Trong thư phòng, cô đọc từng dòng chữ đã được liệt kê ra. Viết Duy và Lý Trương Diện là hai cha con. Ông ta và mẹ Viết Duy bên nhau là cũng vì một ít cổ phần nhỏ trong tay mẹ cậu ta. Tuy nhiên Viết Duy là con chồng trước. Đó là lý do vì sao hắn lại họ Nguyễn. Còn ông ta lại họ Lý. Ngày x tháng vừa rồi. Tại quán xx hai người này hẹn gặp nhau nói về việc định vu oan cho người tên Nguyễn Cảnh Hoàng tội tham nhũng tiền của công ty. Ngày x tuần vừa rồi bọn chúng tiếp tục lén nhập khẩu một phần ma túy đá. Ngày x cũng tuần vừa rồi, Lý Trương Diện có hẹn gặp mặt với mẹ cô, nhưng mẹ cô không đến. Nguyệt Hạ đọc một hồi liền cảm thấy cần nói chuyện này với bà vào ngày mai ngay lập tức, tránh điều không may.
Cô phát hiện thời điểm này kiếp trước cô từng dẫn Viết Duy về nhà mình chơi. Tuy nhiên lần này quan hệ giữa cô và hắn ta đã không còn vậy thì đây chỉ có thể nói là hiệu ứng cánh bướm. Nên thay vì Viết Duy, Lý Trương Diện lại muốn tiếp cận mẹ cô để vào nhà. Nhưng nếu mạo hiểm vậy thì không phải sẽ lộ hết sao? Mặt khác những chuyện này liệu có ảnh hưởng đến tương lai hay không? Nguyệt Hạ thở dài, có lẽ phải quan sát lâu dài vậy.
Nghĩ lại có lẽ kiếp trước Viết Duy đã nhân cơ hội vào nhà cô để trà trộn ma túy cũng nên. Việc này hại mẹ cô phải ăn khổ trong tù, một người phụ nữ tay đã sắp sửa đầy vết nhăn, sức khỏe cũng dần yếu. Hại bà phải vào tù ở cái tuổi như vậy gánh lấy cái tội không phải do mình làm ra cũng đủ cho thấy Lý Trương Diện cũng đủ nặng tình nghĩa. Nguyệt Hạ cố kiểm soát cảm xúc của mình tự khuyên nhủ mọi thứ vẫn còn tốt, cô vẫn ngăn cản được bọn chúng. Ngày bọn chúng phải trả giá cũng không còn xa đâu. Phải để chúng thấy được tư vị thất bại, có vậy cô mới hả dạ được.
Phía bên Cảnh Hoàng cô cũng đã đoán được phần nào rồi. Dù sao cũng có Cảnh Hoàng nên Viết Duy mới ra rìa mà, chắc là tư thù đi. Nhưng lôi người của cô vào thì cũng thật gan dạ. Hai người cô để ý nhất liền cứ như vậy bị mấy tên hề bày trò xoay quanh, đúng thật rất can đảm muốn nhận phần thưởng.
Nghĩ nghĩ, Nguyệt Hạ liền gọi điện thoại cho Dương chuẩn bị vài thứ, sau lại gọi cho Hà chuẩn bị sẵn chứng cứ thu được. Còn cô thì tìm đến phía bên cảnh sát giao lại chứng cứ công ty của Lý Trương Diện về tội tham nhũng. Bên cạnh đó còn là một video quay lại trực tiếp từ phía bên nhà máy cho thấy mặt hàng giả, và nhiều chiến dịch lừa đảo trên mạng xã hội. Hơn thế nữa phó giám đốc công ty đó, cũng chính là em trai của Lý Trương Diện nhiều lần vi phạm hợp đồng lao động và còn có dự trữ ma túy bên trong kho hàng hóa.
Bấy nhiêu nguyện nhân thôi cũng đủ để phá sản rồi chứ nói gì đến món quà to hơn mà bọn cô chuẩn bị gửi đây chứ. Sau khi chuẩn bị xong kế hoạch này thì Nguyệt Hạ cũng đã bình tĩnh lại hơn. Giờ cô đã biết được nguyên nhân chính mà kiếp trước Viết Duy biết được cô nắm giữ trong tay cổ phần bà mình để lại. Ngoài ai khác là Lý Trương Diện nhắc nhở đây a?
Ha... Nguyệt Hạ cười khinh rồi để tay lên che lại mắt mình mà dựa người ra sau ghế thở dài. Đây là kẻ kiếp trước mà cô không bao giờ để vào lòng nhưng ai ngờ ông ta lại cho cô con gái này một bất ngờ cuối đời thật kinh hỉ. Trước kia cô không bao giờ tra xét việc gì của ông ta cũng như việc ông ta tái hôn. Cô đã hoàn toàn không quan tâm. Vậy nên bọn chúng có khi đã ấp ủ kế hoạch từ lâu nên mới có thể một mũi tên trúng hai đích như vậy. Lần này cô cũng đáp trả lại một màn như thế. Nguyệt Hạ cảm thán xong liền cũng tiếp tục công việc của mình. Mà bên kia Cảnh Hoàng sau khi tiễn cô đi cũng nở một nụ cười nhẹ. Hắn khẽ thầm thì, giờ cô là của hắn rồi. Nói đoạn liền vào nhà rồi cũng đến phòng làm việc vủa mình tạo nên vài bản thiết kế mới. Anh mong muốn mình ngày càng phải đứng cao hơn mới có thể xứng với cô được. Anh sẽ cho cô một lễ cưới hạnh phúc nhất trên đời.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ. Anh tự hỏi, từ khi lần đầu gặp mặt cô khi thời cấp ba ấy, anh đã thấy được khoảnh khắc đẹp nhất trong quãng đời mình. Lại không lâu sau đó anh cũng không thể liên lạc với cô vì cô đã chuyển trường. Từ lúc đó anh tưởng rằng mình đã đánh mất cô nhưng lại không ngờ tới chỉ trong tại một khóa thiết kế online, anh nhận được thư mời vào chuyên thiết kế cho bên công ty của cô. Lần gặp lại ấy, anh đã xúc động. Dường như cảm xúc mấy năm qua nhớ thương một bóng người liền tuôn trào hết ra. Đem theo cảm xúc hồi hộp, mong chờ đó anh đã tiến đến để ôm cô vào lòng. Nhưng anh đã quên mất một điều, hai người đã xa cách lâu năm. Quan hệ lại chỉ mới là bạn bè, anh lấy tư cách gì đến để có thể đến bên cô? Giờ đây, người đứng bên cạnh cô không phải là anh, hai người dường như rất thân nhau. Cô cũng có lẽ không nhớ được cậu nhóc ngày ấy, vì anh có thể thấy được ánh mắt kia. Ánh mắt lạnh lùng và xa cách. Lúc đó cô chỉ coi anh là đối tác mà thôi.
Anh biết cô đã quên thiếu niên đó rồi. Nhưng không sao. Sau ngày đó anh cố gắng làm việc lại cố gắng theo đuổi cô. Mỗi ngày anh đều hi vọng cô có thể hướng đến mình dù chỉ một lần. Nhưng đáp lại anh lại chỉ là một ánh mắt ghét bỏ. Nhìn thấy ánh mắt ấy, tim anh như thắt lại vậy. Biết sao giờ đây, khi con người rơi vào lưới tình dù bị người kia ghét nhưng vẫn muốn gần họ hơn, hi vọng vào họ cho mình một ánh mắt. Mọi chuyện cứ như vậy cho đến lúc anh nghe Nguyệt Hạ bị bệnh. Anh bất an, lo lắng cho cô đến ăn ngủ không yên, chỉ dám nhắn tin đến dặn dò cô nhiều nhất có thể nhưng cũng không nhận được đáp trả nào. Anh quyết định liền đánh cược gọi điện trực tiếp. Ngoài mong đợi, cô bắt máy của anh. Không những thế cô cũng kiên nhẫn nói với anh đến hết cuộc gọi. Điều này làm anh thập phần vui sướng, nghĩ liệu có phải cô đã bắt đầu chấp nhận anh rồi hay không.
Cứ vậy đến khi đối diện cô lần thứ hai, anh cảm thấy cô thay đổi tốt hơn. Không còn kiêu ngạo, cũng không tùy tiện nữa. Thay vào đó là một tính cách trầm ổn hơn, quyết đoán hơn. Giống như cô đã từng trải qua nhiều biến cố vậy. Mặc dù thay đổi bất ngờ nhưng anh khẳng định cô vẫn là cô, vẫn là người anh thầm yêu. Vì vậy anh quyết định lần này phải nắm bắt cô thật chặt, không để cô rời đi nữa. Cho nên bây giờ anh cảm thấy mình càng phải cố nhiều hơn nữa. Hiện tại, ngoài làm bên công ty thì anh còn mở một tài khoản chuyên về thiết kế. Mảng này gồm nhiều phương diện như thời trang, đồ họa,... và anh làm bên thời trang. Sau nhiều tháng nỗ lực anh cũng đã nhận được vài đơn bên khách hàng nước ngoài cũng như là thiết kế trang phục riêng cho một số người trong giới nghệ sĩ. Tên tuổi của anh cũng đang được lan rộng hơn. Một buổi tối trải qua một cách bình đạm, là khởi đầu cho yên bình trước phong ba.
Ngày hôm sau cũng như thường lệ, Nguyệt Hạ đến công ty như bình thường. Hôm nay cô diện một bộ váy đỏ tươi. Bộ này là hôm nay mẹ cô đặc biệt chọn cho, nó cũng là kết quả sau khi cô kể bà về vụ việc tối qua cô nhận được. Vì vậy bà đã chọn và nói cô nên mặc nó để có sự may mắn. Màu đỏ của váy càng tô lên vẻ đẹp có nét lai Việt Mỹ của cô. Cô không đẹp như Thúy Kiều trong Truyện Kiều mà Nguyễn Du từng miêu tả, nét đẹp của cô là mang phong thái người việt nhưng dáng vẻ lại rất Tây. Xung quanh cô như tỏa ra hào quang hấp dẫn người xung quanh vậy. Cảnh Hoàng thấy cô hôm nay diễm lệ hơn bình thường, lại nghĩ đến chuyện hôm qua, tai đã hơi nhiễm đỏ nhưng bộ mặt lại vẫn ra vẻ nghiêm túc khi đi làm. Nguyệt Hạ thấy cảnh này cũng cười rồi kêu anh đến gần mình. xong đoạn liền nhấc tay lên vuốt lại tóc cho anh.
Đám nhân viên xung quanh... Chúng tôi không thấy gì hết, chúng tôi không biết gì hết. Hai người cứ tự nhiên âu yếm. Cứ như vậy một đám nhân viên ngươi tỏ vẻ không quen, ta tỏ vẻ không biết liền tránh xa trăm mét cho đôi tình nhân.
Cảnh Hoàng bỗng chốc thấy cô làm vậy liền tim cũng muốn ngừng đập luôn rồi. Đang không biết nên nói gì liền nghe Nguyệt Hạ ngẩng đầu lên nhìn mình với ánh mắt chân thành, cầu mong. “Em có việc muốn nhờ anh, anh có thể giúp em không?” Đứng trước đôi mắt ấy, Cảnh Hoàng chỉ bất lực không sức chống cự. “Ừm, được...”
“Vậy thì chúng ta vào bàn việc thôi.”
“Ừ.”
Hai người tay nối tay liền đi vào văn phòng để lại một nhóm nhân viên hóng hớt. Một nhân viên nữ tò mò. “Này... Cậu nói xem lần này giám đốc thật lòng không?” Nhân viên nữa khác nghe thấy liền đánh nhẹ vào tay cô nàng rồi nói.
“Sao cậu lại nghĩ giám đốc như vậy, thật là...” Một nhân viên nam khác bàn bên lại chen mồm nói. “Nhưng phải công nhận số Cảnh Hoàng cũng may đấy.” Những nhân viên khác gật đầu tán thành. Một nhân viên khác ăn mặt lòe lọet không hợp theo quy tắc công ty ngồi đối diện thanh niên kia lại nói.
“Có khi lại chỉ vì tiền của giám đốc mà giả nai ấy chứ.” Mọi người lại mỗi người một vẻ, bày tỏ ý kiến khác nhau. Lúc này Hà đi ngang qua liền đúng lúc nghe thấy câu nói kia, bất giác nhăn mày tiến đến nói.
“Mấy người nếu rảnh rỗi quá thì từ chức đi là vừa, không ai nuôi nổi mấy người ngồi không rảnh rỗi đi nhận xét đức tính người khác đâu. Xem lại bản thân trước đi rồi hãy nhận xét người khác.” Hà nhận ra người nói nên cô mới càng nói không thương tiếc. Cái cô gái ăn mặc lòe loẹt kia là Lai Bích. Làm sao cô biết được cô ta ư? Đơn giản lắm. Vì cô ta từng thiết kế được một mẫu rất nổi tiếng, có sự thu hút của đầu tư nước ngoài nhưng phong cách lại quái dị, ăn nói tùy tiện. Hơn hết là từ sau lần đó cô ta cứ xem mình như người có chức cao hơn, ăn nói ngông cuồng, tự tung tự tác. Không những vậy còn lười làm không cống hiến được thêm gì cho công ty. Nếu không phải nể việc lần trước cô đã đề nghị đuổi việc cô ta rồi.
Ném xong một câu như vậy Hà cũng chẳng để tâm đến đám nhân viên nghĩ gì, cô cũng còn có việc trọng đại phải giải quyết hơn. Lai Bích liếc nhìn Hà đi xa lại tỏ vẻ cười khinh nghĩ thầm, mấy người cứ đợi đến lúc Viết Duy thành công đi, để xem ai phải cúi đầu trước ai. Nói đoạn lại quay lại bàn đi dũa móng tay của mình. những nhân viên khác dù bất mãn cũng không dám động, sợ lại rước họa vào thân. Mọi người giải tán rồi việc ai người ấy làm.
Nguyệt Hạ đưa Cảnh Hoàng đến liền giải thích toàn bộ. Từ việc cạch mặt với Viết Duy đến việc theo dõi và phát hiện kế hoạch của hắn. Cảnh Hoàng nghe xong vừa cảm thấy mừng hơn nhưng cũng cảm thấy lo lắng cho cô. Mừng vì cô quan tâm anh cũng lo vì sợ rằng mọi chuyện không đơn giản. Nguyệt Hạ nhờ anh làm cho mình bản những chứng cứ có sẵn trong phiên tòa. Bên cạnh đó lại hỏi thêm ý kiến của anh về chuyện anh bị vu oan hối lộ.