Hai người đùa nhau xong liền lại việc ai người đó làm, Nguyệt Hạ nhớ đến Cảnh Hoàng liền kêu Dương đi thông báo trước anh sẽ là người thiết kế cho cô, tránh những người không biết gì liền lại phiền phức hơn. Nói xong cũng bất giác làm việc mà quên cả thời gian. Cô làm việc liền cũng đến giờ tan làm. Mẹ gọi điện đến báo cô nếu không bận liền về nhà ăn cơm cùng bà.
Nguyệt Hạ cười cười liền cũng đáp ứng bà. Sau một khoảng thời gian nghỉ dưỡng cô và mẹ dường như càng thân thiết hơn. Điều này sẽ tốt hơn so với việc trước kia cô chỉ cắm mặt vào làm việc mà bỏ qua cảm nhận của mẹ mình. Bà là một người phụ nữ đức tính tốt, gia giáo chuẩn mực nhưng cũng hết mực thương yêu con gái của mình. Thật không hình dung nổi kiếp trước cô như vậy, chắc hẳn bà phải đau khổ và cô đơn lắm. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô đảm bảo lần này sẽ cho mẹ cô một đời yên vui.
Giờ tan làm cũng là lúc nhân viên công ty lại nháo nhiệt nhất. Tuy nhiên có một số người lại quá nhàn rỗi đến muốn ăn đánh. Ví như tên nào đó tóc vàng chói đến khó ưa. Nguyệt Hạ đang cùng Dương ra khỏi thang máy liền bắt gặp một thân diễn xuất đỉnh cao đứng trước cửa. Viết Duy thấy Nguyệt Hạ liền không để cô phản ứng kịp mà chạy đến liền ôm chầm lấy cô. Hắn nói. “Nguyệt Hạ, cả ngày không gặp rồi. Anh nhớ em lắm đấy.” Nguyệt Hạ bị cái ôm không kịp phòng bị mà rơi vào thế bị động, mặt cô thoáng đen xuống. Mọi người xung quanh ai cũng phải nín thở để tránh bị vạ lây. Nhưng thanh niên nào đó thì không phát giác được cho đến khi một cú đá xuống dưới hạ thân liền chặn lại cái họng đang định phát ra mấy lời âu yếm của hắn.
Viết Duy đau đớn liền chưa kịp ngẩng mặt lại bị một phát ở góc cuốn tài liệu đập vào gáy khiến hắn lảo đảo liền không đứng vững mà ngã xuống sàn. Còn ai nào đó đưa xếp tài liệu thì tỏ vẻ không liên quan đến cô nha. Người đánh cũng không phải cô. Cả đại sảnh lặng im như tờ sau lại thấy mặt giám đốc lạnh băng đi ra ngoài liền ai nấy lại sôi nổi tan làm. Bọn họ cũng không muốn phải tăng ca đâu. Một màn này, Cảnh Hoàng liền chứng kiến toàn bộ nhưng hành động của cô làm hắn lại cảm thấy yên tâm. Còn tên nào đó kia thì sau này hắn sẽ nhất định báo đáp sau, không thể để cô thiệt thòi được.
Mà tên nào đó bị người thù hận cũng không biết còn đang nghiến lợi mà suýt xoa hạ thân phía dưới, cố tỏ ra mình vẫn còn tí hình tượng bập bễnh mà đi. Dáng đi buồn cười liền bị bao cái máy quay quay lén. Hắn tức giận liền đạp đổ vài cái chậu hoa cảnh ngay gần quầy lễ tân. Liền một màn dọa này chi ít cũng không còn người nào quay nữa. Viết Duy một lần nữa ghi hận Nguyệt Hạ. Thề phải cho cô một gậy liền không chống đỡ được nữa, hắn sẽ đạp cô xuống tận cùng đáy của xã hội này. Hại hắn ra như thế này cô cũng là người đầu tiên, nhưng không bao lâu nữa cô sẽ mất tất cả. Cô phải nhận lại sỉ nhục mà hôm nay hắn nhận được, để hắn chống mắt lên xem cô lúc đó còn có thể cầu cứu được ai.
Mà bên kia Dương đang ngồi cạnh Nguyệt Hạ liền nhận được thông báo Viết Duy đạp đổ vỡ mấy cái chậu hoa cảnh. Nguyệt Hạ liền tùy tiện nói. “Tính hết lên đầu hắn.” Dương cũng tỏ vẻ, nếu Nguyệt Hạ đã thẳng thắn vậy cô cũng phải tính lên gấp đôi mới có bất ngờ chứ. Viết Duy vẫn không hay biết chỉ vì mấy cái lọ hoa nhìn cũng không có gì đặc sắc sắp sửa lấy đi nửa cái mạng của hắn mà vẫn hùng hồn đi lập kế gài hổ. Quả thật là nhân sinh đáng buồn. Về đến nhà cũng là vừa lúc trời tối, Nguyệt Hạ tắm rửa xong liền cùng mẹ cô ăn cơm. Bữa tối đơn giản nhưng giờ đây cô thực sự coi trọng từng khoảnh khắc những bữa tối như thế này. Mẹ cô thấy vậy cũng vui vẻ gắp thịt vào bát cho cô. Cô cũng đùa vui cùng mẹ liền cũng gắp thịt vào bát bà. Sau bữa cơm khi Nguyệt Hạ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi cùng mẹ, cô để ý bà rồi làm như vô tình hỏi đến. “Mẹ à, sao công ty của ông bà gây dựng nên chỉ còn lại chút ít cổ phần vậy?” Bà Nhung nghe cô hỏi vậy cũng chỉ hơi bất ngờ một chút. Chuyện này trước là bà cùng cha mẹ mình giấu Nguyệt Hạ không cho cô biết, nhưng giờ có lẽ không nên dấu nữa. Bà liền thở dài kể. “Trước kia mẹ vì không nghe lời ông bà con liền nhất quyết đòi lấy cha con. Mà cha con ông ta sau khi lấy mẹ một thời gian liền lòi ra bộ mặt thật. Bắt đầu tính kế gia đình mình. Cho đến khi con gần học hết cấp ba. Ông ta liền thành công là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất.”
Kể đến đây, bà liền cười khổ. “Một đoạn này liền làm ông bà con cũng đổ bệnh nặng. Cho đến giây cuối cùng đòi lại được một nửa cổ phần, bà con mới nắm mắt. Ông con không lâu sau đó cũng mất.” Nói rồi bà đoạn lên nhìn cô.
“Vì vậy, điều ước duy nhất của ông bà và mẹ là cũng chỉ mong con vui vẻ an an mà lớn lên, không phải đau khổ, lo lắng vì điều gì. Chỉ thiệt thòi là con không có cha.” Đến đây, bà cũng rưng rưng nước mắt. Vừa nắm lấy tay cô vừa thuận thế ôm cô vào lòng. Cả nhà mình đã đau buồn đủ nhiều rồi, bà không thể để con gái mình cũng phải như vậy. “Mẹ xin lỗi vì không thể cho con được một gia đình trọn vẹn, xin lỗi con nhiều lắm.” Nguyệt Hạ thấy mẹ cô vậy liền cũng không nói gì nhiều mà chỉ yên lặng ôm bà để bà thoải mái hơn. “Không sao đâu mẹ, con không trách người. Hơn nữa, có cha hay không cũng không quan trọng. Điều ước của con cũng chỉ mong người khỏe mạnh và vui vẻ. Vậy nên... người cứ yên tâm, con gái người không yếu đuối vậy đâu.” Nói đoạn liền cười cười chọc mẹ cô cười theo. Hai người tâm sự một lúc, Nguyệt Hạ để ý thời gian không còn sớm liền nhắc nhở bà đi nghỉ, tránh để bà suy nghĩ nhiều. Còn mình thì lại về thư phòng làm việc.
Thư phòng nằm gần cuối dãy tầng hai, cô vào phòng liền ngay lập tức lục lại những tư liệu trước kia ông bà để lại cho cô, cũng thuận tiện liền hồi tưởng lại vài yếu tố kiếp trước. Chuyện mẹ cô kể dù kiếp trước đã biết nhưng cô cũng phải giả nai hỏi bà để xác nhận vài nguyên nhân. Mà nguyên nhân Lý Trương Diện (cha ruột của Nguyệt Hạ) có thể nắm chắc các cổ phần trong tay nghĩ nghĩ chỉ có thể nằm trong hai nguyên nhân. Một là ông bà cô lúc đó đã không còn nhiều sức. Dù trong họp hội đồng là cổ đông lớn nhất nhưng cũng không tránh việc dễ bị xâu xé. Dù sao thì ông bà cô cũng trụ cột khá lâu khiến nhiều kẻ cũng ngứa mắt. Thuận lợi cho lý Trương Diện cấu kết làm việc xấu. Hai là việc mẹ cô quá tin tưởng Lý Trương Diện, việc này là mấu chốt để ông ta có thể qua mắt ông bà cô.
Việc này càng ngày càng phức tạp. Cô vẫn chưa biết được kẻ đứng sau Viết Duy là ai nên cũng chưa thể đánh trả lại Lý Trương Diện. Nếu không phải trước đó bà cô không cố gắng dành lại một nửa cổ phần thì công ty này cũng mục nát. Hiện tại cô đang cố gây dựng lại thời điểm công ty hưng thịnh nhất. Đây là việc mà cô muốn báo đáp ông bà mình. Giờ đây cô cũng cảm thấy thật may mắn khi mẹ cô đã ly hôn nếu không bên phía Lý Trương Diện lại kéo cả họ hàng bên nội lên đây đòi tiền một cách không lý lẽ.
Nói đến đây Nguyệt Hạ cũng cảm thấy ghê tởm cả nhà họ Lý. Thề khi có tiền liền đổi lại tên họ của mình. Tạm thời cứ như vậy trước. Hiện giờ phải lấy thêm thông tin từ công ty C, công ty mà ông bố yêu dấu của cô gây dựng nên. Cô phải chuẩn bị món quà thật lớn chiêu đãi mới được.
Nguyệt Hạ bên này hăng say lên kế hoạch báo thù thì bên kia Cảnh Hoàng đang háo hức nhắn tin với cô. Cậu vừa tắm rửa xong liền nằm úp trên giường rồi vớ điện thoại tìm tên cô trong mục kết bạn rồi nhắn tin.
[Ting.]
...
[Ting.]
...
[Ting.]
...
“Chậc, không định để người khác làm việc à?”
Nguyệt Hạ bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, đang định tắt âm điện thoại liền thấy người gửi là Cảnh Hoàng nháy mắt liền dịu lại. Đâu còn dáng vẻ muốn đi đánh người như vừa nãy chứ. Nếu Dương ở đây chắc chắn sẽ khuyên cô đi làm diễn viên, đảm bảo một đường thuận lợi đạt được ảnh hậu.
Nhìn vào tin nhắn mới hiện. [Nguyệt Hạ, buổi tối tốt lành. Em đang làm việc à? Nếu đang làm thì cố gắng đừng để bản thân mệt, nên ngủ sớm sẽ tốt cho sức khỏe.] Có lẽ do một lúc không thấy cô trả lời Cảnh Hoàng liền nhắn vậy. Nguyệt Hạ thuận thế đánh xuống một dòng tin nhắn. [Buổi tốt tốt lành.] Sau đó lại nhắn tiếp. [Ngày mai chúng ta sẽ cùng làm việc đấy.] Cảnh Hoàng bên này đang nằm úp trên giường nghĩ cô đang bận, nên định chúc cô ngủ ngon rồi tắt máy nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên liền làm hắn giật mình. Giơ điện thoại lên thì liền thấy Nguyệt Hạ trả lời. Cảnh Hoàng liền vui vẻ nhắn tiếp. [Ừ, ngày mai anh sẽ cố hết sức, sẽ không để em thất vọng đâu.]
Nguyệt Hạ thấy tin nhắn liền cười rồi lại đáp. [Nhưng cũng đừng cố quá đấy. Nếu anh bệnh, ai chia sẻ công việc với em đây.]
Cái này đúng là Nguyệt Hạ bịa chuyện vì cô cũng có Hà với Dương nên căn bản cũng không tốn nhiều sức. Tuy nhiên, như vậy cũng không có nghĩa cô sẽ bỏ qua cơ hội cô chọc ghẹo chồng tương lai của cô a. Mà bên này Cảnh Hoàng vì câu nói của cô cũng đã đỏ hết mặt rồi, hắn liền ngượng ngùng đáp lại. [Ừ, anh sẽ cẩn thận.] Để tránh xấu hổ hơn, Cảnh Hoàng liền nhanh tay nhắn tiếp. [Cũng không còn sớm nữa, em cũng nên nghỉ đi. Mai gặp lại ở công ty. Nguyệt Hạ, ngủ ngon.] Nhắn xong liền thuận thế úp màn hình xuống chờ tin nhắn của cô. Nguyệt Hạ nhận được tin nhắn cũng không đùa nữa, cô nhắn lại. [Vậy, hẹn ngày mai gặp lại. Ngủ ngon.] Cảnh Hoàng nhìn tin nhắn lại bất giác mỉm cười. Chưa bao giờ hắn thấy hạnh phúc như như lúc này. Thật may khi cô vẫn chấp nhận mình. Thật may... thật tốt quá... Miên man suy nghĩ anh cũng ngủ thiếp đi.
Nguyệt Hạ sau khi làm xong công việc liền cũng đi ngủ. Tuy nhiên lần này cô mơ. Cô mơ một giấc mơ kỳ lạ. Lúc đó cô cũng mới vào cấp ba, cuộc sống học tập bình thường như mọi ngày. Cô hay đến trên tầng thượng của trường học nghỉ ngơi lúc buổi trưa. Cũng có thể nói là một nơi bí mật dành riêng cho bản thân. Nhưng vào một ngày cũng như bao ngày, lúc cô đang ngồi nhìn mây thì liền nghe tiếng cửa tầng thượng mở ra. Vì cô ngồi ở góc khuất nên người kia cũng không thấy được cô. Đó là một thiếu niên tóc đen ngắn gọn, dáng người khá gầy, thậm chí nhìn còn nhỏ con hơn cô một chút. Thiếu niên ấy thẫn thờ đi ra phía gần lan can, lúc này cô cũng chỉ đưa mắt nhìn theo. Cho đến khi cậu ta định trèo qua lan can cô mới bất giác hoảng lên. “Lại chuyện gì vậy? Nghỉ trưa cũng không yên.”
Không suy nghĩ nhiều cô liền lấy hết sức lực của mình, chạy một cách nhanh nhất đến gần thiếu nhiên ôm ngang người cậu rồi hai người cùng ngã ra phía sau. Nguyệt Hạ vì đỡ thiếu nhiên mà cánh tay bên phải cũng trớt một vệt dài, bắt đầu rướm máu trông khá đáng sợ. Mà thiếu niên kia thì may mắn hơn, được cô đỡ nên không bị thương ngược lại thấy có người kéo mình liền có chút hoảng. Hắn đứng dậy, thấy cô bị thương liền không biết làm sao mà vội vàng kéo cô đi đến phòng y tế. Còn đâu dáng vẻ muốn tìm đường chết như lúc nãy. Hắn vừa đi vừa nói. “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu. Để tớ đưa cậu đến phòng y tế.” Nguyệt Hạ đang ngơ ngác nghe cậu nhóc nói vậy liền nghĩ. Sao lại xin lỗi? Nhóc con kỳ lạ.
Nguyệt Hạ băng bó một bên tay xong liền lại để ý đến thiếu niên đang ngồi phía đối diện, mặt thì cứ lén nhìn mình. Miệng thi thoảng lại mấp máy muốn nói xong rồi lại thôi. Nguyệt Hạ bất đắc dĩ liền lên tiếng. “Sao cậu lại trèo ra phía đó?” Cảnh Hoàng bất thình lình bị hỏi liền năng lực ngôn ngữ cũng biến mất. Cậu bị bắt nạt một thời gian nên cũng không nói chuyện nhiều với ai bao giờ. Nên thành ra một hồi ậm ừ cũng không ra lời. Nguyệt Hạ thấy vậy lại nói tiếp. “Nếu khó nói vậy thì thôi. Ngược lại, cậu phải trả lời tôi một câu hỏi.”
Cảnh Hoàng thấy mặt cô nghiêm túc, cũng đành gật đầu. Vốn dĩ hắn không muốn cho cô biết đến một kẻ như hắn. Vừa là trẻ mồ côi, gia giáo không tốt. Còn bị đồn là nhiễm HIV. Nếu cô biết đến chắc chắn sẽ muốn tránh hắn càng xa càng tốt.
Nguyệt Hạ thấy thiếu niên đồng ý liền hỏi. “Cậu cảm thấy cuộc sống này bất công?” Cảnh Hoàng nghe cô hỏi vậy cũng bàng hoàng một chút nhưng cũng chỉ thoáng qua vậy thôi. Hắn liền gật đầu. Nguyệt Hạ lại nói tiếp. “Cuộc sống này vốn ngay từ đầu đã không công bằng rồi, nhưng nếu cậu chịu đứng lên mà đánh trả lại thì nó sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Tôi cũng chỉ là một người xa lạ đối với cậu, nên có lẽ cậu thấy lời tôi nói rất nhảm nhí. Điều này cũng bình thường thôi. Mạng cậu do cậu định, nếu cậu cố chấp thì cả mười lần tôi cũng không thể nào xuất hiện cả mười mà cứu cậu được. Vậy nên là, hãy sống vì bản thân. Cậu phải sống. Sống một cách vui vẻ, lạc quan. Cậu phải sống thì mới có cơ hội để trả đũa lại những gì cậu nhận được trong bấy nhiêu thời gian qua.”
Cảnh Hoàng nghe cô nói vậy lại hơi tức giận, cô thì biết gì chứ, nói hắn những chuyện như vậy sao? “Cậu nói như cậu thực sự từng trải qua vậy.”
“Cậu biết những thứ tôi trải qua như thế nào không?” Nói đoạn, cổ họng hắn như nghẹn lại gằn ra từng chữ.
“Đồ không có cha mẹ?”
“Đồ câm?”
“Đồ không giáo dưỡng?”
“Tên bẩn thỉu nhiễm HIV?”
“Ha... Đáng buồn cười.”
Cảnh Hoàng cảm xúc không ổn định, hai tay đã nắm chặt lại đến trắng bệch, đầu móng tay cũng vì nắm quá chặt liền cắm vào da, bắt đầu chảy máu. Cảnh Hoàng nghĩ: Vậy, cô sẽ làm sao đây? Cảm thấy ghê tởm hắn? Hay là đứng dậy bỏ đi. Buồn cười thật, rốt cuộc hắn mong đợi điều gì đây chứ. Cô cũng như bao người khác thôi, nói một cách giả dối, bỏ đi không một chút lưu tâm. Chắc chắn là như vậy. Cảnh Hoàng tiêu cực mà suy nghĩ. Nguyệt Hạ chứng kiến cảnh này cũng không biết làm gì hơn. Lúc này cô cũng mới chỉ là học sinh lớp mười thôi. Làm sao có kinh nghiệm khuyên người khác chứ. Nhưng cô cũng không phải kẻ ăn chay liền bực bội lớn tiếng nói. “Nếu là như vậy, cậu càng phải đứng lên. Dùng lấy đôi tay của cậu cho chúng một đòn không ngẩng đầu được nữa. Một ngày không được lại đến một tháng. Một tháng không được thì một năm. Cứ như vậy dù mười năm cũng sẽ có lúc cậu làm được. Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới tự bán rẻ mạng sống của mình như vậy thôi. Làm vậy không phải là cho bọn chúng được lời à? Cậu thật... Bỏ đi, cậu muốn sao tùy vậy. Tôi cũng không có quyền thay cậu quyết định.” Nguyệt Hạ nói xong liền thở hổn hển mà ngồi xuống giường bệnh ngoảnh mặt sang một bên. Có thể thấy là cô đang tức giận đến đỏ mặt luôn.
Nhìn người trước mặt, Cảnh Hoàng ngơ ngác. Lần đầu tiên có người vì hắn mà chịu nói nhiều như vậy, chưa có ai từng khuyên hắn, từng động viên hắn, cho hắn một hi vọng. Cô là người đầu tiên. Tim hắn liền chậm một nhịp ngước nhìn người con gái trước mặt vì nói vội mà thở dốc. Lúc này hắn cũng bình tĩnh mà suy nghĩ. Hắn cảm thấy mình cũng ngu ngốc thật, chỉ vì vài chuyện như vậy thôi mà cũng định từ bỏ cuộc sống này thì thật đáng tiếc. Nhưng cũng thật may mắn lần này hắn gặp được cô. Liền cảm thấy có lẽ sống và gặp được cô cũng không đến nỗi tệ. Hắn quyết định rồi, hắn sẽ cố gắng sống như cô nói, để có thể trả đũa lại những gì mà hắn gặp phải ngày hôm nay cũng như những đau khổ hắn phải nhận từ trước đến giờ. Cứ như vậy hai người liền bất giác kết bạn chơi với nhau. Cho đến khi gần hết cấp ba, nhà Nguyệt Hạ gặp vài sự cố rồi cô chuyển trường. Hai người cũng ít gặp được nhau hơn. Một mạch như vậy liền hết đại học và bắt đầu đi làm. Giấc mơ càng về sau càng gián đoạn nên Nguyệt Hạ cũng ngủ không được sâu.
Hôm sau khi tỉnh giấc thì Nguyệt Hạ cũng chỉ nhớ được chút ít, cô cũng không nhớ tên của thiếu nhiên kia. Nhưng cũng chỉ là mơ thôi nên cô cũng không để ý lắm. Vì vậy, mọi chuyện lại trở về như thường ngày. Một ngày làm việc lại đến.
Hết chương 3. Cảm ơn các độc giả đã tìm đến và đọc, ủng hộ mình nhiều hơn nhé.