Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này mọi người đều đã tắm rửa và đang cùng nhau ăn trái cây ngoài phòng khách. Bà Nhung bỗng hỏi. “Khi nào các con mới định kết hôn vậy?” Nguyệt Hạ và Cảnh Hoàng nhìn nhau. Nguyệt Hạ lên tiếng trước. “Cảnh Hoàng, nghe theo anh đấy.” Cảnh Hoàng không nghĩ mình lại là người quyết định việc trọng đại này nên mới bắt đầu suy tư, đáp. 

 

“Hiện tại con và Nguyệt Hạ đều đang tại thời điểm cần tập trung vào nhiều dự án. Mà đám cưới cũng phải thật chu đáo nếu không sẽ thiệt thòi Nguyệt Hạ.” Bà Nhung ra ý gật gật đầu, cười mỉm rồi để cậu nói tiếp. 

 

Cảnh Hoàng cũng hơi ngước lên nhìn bà. “Vì vậy, con nghĩ tụi con sẽ đăng ký kết hôn trước. Chờ cho đến khi thực sự công ty ổn định hơn liền tổ chức cũng không muộn.”

 

Nguyệt Hạ nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý. “Nếu Cảnh Hoàng nghĩ vậy con cũng sẽ không ý kiến gì thêm. Dù sao mấy tháng sau có lẽ con phải đi công tác khá nhiều.” Bà Nhung vui vẻ nói. “Hai đứa đăng ký kết hôn trước cũng được, vậy là mẹ vui rồi. Đám cưới có lẽ để sang năm sẽ tốt. Mẹ sẽ đi xem ngày dần dần. Nên là hai đứa cứ thoải mái mà ăn chơi đi.”

 

Cảnh Hoàng nhận được sự đồng ý của mọi người liền cũng thả lỏng người mà thở phào. Anh sợ hai người bất mãn với ý kiến của anh. Nhưng hoãn đám cưới đến năm sau cũng tốt, vì lúc đó anh đảm bảo đã có sự nghiệp ổn định. Anh muốn danh chính ngôn thuận kề vai sánh bước cùng cô, để cô có thể trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.

 

Cảnh Hoàng cùng Nguyệt Hạ lại cùng bồi bà Nhung xem ti vi một lúc sau đó mới xin phép về phòng. Cảnh Hoàng thì phải thiết kế đồ cho khách hàng. Còn Nguyệt Hạ, lần này cô sẽ theo dõi biến động về chứng khoán. 

 

Nhờ có thông tin kiếp trước cô từng nghe được, nên chỉ một chỉ số thay đổi cô cũng phải tính toán nhiều bước hơn phòng bị lỗ. Mà bên phía Trường Anh cũng không kém. Hắn đã theo dõi mấy ngày hôm nay rồi.

 

 Mỗi ngày nhìn đến, hắn càng nhận định hơn về sức phán đoán của Nguyệt Hạ. Cứ như vậy hai bên theo dõi cho đến khi mốc đầu tư của cô bị giảm tụt đột ngột xuống. Cả Trường Anh và Nguyệt Hạ đều chăm chú nhìn vào màn hình. Chỉ một phút sau, mốc tăng lại và đột ngột phá giới hạn, vượt ngưỡng đầu tư. Lợi nhuận tính ra gấp hai lần số Nguyệt Hạ và Trường Anh đã đầu tư.

 

Và công ty mà hai người đầu tư vào cũng chính là công ty của Nguyệt Hạ, đứng trên danh nghĩa Trường Anh đầu tư. Còn cô vừa làm giá trị công ty S tăng cũng như kiếm thêm thu nhập. Một mũi tên trúng hai đích quả thật quá hời. 

 

Bên kia Trường Anh chốt xong giao dịch lần này cũng mới nở một nụ cười hiếm thấy. Ngay từ lúc cô nói sẽ đầu tư vào công ty của chính mình làm hắn cũng mới lạ mà liều theo.

 

 Nhưng chính cái liều đấy mới có cái may nên lần này hắn ăn được trái ngọt. Mà dù sao hắn cũng sắp nhận chức giám đốc, nếu không ra uy bọn người kia chắc chắn sẽ không nghe lời đâu.

 

Nguyệt Hạ sau khi chốt xong giao dịch liền suy tính bước tiếp theo về hợp tác với mấy công ty thành phố G. Nghe nói bên đó có một số công ty chuẩn bị làm phim cổ trang nên Việt phục cần rất nhiều. Lần này cô sẽ bắt lấy cơ hội quảng bá công ty mình. 

 

Bên cạnh đó, Cảnh Hoàng cũng nhận được thư mời tham gia giải thiết kế quốc gia từ một khách hàng mà anh biết. Khách hàng kia là một ông chú, theo như Cảnh Hoàng giao tiếp mấy hôm nay thì người này rất kỹ tính, tên Nhạc Kỳ. Nhạc kỳ là một nhà thiết kế nổi nhất nước B.

 

 Lần này ông đang tìm kiếm đệ tử cho mình, ngẫu nhiên liền phát hiện Cảnh Hoàng. Như gặp được báu vật, ông suốt ngày trò chuyện bằng tin nhắn với cậu. Nhạc kỳ tỏ vẻ, đây chính là nhân tài. Kiến thức của cậu rất chuyên sâu, không những vậy còn rất sáng tạo cũng phong cách cá biệt. Ông rất thích những kiểu người như vậy liền không nhanh không chậm mời cậu tham dự cuộc thi.

 

Cảnh Hoàng đọc xong bức thư cũng bất ngờ. Theo cậu biết hình như cuộc thi này là phải theo vòng loại từ tỉnh, đến các thành phố, rồi trên toàn quốc. Vậy mà trong thư viết cậu liền trực tiếp vào vòng loại toàn quốc tham gia thi đấu. Cái này... ông ấy phải có gia thế tới cỡ nào?

 

 Cậu nghĩ nghĩ liền nhắn tin từ chối. Dù sao cậu cũng không thích kiểu đi một mạch đến đích luôn mà không có chút thử thách gì. Nhạc Kỳ nhận được trả lời của Cảnh Hoàng cũng không bắt ép cậu mà ngược lại cảm thấy yêu thích hơn. 

 

Nghĩ một lúc ông lại đổi chủ ý mà nhắn. [Nếu cậu đã từ chối, vậy có thể hợp tác cùng tôi không. Đảm bảo nhu cầu đầy đủ, sa hoa bậc nhất. Chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng đâu.] Cảnh Hoàng đọc tin nhắn liền có ý hỏi Nguyệt Hạ. Vì hai người ngồi cùng thư phòng, nên nói chuyện cũng tiện. Nguyệt Hạ nghe xong liền đồng ý hai tay hai chân. “Điều này rất tốt, anh hãy đồng ý đi.”

 

Không cho Cảnh Hoàng tiếp lời liền nói. “Nếu lần sau vẫn có tình huống như vậy anh cứ việc quyết định. Đây là quyền của anh mà.” Cảnh Hoàng cười cười nói. “Anh biết, nhưng anh nguyện ý nghe theo em.

 

 Hai người dù ngồi hai bàn khác nhau và cách một khoảng nhưng cũng tâm loạn mà càng cảm thấy yêu thích đối phương hơn. Sau khi giải quyết công việc của mình, hai người lại ôm nhau cùng đi ngủ như lần nào. 

 

Bây giờ đã quen hơn nên Cảnh Hoàng rất tự tin, chính trực trong tối mà làm vài thứ với Nguyệt Hạ. Hai người triền miên nồng nàn đến gần hai giờ sáng mới ngủ. Vận động ban đêm cũng thật mệt mỏi a.

 

Hôm sau, cả hai vẫn dậy sớm tập luyện bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ là lúc dậy có hơi xấu hổ thôi. Vì đêm qua là hai người lần đầu tiền cùng va chạm cơ thể của mình. Cũng chính vì vậy Nguyệt Hạ cũng mới phát hiện ra bản chất thứ hai của Cảnh Hoàng. Có lẽ cô có thể nói là anh hơi biến thái đi, vì cả quá trình anh đều làm nhiều kiểu dáng không nói. Đã vậy còn bắt cô phải nói những câu mà anh thích. 

 

Quả thật là tâm phiền ý loạn mà. Đều cùng là một người nhưng lúc trên giường một tính cách, rời giường một tính cách. Cô còn đang nghi liệu anh có phải là người thuộc dạng hai tính cách hay không?

 

 

Cùng mang sổ hộ khẩu đi kết hôn xong, hai người cũng quyết định bữa tối sẽ ăn mừng nhỏ. Nhân tiện liền rủ cả Hà và Dương cùng chung vui. Cảnh Hoàng cùng Nguyệt Hạ cầm tờ kết hôn trên tay sau đều nhìn nhau cười đến rạng rỡ. Đây là chứng nhận hai người đã chính thức làm vợ chồng nha.

 

 Cảm xúc khó mà tả hết được. Dương với Hà vừa đến công ty liền được nhận được cái mời ăn cưới nhỏ. Bốn mắt nhìn nhau mà tỏ vẻ. Thôi... quen rồi. Hà nhân lúc mọi người đang tụ tập đầy đủ cũng báo một tin vui nữa. “Nè, nè. Mọi người biết không. 

 

Hồi nãy tớ có nhận được một hợp đồng rất lời luôn.” Nguyệt Hạ tỏ vẻ hiếu kỳ nói. “Hợp đồng nào mà làm cậu thích thú vậy.” Hà lại nổi tính đùa nói. “Mọi người đoán xem.”

 

Dương ngẫm nghĩ bảo . “Công ty H?” Hà lắc đầu. “Sai rồi.” Cảnh Hoàng lên tiếng bắt kịp. “Một công ty bên thành phố G phải không?” Hà trố mắt. “A, đúng rồi. Sao cậu biết vậy?” Nguyệt Hạ cũng không ngoài dự đoán. 

 

Vị hôm qua mời Cảnh Hoàng đến từ công ty M. Mà công ty này nổi nhất thành phố G vì có vị này một tay góp sức không nhỏ. Nghe nói là nhà thiết kế nổi tiếng của nước B thì phải. Cô lên tiếng giải thích. 

 

Dương và Hà nghe xong liền cũng ngưỡng mộ, cảm thấy nhân tài đúng là luôn có tài nguyên. Bất quá các cô cũng cảm thấy, Nguyệt Hạ có mắt nhìn thật tốt nha. Hai người liền tiến tới chúc mừng Cảnh Hoàng. Cậu cũng cảm ơn lại nhiệt tình. 

 

Đang lúc bình yên nói chuyện liền có người lên báo có khách đến thăm công ty. Nguyệt Hạ liền nghĩ lại xem mình có hẹn với ai hôm nay không nhưng quả thật là không, vì Dương cũng đã lên tiếng. “Lạ thật, hôm nay không có hẹn gì mà.” Hà lại tỏ vẻ. “Có lẽ tớ sẽ chuẩn bị trà bánh trước vậy.” 

 

Nguyệt Hạ cũng điều chỉnh nhanh chóng cùng Cảnh Hoàng ra tiếp đón vị khách đặc biệt nào kia. Dương thì chuẩn bị lại phòng khách cho gọn gàng sạch sẽ. Mọi người phối hợp đến một cách ăn ý. 

 

Người nhân viên đi bên cạnh Nguyệt Hạ vừa đi vừa nói. “Giám đốc Hạ, người đến là một quý bà trung niên. Ăn mặc rất sang trọng. Ngay từ lúc bà ấy bước vào đã muốn gặp ngài. 

 

Chúng tôi cũng chỉ có thể vội gấp đến thông báo.” Nguyệt Hạ nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng lại suy nghĩ không biết người đến là ai. Đi đi cũng tiến đến đại sảnh đón người. 

 

Từ phía xa đang ngồi là một một người phụ nữ đã ngoài năm mươi nhưng bà chăm sóc rất tốt nên nhìn cũng rất trẻ so với tuổi. Nguyệt Hạ tiến đến nơi lịch sự chào hỏi. “Chào ngài, tôi là giám đốc công ty S, hân hạnh được tiếp đón ngài.” Quý bà ấy thấy vậy cũng đứng lên bắt tay chào hỏi cô.  

 

 “Chào con, ta là bạn của bà con. Ta tên Bùi Hồng.” Nguyệt Hạ nghe bà nói tên xong liền bất ngờ. Vì đến cả hai kiếp, lần này cô mới được chính thức gặp mặt bà. Kiếp trước cô cũng chỉ được nghe mẹ nói qua. Cũng biết được lúc khó khăn bà Bùi giúp mẹ con cô rất nhiều. 

 

Lần này được gặp mặt làm cô liền cảm thấy thân thiết và biết ơn hơn. Cô liền nhanh chóng nói. “Ra là vậy, con rất hân hạnh được gặp ngài. Nếu không phiền, ngài cùng con lên phòng khách thưởng trà bánh được không ạ?” Bà Bùi vui vẻ nhận lời rồi cùng theo Nguyệt Hạ vào thang máy. Bấy giờ mới để ý đến thiếu nhiên bên cạnh Nguyệt Hạ định dò hỏi liền thang máy mở cửa đến tầng. Bà liền cũng không hỏi nữa.

 

Nguyệt Hạ đưa bà vào phòng khách, tự pha trà. Cảnh Hoàng thì sắp bánh kẹo riêng để đến trước mặt Bà. Lúc này mời trà xong Nguyệt Hạ liền đứng lên nắm tay Cảnh Hoàng nói. “Giới thiệu muộn với người, đây là chồng con. Cảnh Hoàng.” 

 

Cảnh Hoàng đứng cúi đầu chào hỏi. “Con chào ngài. Con tên Cảnh Hoàng. Rất hân hạnh được gặp mặt ngài ạ.” Bà Bùi ngạc nhiên nhìn hai người trước mắt. Mới đầu bà nghĩ cậu nhóc chỉ là thư ký cũng không hỏi nhiều. 

 

Vậy mà hai đứa lại đã kết hôn. Nhìn đứa cháu gái mình từng chăm nom một thời còn nhỏ vậy mà thoáng cái đã kết hôn. Bà cảm thán. “Ây, ta đúng thật đã già rồi. Vậy mà kết hôn liền cũng không mời ta?”

 

Nguyệt Hạ hơi chột dạ liền giải thích. “Dạ, không phải. Bọn con chỉ kết hôn trước, còn đám cưới liền để sang năm ạ.” Cảnh Hoàng cũng lễ phép gật đầu. “Dạ vâng, đúng vậy ạ.” Bà Bùi nghe xong cũng không trách cứ.

 

 Dù sao cũng lâu rồi bà mới về nước, liền nói. “Được rồi, ta cũng không xen vào chuyện của hai đứa.” Bản thân bà ngồi xuống ghế trước, sau lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai đứa cùng ngồi. 

 

Cảnh Hoàng cảm giác như gặp mặt phụ huynh thứ hai của Nguyệt Hạ liền hơi căng thẳng mà bất giác thẳng lưng ngồi ngay ngắn. Bà Bùi cho cậu cảm giác hơi nghiêm khắc hơn, khó hiểu hơn. 

 

Cảm giác này khác hẳn so với việc gặp mặt bà Nhung. Nguyệt Hạ chú ý đến Cảnh Hoàng cũng bị anh làm cho buồn cười. Nghĩ sao lại có người dễ thương vậy chứ.

 

Bà Bùi cũng nhìn đến cậu nhóc trước mắt, thấy cậu căng thẳng liền bật cười. “Nhóc con à, ta cũng không phải hổ, con căng thẳng gì vậy?” Cảnh Hoàng nghiêm túc trả lời. “Dạ, vì người cũng là phụ huynh bên Nguyệt Hạ nên con mới căng thẳng một chút thôi.” 

 

Cảnh Hoàng chọn nói phụ huynh bên Nguyệt Hạ vì so vai vế, có thể nói bà Bùi cũng như bà Ngoại đã mất của cô. Vì vậy việc được bà chấp thuận cũng rất quan trọng.

 

Không ngờ đến cậu lại trả lời thật thà như vậy bà Bùi dù buồn cười vẫn là gật đầu hài lòng đứa cháu rể này. Ít ra không phải kiểu mà lấy lòng này nọ. Thêm nữa cậu nhóc rất tinh ý nha. Nói đến bà là phụ huynh là cũng có ý tứ mong được bà chấp thuận cho hai người.

 

 Bà Bùi tỏ vẻ, tuy tính cách mới gặp mặt cũng được nhưng lâu ngày mới có thể lòi đuôi a. Bà vẫn cần xem xét cậu thêm nữa mới có thể coi là chấp nhận được. Mặc dù bà cũng không có ý muốn chen vào quan hệ giữa hai đứa nhưng vì tình cảm lâu năm dành cho đứa cháu gái này liền thành ra vẫn có chút để ý đối tượng kết hôn của cô mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK