Nguyệt Hạ như thường ngày đến công ty. Hôm nay cô diện một bộ váy đuôi cá màu xám tro, cùng sự kết hợp mái tóc xoăn cuốn gọn phía sau và nhiều phụ kiện khác. Tổng kết một câu: Vừa khí chất vừa xinh. Vừa vào đến văn phòng liền thấy Cảnh Hoàng. Anh đang sắp xếp lại xếp tài liệu của cô trên giá sách. Cũng vì quá tập trung nên có lẽ anh cũng không để ý đến việc có người vào.
Người ta vẫn thường nói, nam nhân làm việc rất có sức hút. Nguyệt Hạ cảm thán, quả thật rất mê người. Xong cô liền thuận thế lên tiếng đánh thức Cảnh Hoàng. “Cháo buổi sáng, Cảnh Hoàng.” Cảnh Hoàng giật mình phát hiện không biết cô đã đến từ lúc nào, bèn ngại ngùng đáp lại. “Chào buổi sáng, Nguyệt Hạ.” Nguyệt Hạ vừa đến bàn làm vừa nói tiếp. “Anh đã ăn sáng chưa?” Cảnh Hoàng nghe cô hỏi cũng không hiểu gì nhưng vẫn trả lời.
“Anh ăn rồi, còn em thì sao?”
“Em cũng ăn rồi.” Nguyệt Hạ tỏ vẻ đủ điều kiện bắt đầu triển khai công việc.
“Vậy tốt rồi, em cần anh chuẩn bị những mẫu thiết kế này...” Hai người hăng say làm việc, khoảng cách cũng gần lại hơn. Khi Dương đến để báo cáo thì đập vào mắt là một cảnh.
Một căn phòng rộng nhưng hai con người lại chen chúc ngồi với nhau trên ghế sô pha dài. Nam nhân một tay cầm tài liệu một tay vắt qua phía bên kia ghế. Từ góc nhìn khác thì như là ôm trọn Nguyệt Hạ vào lòng. Mà Nguyệt Hạ thì hai tay cầm ipad để làm việc. Dương tỏ vẻ, mấy người cũng đừng sớm ra đã phát cơm chó vậy a. Mà Hà, thấy Dương đứng ngơ ở cửa liền nghi hoặc lên tiếng. “Dương, cậu đứng chắn trước cửa làm gì vậy?” Nghe thấy tiếng hai người Nguyệt Hạ cũng nhìn lại, Dương cũng một thoáng quay đầu lại, thấy Hà đến cũng chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu. Hà tiến lên trước liền nói. “A, hóa ra đang nói chuyện yêu đương nhé. Cậu được đấy.” Nói xong liền làm vẻ mặt không muốn nhận bạn. Nguyệt Hạ cười cười liền đứng lên lại gõ một cái nhẹ vào đầu Hà. “Ai ui.” Hà hai tay che đầu chu mỏ. “A, cậu làm gì vậy. Tớ đâu có nói sai.”
Bên kia Cảnh Hoàng nghe đến hai từ “Yêu đương” tai cũng đã đỏ lên rồi. Nhưng cũng chỉ là một thoáng nhẹ thôi. Dường như anh chỉ hoàn toàn bày ra bộ mặt thật của mình trước mặt Nguyệt Hạ. Còn đối với người ngoài cũng chỉ mang lớp bọc dễ gần, tốt tính, không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Mà điều này về sau Nguyệt Hạ mới phát hiện ra.
Nguyệt Hạ và Dương cũng đã quen với giọng điệu của cô nàng rồi nên cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ mà thôi. “Cậu đấy, lúc nào cũng chỉ tập trung vào mấy thứ linh tinh thôi. không có nha, lúc cậu bệnh không phải chỉ có mình tớ và Dương quản lý công ty à. Bận tới không có thời gian chăm sóc bản thân luôn ấy.” Nguyệt Hạ liền bật cười, nói. “Rồi, rồi. Cậu vất vả, Dương cũng vậy. Cảm ơn các cậu nhiều.” Cảnh Hoàng thấy mọi người họp mặt định cũng không muốn làm phiền. Đang lúc định ra văn phòng riêng bên ngoài để làm việc thì lại nghe Nguyệt Hạ nói tiếp. Giới thiệu với mọi người một nhân tài, anh ấy sẽ là thiết kế mẫu cho công ty chúng ta. Dương và Hà đã biết trước nên các cô lần lượt đến bắt tay và giới thiệu. Nguyệt Hạ thấy được liền nói. “Mọi người từ giờ cũng coi như đã quen biết. Vậy nên, tương lai của công ty mọi người cùng cố gắng nha.”
“Nhất trí.”
“Đã rõ.”
“Ừm.”
Ba người vui vẻ đáp ứng xong liền cũng tiếp tục bận rộn công việc của mình. Cảnh Hoàng trở về phòng riêng làm việc. Hà đi xem thông tin và bàn giao với đối tác. Còn Dương thì nhân lúc này liền đưa video cô theo dõi được vào hôm qua cho Nguyệt Hạ. Hai người cùng rà soát lại trong video. Khoảng mười một giờ đêm qua, một bóng đen lén lút xuất hiện tại khu chuyên dành cho bộ phận kế toán. Bóng đen khởi động một máy tính nằm trong góc khuất, nên khó có thể thấy được. Mất khoảng năm phút sau bóng đen lại xuất hiện. Rời phòng kế toán rồi cũng ra khỏi công ty và không làm gì thêm. Nhìn đoạn video xong Nguyệt Hạ cũng đoán chắc được người đến là ai. Tuy nhiên, phải kiên nhẫn chờ đợi. “Trước tiên cứ lấy tài liệu máy tính kia. Còn tên đó...” Nói đoạn dừng lại, mắt Nguyệt Hạ đã không còn chứa cảm xúc nào nữa. Dương thấy vậy cũng hơi thoáng bất ngờ. Vì cô cũng chưa thấy Nguyệt Hạ bày ra vẻ mặt như vậy bao giờ. Nhưng vì kinh nghiệm làm thư ký của mình đã cho cô nhanh chóng nắm bắt mọi biến cố, nên điều này cũng không tác động nhiều đến cô. Nguyệt Hạ trầm ngâm xong nói tiếp. “Cho người theo dõi đi.”
“Mình hiểu rồi.” Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ liền nói tiếp. “Cuối tuần này có buổi tiệc mừng thọ giám đốc công ty A đấy. Cậu nhớ để trống lịch nha.”
Nguyệt Hạ bất ngờ, liền hỏi lại. “Cuối tuần này?” Dương gật đầu khẳng định lại lần nữa. “Đúng. Cậu có lịch hẹn à?” Nguyệt Hạ mặt không thay đổi nói.
“không có.” Dương thấy không còn việc quan trọng liền cũng ra ngoài giải quyết việc của mình. Ngay lúc Dương ra ngoài Nguyệt Hạ lại suy nghĩ về bữa tiệc này. Giám đốc công ty A là người rất có tiếng, ông có một cháu trai rất tài năng. Nguyệt Hạ kiếp trước vì giai đoạn này hứa với Viết Duy đưa hắn ta đi du lịch nên cũng không tham dự mà từ chối. Nhưng chỉ vỏn vẹn một năm sau. Cậu cháu trai tài năng kia liền là người được mọi người trong giới quan tâm. Đó là vì cậu ta trở thành tỷ phú trẻ tuổi nhất trong dàn chứng khoán. Nguyện Hạ trước vì có hứng thú cũng đã tìm hiểu bên mảng này nhưng chưa có cơ hội liền cứ như vậy chết đi.
Nghĩ lại cũng đủ thấy bản thân thật thể thảm. Bất quá lần này nếu nhắm bắt cơ hội hợp tác, có lẽ sẽ thành công. Nói xong liền cũng cắm đầu vào làm việc một mạch đến trưa. Cảnh Hoàng hỏi cô muốn ăn gì. Nhìn đồng hồ, Nguyệt Hạ liền nói ra ngoài cùng ăn với anh. Hai người ra quán ăn liền cùng nhất trí chờ hai người Dương Và Hà cùng đến rồi ăn. Cảnh Hoàng vui vẻ ngồi nói chuyện với cô. “Nguyệt Hạ, cuối tuần này em cùng đi với anh đến một nơi được không?” Nguyệt Hạ bất ngờ liền bật cười. “Thật trùng hợp, em cũng đang định rủ anh cuối tuần này cùng đi đến một nơi. Tuy nhiên, là vừa chơi vừa làm việc.” Cảnh Hoàng nghe cô nói vậy liền vui vẻ hỏi tiếp.
“Là ở đâu vậy?”
“Tiệc mừng thọ giám đốc của công ty A.” Cảnh Hoàng trầm ngâm lại nói.
“Giám đốc này vốn có tiếng nói trong giới, xác thực bữa tiệc lần này là để mở rộng nhân mạch cho cháu trai ông ấy. Vốn là nên đi.” Nguyệt Hạ nghe anh nới vậy cũng thản nhiên tán thành. “Đúng vậy.” Cảnh Hoàng nghe cô trả lời xong liền cũng đổi để tài nói tiếp. “Em còn nhớ chúng ta từng học chung trường cấp ba không?” Nguyệt Hạ bất ngờ trả lời. “Có sao? Sao em không nhớ trong lớp mình có anh.”
Cảnh Hoàng xua tay nói. “không phải, chúng ta chỉ chung khối nhưng không chung lớp.” Nhìn Nguyệt Hạ vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ nên anh cũng bật cười. Giơ tay lên xoa xoa mi tâm đang nhăn nhó của cô. “Đừng nghĩ nữa, nếu em không nhớ cũng không sao. Anh nhớ là được, anh sẽ kể lại toàn bộ cho em.”
Nguyệt Hạ thực sự mông lung, cô cũng không nhớ rõ đã từng gặp Cảnh Hoàng hồi cấp ba. Kiếp trước anh cũng chưa từng nói với cô. Hay nói đúng hơn là cô không cho anh cơ hội nói. Lúc này Nguyệt Hạ mới cau mày về những việc làm của mình, liền được bàn tay với những ngón tay thon dài, mát mẻ xoa vào mi tâm. Cô liền ngước mắt lên nhìn thẳng vào mặt anh. Không sao rồi. Mọi chuyện đã kết thúc, cô sẽ chắc chắn mình từ giờ không bao giờ quên một chi tiết gì có liên quan đến Cảnh Hoàng. Phải nhớ toàn bộ không sót một dấu chấm. Nghĩ liền nói. “Trí nhớ của em vốn không tốt. Vì vậy, nếu em quên anh hãy nhắc đi nhắc lại cho đến khi em có thể nhớ được. Em hứa từ giờ sẽ không quên một chi tiết nào cả. Mọi thứ của anh, em đều sẽ nhớ kĩ.”
Cảnh Hoàng mở lớn mắt, liền cảm xúc dâng trào cố ngăn lại cảm giác muốn ôm cô vào lòng ngay lúc này. Anh không nghe nhầm đúng không. Cô nói vậy là muốn chính thức xác nhận quan hệ với anh? Mặc dù gần đây cô cũng tỏ rõ thái độ với Viết Duy, nhưng anh cũng muốn xác minh lại, anh muốn nghe chính miệng cô nói điều đó. Cảnh Hoàng cố gắng bình tĩnh đang định nói tiếp liền bị hai người từ bên ngoài bước vào phá vỡ bầu không khí. Cảnh Hoàng liền chán nản rút tay về. Còn Nguyệt Hạ cũng lạnh mặt vì sự xuất hiện của hai người. Dương và Hà hai người nhìn nhau tỏ vẻ, không phải kêu hai người bọn họ cùng tới ăn cơm à, sao một người buồn bã một người lại lạnh mặt thế kia?
Cứ như vậy bữa trưa liền trôi qua một cách khó trôi.
Mọi chuyện lại nhanh chóng qua đi, bất giác liền đến cuối tuần. Hai Người Nguyệt Hạ và Cảnh Hoàng cùng diện một bộ lễ phúc trắng nhìn vừa thanh lịch vừa đẹp. Hai người vào đại sảnh liền cũng thu hút ánh nhìn. Cũng thực bình thường vì cả hai từ nhan sắc lẫn phong thái đều rất cuốn hút. Trước lúc bắt đầu buổi tiệc đã có nhiều ánh mắt liếc đến Cảnh Hoàng. Có thể nói trừ hoàn cảnh không được khá giả thì trên cơ bản anh xứng đáng được coi là anh chồng quốc dân.
Nguyệt Hạ liếc mắt đến vài góc liền mấy ánh mắt cũng yên phận, cũng từ bỏ ý đồ muốn tiếp cận làm quen. Một màn này liền được Cảnh Hoàng thu hết toàn bộ. Đây là cô đang ghen sao? Anh mừng thầm, từ sau bữa trưa hôm đó hai người cũng chưa từng nói tiếp chuyện này nhưng liên tục nhiều ngày để ý thái độ của cô với mình anh liền xác nhận. Cô cũng để ý anh, thậm chí là để ý đến một cách cố chấp. Từ những việc nhắc nhở anh ăn uống, nói anh nghỉ ngơi sớm, rồi không nên làm việc quá mệt nhọc. Mỗi lần ra ngoài liền cùng kéo anh đi với cô. Từ sau đó anh liền nghĩ, nếu cô trong lòng đã định anh thì cứ để mọi thứ tự nhiên đến vậy. Đến cuối cùng chắc chắn cô sẽ thuộc về anh. Nghĩ đến đây Cảnh Hoàng cũng cảm thấy mặt thoáng nóng lên. Thực không nghĩ tới một ngày nào đó cô trở thành cô dâu, trở thành vợ của anh. Hạnh phúc đến không muốn ngừng suy nghĩ này lại.
Hắn nhìn xuống bộ lễ phục mà hôm nay hai người cùng mặc. Đây cũng có thể gọi là đồ đôi phải không? Bất giác liền cười ngốc nghếch vừa bồi cô nói chuyện vừa chăm chú nắm lấy bàn tay cô mà ngắm nhìn. Nguyệt Hạ cũng mặc kệ mọi hành động muốn thân mật của anh, dù sao cũng không sớm không muộn cô cũng trở thành vợ của anh thôi. Mấy người xung quanh tỏ vẻ như không thấy cơm chó phân phát miễn phí. Lúc này một lão ông bước ra từ trên đại sảnh lớn. Mọi người đồng loạt cùng im lặng hướng đến người trên kia.
Ông lão dù đã gần tám mươi nhưng do bão dưỡng tốt, nhìn ông cũng không khác những lão trung niên là bao. Giọng ông trầm nhưng dõng dạc cất tiếng.
“Cảm ơn mọi người đã tới đây tham dự tiệc mừng thọ của ta. Lão phu rất hân hạnh đón tiếp. Đến tiệc này mọi người đến cũng đều có mục đích của mình. Lão phu cũng không ngoại lệ.” Nói đến đây ai trong lòng cũng hiểu. Tiệc chỉ là cớ tạo cơ hội cho các vãn bối nhà mình có cơ hội được giao lưu để kết giao, mở rộng nhân mạch. Đây cũng có thể gọi là một hình thức ít tốn kém nhất cho bạn tạo nên một mối kết giao làm ăn có lời. Quả thật là một cách hữu dụng và phổ biến.