thầm thở phào nói thêm vài câu rồi dặn dò cô uống thuốc, ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ như thường lệ rồi uyển chuyển chào tạm biệt tránh cô lại cảm thấy ghét hơn vì mình nói nhiều. Đây cũng không phải quá gì xa lạ, ngay khi từ đầu xác định theo đuổi cô, anh đã biết sẽ rất khó rồi. Vì anh và cô là người của hai thế giới khác nhau. Nhưng không vì vậy mà anh nản lòng. Anh biết cô rất lạnh lùng, tính cách cũng không được tốt nhưng cô là người hai lần đã cứu vớt anh ra khỏi bóng tối. Anh đã thề với bản thân là sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cô. Và nếu cô có người mình thích anh sẽ bằng lòng đứng dõi theo chúc cô hạnh phúc. Nghĩ đến đây Cảnh Hoàng liền khổ sở. Có ai chịu được việc người mình yêu kết hôn với người khác được cơ chứ, nhưng anh đã quá yêu cô rồi, nên anh nguyện sẽ để cô được hạnh phúc.

 

Hỏi thăm Nguyệt Hạ xong cũng là kết thúc giờ nghỉ trưa, anh lại tiếp tục bận rộn với công việc hằng ngày. Mà Nguyệt Hạ tuy có chút luyến tiếc nhưng cô cũng rất tỉnh táo biết rằng hiện tại không nên hấp tấp nếu không cũng sẽ sinh ra nghi ngờ. Nếu hiện tại đang ở thời điểm này, căn cứ theo thời gian cô nhớ được và bản thảo được gửi qua kia thì chắc hẳn là thời gian công ty cô đã mở được một năm, đang trên đà phát triển. Tuy nhiên vào khoảng hai tháng sau sẽ có một bản hợp đồng hợp tác với một công ty giải trí để quảng cáo sản phẩm bên công ty cô nhưng lại thất bại thậm chí phải khủng khoảng một đoạn thời gian mà nguyên nhân không đâu xa đó chính là Nguyễn Viết Duy, nếu không phải cô tin tưởng giao phó hợp đồng cho hắn thì cũng sẽ không xảy ra sự việc như vậy. Cũng chính vì sau sự việc này mà hắn ta liền được nước lấn tới, dụ ngọt cô rồi hợp tác với một công ty mới nổi khác hiện đang trên đà cạnh tranh với công ty cô cùng lời lẽ là hai bên cùng hợp tác và cùng phát triển. 

 

Nhưng không, hắn ta cùng công ty kia liên kết với nhau, loại trừ hết người của cô rồi thay những mầm mống mới được đào tạo vào rồi cho đến cuối cùng là chỉ chờ được ôm trọn cả vào miệng. Nghĩ đến đây, sắc mặt Nguyệt Hạ đã đen lại đến thậm chí có thể thấy nhiệt độ quanh phòng dường như đã xuống độ âm.

 

Cũng không phải mất công ty thôi sao, nhưng chưa hết. Trước kia cô nghe hắn dụ dỗ hợp tác cùng công ty kia xong liền gặp chuyện mẹ cô dự trữ ma túy trong nhà, làm bà phải chịu oán tù oan. Khi cô đang rối đầu đi tìm cách để thanh minh cho mẹ thì lại nhận được tin nhắn là hẹn cô đến để lấy chứng cứ cho mẹ cô tại một đảo lân cận. Nhưng điều kiện lại là chỉ được phép đi một mình. Cô biết đây là bẫy nhưng vì mẹ cô, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà một mình lái xe đến đó để rồi hại bản thân chết thảm. Cảnh Hoàng, người mà cô đã từng cảm thấy chán ghét đến cực điểm vậy mà lại là người đã xuất hiện mà cứu cô, nhưng buồn cười làm sao khi cả hai đều không thoát được cái chết. Cô lại tự hỏi rốt cuộc vì sao anh lại yêu cô đến như vậy, bản thân cô có điều gì tốt để anh xứng đáng để hi sinh như vậy a.

 

Cô tự giễu cợt bản thân, vì mình quá ngu ngốc tin vào những lời mật ngọt nhất thời rồi hại từng người cô yêu thương nhất vào chỗ chết. Giờ suy nghĩ lại liền thấy rõ, ngay lúc gia đình cô đang trên đà ly hôn mà cô thì ngay đang trong lúc suy sụp nhất, lúc này Viết Duy lại xuất hiện làm cô tin hắn ta thiện tâm mà âm thầm yêu mến. Rồi sau một thời gian nữa hắn lại dường như càng ngày càng đưa lý lẽ đòi có chức quyền trong công ty của cô, mà cô cũng vì nhẹ dạ liền dồng ý để hắn tự ý tung hoành trong công ty. Đây chính là tự mình mang sói vào nhà. Nhưng có một chuyện cô không tài nào hiểu nổi là hắn làm sao nắm chắc được việc cô mang trong mình cổ phần mà bà ngoại để lại cho cô? Rồi từ đó thuận thế đúng lúc đúng thời điểm mà giả nhân giả nghĩa đến an ủi cô. Việc cô nắm trong tay cổ phần của bà ngoại chuyện này chỉ có cô và mẹ cô biết, nếu không ngoài suy đoán thì chỉ có thể đưa ra kết luận là kẻ bên mình hại nhưng là kẻ nào thì cô vẫn chưa biết được.

 

Kiếp trước, tại thời điểm đó đến cùng lúc nhiều biến cố nên làm cô đã bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt nhất, giờ bình tĩnh cảm nhận lại thì quả thật rất đáng ngờ. Nghĩ lại những lúc dường như tuyệt vọng đó, lại chỉ có duy nhất Cảnh Hoàng để tâm đến cô, chăm lo cho cô từng chút một. Đáy lòng lại hiện lên một tia ấm áp. Nói thì dài nhưng cũng chỉ là một khắc suy nghĩ sâu mà thôi. Cô tính thời gian rồi liền quyết định nghỉ ngơi thật tốt sau đó lên tinh thần mà đi báo thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang