Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cơn ác mộng đêm qua có chút khiến Nguyệt Hạ mệt nhọc, tuy nhiên thói quen làm việc lâu cũng cho cô thành lập nên đồng hồ sinh học. Sáu giờ cô liền tỉnh giấc, Nguyệt Hạ đã nghĩ mình dậy sớm vậy mà có người còn dậy sớm hơn cô. Nguyệt Hạ liền vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong cũng đến phòng tập để chạy bộ. Khoảng ba mươi phút sau mẹ cô cũng dậy, bà liền chuẩn bị đồ ăn sáng như mọi ngày. Lại nói Cảnh Hoàng chạy bộ cũng đã về. Hai người liền tắm rửa sạch sẽ rồi lại đến ăn sáng. 

 

Bà Nhung thấy hai người xuống lầu liền kêu cả hai ngồi vào bàn ăn. Nhìn bàn ăn thịnh soạn đang được bày, Cảnh Hoàng cũng lại giúp bà bưng đồ ăn ra, Nguyệt Hạ thì phụ bê chén đĩa. Anh có chút hơi xấu hổ, lại nghĩ đáng ra bản thân anh nên học nấu ăn cho tốt hơn.

 

 Bà Nhung lại tỏ vẻ không sao nói. “Nấu ăn cũng phải có năng khiếu mà, lần sau về đây cứ để dì nấu.”

“Vậy dì có thể dậy con nấu ăn được không?” Cảnh Hoàng vui vẻ hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Bà Nhung càng thích thú hơn với cậu con trai mới này, nhìn nhìn thời gian. “Cũng gần đến giờ làm rồi, hai đứa mau ăn đi.” Hôm nay, Dương đã lên đường đến phiên tòa nên người thay Nguyệt Hạ phụ trách lo liệu toàn bộ cuộc họp sẽ là Hà. 

 

Nhìn Hà thì có vẻ lúc nào cũng khá không nghiêm túc lại còn hay đùa. Nhưng một khi giao việc vào tay cô, Nguyệt Hạ cảm thấy cô mà đứng thứ hai không ai dám đứng nhất. Nhớ lại năm đó gia đình tan vỡ, cô phải chuyển trường. Chính nhờ có lần đó cô gặp được Dương và Hà, hai người lại ngồi trên cô. 

 

Cứ như vậy các cô bắt chuyện với nhau, sau lại phát hiện có chung sở thích liền nhận nhau làm chị em. Trong ba người, Dương là thuộc hộ nghèo nhưng cô lại từ chính cái khó đó luôn luôn cố gắng trở nên thật hoàn hảo. Đây là điều mà Nguyệt Hạ thấy khâm phục ở Dương. Đương nhiên ngoài năng lực, cách ứng xử cùng sự xinh đẹp của Dương là không thể phủ nhận.

 

Hôm nay Hà đã đến công ty từ sớm. Mọi việc không có Dương, Hà liền phải làm thay tất cả. Thở dài một phen lại định nhân lúc đang sớm mà mua chút đồ ăn sáng lót dạ. Cô đi đến quán ăn phở gần công ty lại không nghĩ đến hôm nay khách đột ngột đông hơn bình thường. 

 

Nhìn một vòng cũng không thấy còn chỗ ngồi, Hà liền quyết định đổi quán. Ngay lúc định quay đầu lại liền không chú ý mà va phải một bức tường thịt. Xoa xoa mũi của mình cô liền ngước lên rồi xin lỗi. 

 

Trước mắt là một người nam nhân thân cao mét tám, lại mặc một bộ âu phục đen. Khuôn mặt sắc sảo cũng có thể nói là đẹp trai. Hà nhìn đến ngây ngẩn sau liền phát hiện cứ đứng mãi sẽ muộn giờ liền nói xin lỗi một lần nữa rồi vội chạy đi.

 

Mà Trường Anh nghĩ bụng, khá lâu rồi hắn cũng chưa có ăn lại phở quê nhà làm, liền ma xui quỷ khiến thế nào mà tiến đến quán phở này rồi bắt gặp cô gái kia. Dáng người cao hẳn là mét sáu, dung mạo thanh tú, lại nhỏ nhỏ đáng yêu. Dù mới gặp lần đầu hắn cũng cảm thấy có hảo cảm với cô. 

 

Tuy Nhiên đó cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Lại nhìn quán ăn trước mắt, hắn hơi tiếc nuối vì đây là quán hắn thích nhất, hôm nay đông khách vậy thì hẳn cũng không kịp ăn. Bất giác Trường Anh lại nghĩ, có lẽ cô gái hồi nãy cũng thích đồ ăn nơi đây đi. Không hiểu sao khi nhớ lại dáng vẻ ngơ ngác lúc cô vô tình đụng phải hắn, Trường Anh lại nở được nụ cười nhẹ hiếm có, lắc đầu rồi đi lên xe. 

 

Hà bên kia đã ăn xong nhưng cũng cảm thấy không hợp khẩu vị, cô đành quyết định lần sau phải đến sớm hơn. Lúc gặp Nguyệt Hạ ở văn phòng, lại nhìn đến khóe môi của cô, Hà cười xấu xa nói. “Đây là các cậu sợ không ai biết mối quan hệ giữa hai người a?” Sau đó lại tỏ vẻ cậu tha cho tớ được không. 

 

Nguyệt Hạ nhìn bộ dáng của Hà liền cười cười đáp. “Cậu đây là ghen tỵ mình không có?” Hà bị nói lại liền nghẹn họng không đáp được. Cô cũng đâu phải không muốn a, chỉ là chưa gặp được ai thích hợp. Không hiểu sao nghĩ đến đây Hà liền bất giác nghĩ đến người đụng phải trước quán ăn hồi nãy, cô cảm thấy nếu gặp lại lần nữa thì cũng là có duyên đi. 

 

Hà nhìn đồng hồ sau đó cùng Nguyệt Hạ nhanh chóng đi đến phòng họp. Nguyệt Hạ nhìn Hà lại quan tâm hỏi. “Cậu đã ăn sáng chưa vậy?” Vừa hỏi Nguyệt Hạ vừa tiện tay dùng phấn để che bớt dấu vết trên môi, dù sao đây cũng là phép lịch sự khi gặp mặt đối tác a. Hà đáp: “Ăn rồi, ăn rồi.” Nói đoạn, vẻ mặt hà hơi lo lắng. 

 

“Nhưng Hạ này, sao hôm nay tớ cứ thấy nôn nao trong lòng ấy nhỉ, liệu Dương sẽ ổn chứ.” Nguyệt Hạ nghe cô nói vậy cũng minh bạch, bản thân cô cũng lo lắng, nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nguyệt Hạ thở dài, lo thì lo nhưng họ vẫn phải có niềm tin mà chiến đấu. “Chúng ta phải tin tưởng vào Dương.” Hà nghe Nguyệt Hạ nói vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết. 

 

Nói nói cũng đã đến văn phòng. Hai người đợi khoảng năm phút sau liền nghe tiếng mở cửa. Người kia bước vào liền bất ngờ bốn mắt giao nhau cùng Hà, cả hai đồng thanh. 

“Là cô!”

“Là anh!”

 

Nguyệt Hạ đang định chào hỏi liền nghe như vậy thì không khỏi nhìn hai người với ánh mắt tò mò. “Hai người quen nhau à?” Hà xấu hổ nói trước.

“À, không phải, không phải. Chỉ là vô tình gặp mặt thôi.” Hà nói xong Trường Anh cũng nói tiếp. “Ừ, chúng tôi hồi nãy có tình cờ chạm mặt.” Nói xong liền thuận thế chào hỏi Nguyệt Hạ. “Giám đốc Hạ, buổi sáng tốt lành.”

 

“Buổi sáng tốt lành.” Nguyệt Hạ chào xong liền giới thiệu Hà. “Nếu hai người đã có biết mặt qua liền giới thiệu với cậu. Đây là Hà, bạn thân tôi cũng như là thư ký của công ty S.” Hà lúc này đã thu lại dáng vẻ hoảng loạn, tự nhiên bắt tay chào hỏi. “Tôi là Hà, thư ký của công ty S. 

 

Mong anh không chê cười.” Trường Anh khách khí bắt tay lại. “Tôi cũng vậy.” Nói rồi mọi người lại tập trung vào làm việc. Trường Anh vừa thảo luận với Nguyệt Hạ vừa quan sát từng cử chỉ của Hà. Hắn liền nảy sinh hứng thú. Cô gái này đem đến cho hắn cảm giác rất quen thuộc. Như là hắn từng gặp cô tại đâu đó rồi. 

 

Khoảng chừng nửa tiếng sau, ký kết hợp đồng thành công. Trường Anh cảm thán, tuy hắn có hơi phân tâm để ý đến Hà nhưng không phải quên mất việc hợp đồng. Hắn thực nể phục Nguyệt Hạ, mọi bước tính của cô giống như đều nằm trong dự đoán vậy. 

 

Hắn cười tròng lòng, nghĩ: Tương lai thật đáng mong chờ với nhiều điều bất ngờ hơn nữa. Hoàn thành hết cũng đến lúc ra về, mà Hà sẽ là người tiễn khách. Ra đến cổng công ty, Trường Anh lại đột nhiên hỏi Hà. “Tuy hơi đột ngột, nhưng cô có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Sẽ tiện hơn cho việc hợp tác, mong cô thông cảm.” 

 

Hà hơi nghi hoặc nhưng cũng cho là bản thân cô đảm nhận chức thư ký, đối phương liên lạc với mình sẽ đỡ quấy rầy Nguyệt Hạ hơn. Nghĩ vậy cũng thoải mái đưa Trường Anh số điện thoại. 

 

Nguyệt Hạ nghỉ mười lăm phút sau lại tiếp tục một cuộc họp lần nữa. Lần này là vấn đề hợp tác với một công ty giải trí. Công ty cô sẽ có trách nhiệm tạo trang phục cho họ. Đây là thời điểm kiếp trước khởi đầu cho sự thất bại của cô, nhưng lần này chắc chắn sẽ không xảy ra. 

 

Lần này cô đã xem trước bản thảo một số người liền để cho họ hôm nay cùng đến để nghị luận thêm. Sau khi mọi người tập trung đủ cô liền để họ tự trình bày. Người lên đầu tiên là một cô gái khá mũm mĩm nhưng lại rất xinh. Cô đeo một gọng kính tròn. 

 

Bản trình bày của cô gồm hai bộ trang phục dựa trên nét đẹp châu âu ngày xưa. Màu sắc cổ điển, cách tạo viền váy hiện đại kết hợp cùng một cái áo da ôm ngực và chiếc mũ vành rộng. Nguyệt Hạ gật gật đầu, liền thấy cô gái kia tươi cười.

 

Nhưng chốc lát sau, cô gái lại hơi thấp thỏm vì Nguyệt Hạ đột nhiên hơi cau mày. Cô sợ mình làm sai sót chỗ nào đó. Đang định lên tiếng xin lỗi liền thấy Nguyệt Hạ phác họa vài nét trên giấy rồi đưa cô mà nói. “Bộ trang phục này sẽ tốt hơn nếu thêm một chiếc khăn lụa trắng như kiểu tôi đã vẽ.” 

 

Cô gái cảm ơn xong cầm bản thiết kế lên, nóng lòng liền muốn thử may ngay lập tức. Cứ tiếp tục hai, ba người khác lên. Nguyệt Hạ vừa sửa vừa đưa cho họ thêm ý kiến. Đến người cuối cùng là Cảnh Hoàng, Nguyệt Hạ cầm bản vẽ, không tiếc chút lời liền khen. “Quá hoàn hảo, không lệch một chi tiết.” Cảnh Hoàng vui vẻ trả lời. “Cảm ơn, anh sẽ tiếp tục cố gắng.” 

 

Bản thiết kế của Cảnh Hoàng là bộ Việt phục kết hợp hiện đại. Chỉ với hại bộ trang phục này, Nguyệt Hạ liền cảm thấy thật may khi đã mời anh vào công ty của mình sớm. Nếu không làm đối thủ của anh chỉ có nguyện ý thua trận. Còn lý do là tại sao ư? Có năng lực đi rồi đến cùng nói chuyện.

 

Xong xuôi hết mọi việc cũng đến giờ ăn trưa. Bọn Nguyệt Hạ nhất trí liền đợi Dương cùng về rồi ăn. Cũng không để mọi người chờ lâu vì vừa nhắc đến Dương liền cũng thấy cô bước vào. 

 

Mọi người cùng đi giải quyết cơm trưa xong liền tận dụng thời gian nghỉ trưa thảo luận về phiên tòa. Nguyệt Hạ lên tiếng hỏi đầu tiên. “Lý Trương Diện án là bao nhiêu năm?” Dương đáp lại. “Là tù chung thân.” Nguyệt Hạ không bất ngờ, vì hoàn toàn nằm trong dự tính của cô. Hà bên kia liền cảm thán. “Quả thật tớ thấy vẫn hơi nhẹ.” 

 

Dương Nhìn lại Hà rồi nói. “Có lẽ hắn sẽ bị suy sét thêm nếu nằm trong dạng đã thực hiện buôn bán nội tạng người. Tuy nhiên đó mới chỉ là động cơ của hắn.” Cảnh Hoàng lơ đãng hỏi. “Nếu tôi suy đoán không sai, có lẽ Viết Duy chỉ chịu án khoảng hai lăm năm đi.”

 

Dương vừa nhấp ngụm nước liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nguyệt Hạ lại suy tư, số tiền tham nhũng là hai tỷ đồng cùng với lượng ma túy khá nhỏ nên án tù bấy nhiêu năm cũng đúng. 

 

Tuy nhiên so với những gì trước kia cô nhận được từ hắn, thì cái giá này trả cũng quá ít đi. Như nhớ đến gì đó khó chịu, Dương hơi nhăn mày. “Nguyệt Hạ này, lúc Viết Duy bị kết án tù hắn nói sau này hắn sẽ quay lại trả thù cậu đấy. Tớ thấy dạng hắn nói là chắc chắn sẽ làm.” 

 

Hà liền bàng hoàng lộ bộ mặt chán ghét nói. “Chậc, chậc, sao lại có những kẻ thích tìm chết vậy nhỉ? Làm sai còn không biết sửa, đúng là não tàn.” Cảnh Hoàng lại lo lắng hỏi thêm. “Vậy cậu còn nghe hắn nói thêm gì không?” Dương lắc đầu tỏ vẻ chỉ có vậy. 

 

Nhưng đột ngột cô lại hơi nhớ ra gì đó vội nói. “Cũng không phải không có.” Mọi người lại đồng loạt nhìn Dương. “Nếu là Viết Duy thì đúng là hắn không nói thêm gì nhưng ngay khi tớ chuẩn bị đi ra khỏi tòa án liền bắt gặp một người phụ nữ tóc tai rối bời, chạy lại định bóp cổ tớ.”

 

Mọi người nghe đến đây liền đồng loạt hỏi thăm cô. Nhìn mọi người hoảng loạn lên, Dương bất đắc dĩ nhưng cũng vui vẻ vì mọi người lo lắng cho mình. Sau đó cô đành nói mọi người bình tĩnh, chắc chắn bản thân cô không sao liền kể tiếp. “Tớ nhanh chân liền tránh sang một bên. 

 

Sau đó bà ta liền bị lực lượng công an đến và bắt giữ. Trước khi bị giải đi bà ta còn nói. “Mày hại con tao, mau trả nó lại đây, rồi có ngày mày sẽ gặp quả báo thôi. Nguyệt Hạ, mày cứ chờ đi, tao sẽ giết mày... Kiểu những câu như vậy đấy.” 

 

Dương nói xong không khỏi có chút bất an mà nhìn Nguyệt Hạ. Cảnh Hoàng cùng Hà cũng không kém. Lúc này Nguyệt Hạ cũng lên tiếng. “Nếu vậy thì chắc chắn bà ta là mẹ ruột Viết Duy.” Sau đó cô lại ung dung nhấp ngụm trà. “Mọi người cũng không nên lo lắng quá, tớ có học võ mà.” 

 

Mọi người tỏ vẻ, chuyện này liên quan đến học hay không học võ à?

 

Nói rồi ai cũng chỉ thở dài. Đây là tật xấu của Nguyệt Hạ a, là chuyện liên quan đến mình nhưng cô cũng không để ý nhiều. Ngược lại còn thảnh thơi hơn so với người lo lắng cho cô. Việc cô lúc nào cũng tự mình giải quyết mọi chuyện cũng là nguyên nhân cái kết thảm cục của kết trước.

 

 Dù Nguyệt Hạ có muốn hay không muốn thay đổi thì cái cô sẽ không bao giờ thay đổi đó là việc bảo vệ người mình yêu quý. Lần này trọng sinh lại cũng chỉ làm mong ước này mãnh liệt lên chứ không hề giảm xuống. 

 

Thấy cô nghe không thông liền Cảnh Hoàng suy nghĩ gì đó lại nói. “Nếu bà ta thực sự đến tìm em thì chúng ta cũng nên đề phòng vẫn tốt hơn.” Nguyệt Hạ tỏ vẻ “Hay là mọi người đi học võ cùng mình đi, nếu bà ta đến liền nhẹ nhàng đánh trả tốt.”

 

 Dương và Hà chỉ cảm thấy đau đầu, chắc chắn cô lại định một mình giải quyết đây. Cảnh Hoàng bất đắc dĩ lại nói. “Nếu em không lo cho bản thân mình thì anh liền đến gặp bà ta kết thúc chuyện này luôn, em nghĩ sao?”

 

Nguyệt Hạ hơi nhăn nhó mày, lúc này dù cảm thấy phiền nhưng cô chỉ còn cách gật đầu tỏ vẻ thua cuộc. Cô vốn nghĩ sẽ để bà ta tự tìm đến cửa rồi tự mình giải quyết cũng được. 

 

Nhưng nhìn sắc mặt mọi người lại nghĩ đến Cảnh Hoàng, có lẽ lần này cô nên làm theo vậy. Tự nhiên một cảm giác ấm áp lan truyền đến. Nó nói cho cô biết, cô không đơn độc. Mọi người vẫn luôn bên cô. Nguyệt Hạ nghĩ, có lẽ lần này cô nên học cách dựa dẫm a, Nguyệt Hạ cảm thán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK