Từ ngoài đường về tới tận nhà, Dạ Cảnh Tinh không mở miệng nói năng nửa chữ. Về tới phòng, là lập tức mở tủ chọn quần áo. Cũng chính lúc này, Hứa Tuệ Trân mới nhìn thấy toàn bộ đồ đạc trong tủ đều được đổi mới.
Những bộ âu phục lịch thiệp trước kia đều biến mất, thay vào đó là quần jean một ngăn, áo thun phá cách một ngăn, áo vest đổi thành áo khoác Bomber, Jean, khoác da cao cấp, thời thượng. Chuyển sang ngăn áo sơ mi thì toàn màu đen, trắng chủ đạo. Qua tới tủ giầy, toàn giầy thể thao phong cách bụi bặm và một vài đôi bốt cổ cao.
Đây đích thực là tủ đồ của một người đàn ông theo lối sống phóng túng, ăn chơi, chứ không phải người lịch sự, phong thái đĩnh đạc, tôn nghiêm như Dạ Cảnh Văn.
Hứa Tuệ Trân nhìn qua, rồi ngơ ngác hết một lượt song mới hỏi:
"Số quần áo trước kia của anh đâu rồi? Ý em là những bộ âu phục, vest áo công sở..."
"Vứt hết rồi." Hắn vừa thắt dây giầy, vừa lãnh đạm trả lời.
"Vứt? Sao lại vứt, đó là phong cách anh ưa thích nhất mà?"
"Đó là anh ta chứ không phải tôi." Dạ Cảnh Tinh bất ngờ mất bình tĩnh, nhất thời to tiếng, dọa Hứa Tuệ Trân giật mình.
Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra điểm bất thường trong câu trả lời ấy, nên lập tức tra hỏi:
"Anh ta là ai? Vậy còn anh là ai, anh không phải Dạ Cảnh Văn?" Âm giọng cô gái sắc bén vô cùng, vừa hỏi, vừa bước dồn ép đối phương phải lui bước.
Tình hình phút chốc trở nên căng thẳng. Nói cho cùng, thì vẫn là cô đánh giá thấp người đàn ông trước mặt. Bởi vì hắn chỉ chột dạ một giây, chân lùi hai bước đã dừng và trực tiếp đưa tay lên bóp cằm cô một cách thô lỗ.
Gương mặt hắn ta lạnh lùng tựa như băng, trong đôi mắt hổ phách chất chứa toàn tia trào phúng khi nhìn vào cô gái. Rồi bỗng nhiên, hắn tự khắc nhếch môi mỉm cười khinh bỉ.
"Anh ta là người đàn ông lịch thiệp cô vừa vui vẻ nói chuyện lúc tan sở. Còn tôi, tôi là chồng cô, cũng là con bù nhìn có khả năng bị cắm sừng rất cao đấy. Cô thích mấy người có phong cách đó, thì đi mà tán tỉnh. Ông đây không thích, cô nghe rõ chưa?" Hắn phát điên, không những ăn nói rất khó nghe, còn phũ phàng đẩy cô gái suýt nữa ngã.
Hứa Tuệ Trân đồng thời nhận ra bản thân lại nghi ngờ hoang đường và sự tức giận của người đàn ông khi biết hắn đã thấy cô nói chuyện với La Thiếu Hưng trước đó.
Nhưng chỉ là đứng nói chuyện bình thường thôi mà, vậy cũng giận dỗi được sao?
Lúc này, Dạ Cảnh Tinh đã rất bực. Hắn đang cầm áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài, thì lại bị Hứa Tuệ Trân đột ngột ôm từ phía sau.
"Anh định đi đâu vậy?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Vậy mà, hắn ta lại lạnh lùng cự tuyệt.
"Không liên quan tới cô."
"Liên quan chứ, anh là chồng em mà."
Lần này, ngọn lửa trong lòng người đàn ông mới hạ xuống. Hắn chịu quay lại và nhìn cô bằng đôi mắt kiên định, cùng câu hỏi:
"Tôi, là chồng em?"
Phải, trước mặt Hứa Tuệ Trân là khuôn mặt người cô yêu. Nhưng khi nhận ra ánh mắt thiếu tình cảm từ hắn, cô lại không dám thẳng thắn khẳng định.
"Vâng... Anh, là chồng em." Cô gượng gạo trả lời.
Và cũng chính nụ cười gượng ép cô đang trưng ra, khiến Dạ Cảnh Tinh càng thêm bức bối. Hắn chợt cảm thấy chán ghét cái vai trò thế thân này vô cùng.
Mà càng ghét, lòng đố kỵ lại càng thôi thúc hắn chiếm hữu cô gái đặc biệt này. Chính cô, đang khiến một người luôn điềm nhiên trước phụ nữ như hắn phát điên.
Hứa Tuệ Trân, cô đáng bị phạt.
Hắn lao tới, ngang nhiên ghì chặt sau gáy cô gái, phía trước dùng miệng tấn công vào đôi môi mọng nước của đối phương một cách cuồng nhiệt.
Không biết hắn đang hôn, hay đang xem môi cô như thức ăn mà ra sức ngấu nghiến, mút mát tới nỗi rướm máu. Đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng thơm ngọt, ngông cuồng khuấy đảo từng tầng dư vị, càng quét khắp mọi ngóc ngách, thách thức sự chịu đựng từ bạn tình.
Hứa Tuệ Trân chống trả trong tuyệt vọng, vì hắn dùng sức quá nhiều. Lúc bị sờ mó vào vùng nhạy cảm, vẫn là bất lực chịu đựng. Đôi lông mày thanh mảnh của cô nhíu chặt vào, bàn tay ra sức bấu vào ngực người đối diện, vậy mà hắn vẫn như pho tượng khổng lồ không thể xê dịch.
Đang hôn cuồng luyến, Dạ Cảnh Tinh đột nhiên bước tới, buộc lòng Hứa Tuệ Trân phải lui theo cho tới khi chân vấp vào thành giường, rồi mất đà ngã xuống nệm.
Tư thế tấn công đã sẵn sàng, hắn lập tức đưa tay trượt dài xuống cặp đùi thon thả, tìm tới chân váy công sở mà thẳng thắn kéo lên, lộ ra chiếc quần bảo hộ.
Không để mất nhịp, hắn tiếp tục mang chiếc quần vướng víu kia rời khỏi vùng nhạy cảm của người phụ nữ.
Hô hấp của Hứa Tuệ Trân hoàn toàn bấn loạn, lồng ngực phập phồng khó khăn dung nạp không khí. Khi hắn di chuyển đầu lưỡi tìm xuống vùng cổ thơm tho, mịn màng, cô lập tức hít lấy hít để, hòng ổn định hệ tuần hoàn hô hấp.
Mà lúc đó, hắn đã thành công đưa "vũ khí" nóng bỏng của mình thoát khỏi hai lớp quần. Sẵn sàng hướng về miệng hoa huye.t ướt át.
"Ưm...Anh... đừng..."
Những bộ âu phục lịch thiệp trước kia đều biến mất, thay vào đó là quần jean một ngăn, áo thun phá cách một ngăn, áo vest đổi thành áo khoác Bomber, Jean, khoác da cao cấp, thời thượng. Chuyển sang ngăn áo sơ mi thì toàn màu đen, trắng chủ đạo. Qua tới tủ giầy, toàn giầy thể thao phong cách bụi bặm và một vài đôi bốt cổ cao.
Đây đích thực là tủ đồ của một người đàn ông theo lối sống phóng túng, ăn chơi, chứ không phải người lịch sự, phong thái đĩnh đạc, tôn nghiêm như Dạ Cảnh Văn.
Hứa Tuệ Trân nhìn qua, rồi ngơ ngác hết một lượt song mới hỏi:
"Số quần áo trước kia của anh đâu rồi? Ý em là những bộ âu phục, vest áo công sở..."
"Vứt hết rồi." Hắn vừa thắt dây giầy, vừa lãnh đạm trả lời.
"Vứt? Sao lại vứt, đó là phong cách anh ưa thích nhất mà?"
"Đó là anh ta chứ không phải tôi." Dạ Cảnh Tinh bất ngờ mất bình tĩnh, nhất thời to tiếng, dọa Hứa Tuệ Trân giật mình.
Nhưng cô cũng nhanh chóng nhận ra điểm bất thường trong câu trả lời ấy, nên lập tức tra hỏi:
"Anh ta là ai? Vậy còn anh là ai, anh không phải Dạ Cảnh Văn?" Âm giọng cô gái sắc bén vô cùng, vừa hỏi, vừa bước dồn ép đối phương phải lui bước.
Tình hình phút chốc trở nên căng thẳng. Nói cho cùng, thì vẫn là cô đánh giá thấp người đàn ông trước mặt. Bởi vì hắn chỉ chột dạ một giây, chân lùi hai bước đã dừng và trực tiếp đưa tay lên bóp cằm cô một cách thô lỗ.
Gương mặt hắn ta lạnh lùng tựa như băng, trong đôi mắt hổ phách chất chứa toàn tia trào phúng khi nhìn vào cô gái. Rồi bỗng nhiên, hắn tự khắc nhếch môi mỉm cười khinh bỉ.
"Anh ta là người đàn ông lịch thiệp cô vừa vui vẻ nói chuyện lúc tan sở. Còn tôi, tôi là chồng cô, cũng là con bù nhìn có khả năng bị cắm sừng rất cao đấy. Cô thích mấy người có phong cách đó, thì đi mà tán tỉnh. Ông đây không thích, cô nghe rõ chưa?" Hắn phát điên, không những ăn nói rất khó nghe, còn phũ phàng đẩy cô gái suýt nữa ngã.
Hứa Tuệ Trân đồng thời nhận ra bản thân lại nghi ngờ hoang đường và sự tức giận của người đàn ông khi biết hắn đã thấy cô nói chuyện với La Thiếu Hưng trước đó.
Nhưng chỉ là đứng nói chuyện bình thường thôi mà, vậy cũng giận dỗi được sao?
Lúc này, Dạ Cảnh Tinh đã rất bực. Hắn đang cầm áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài, thì lại bị Hứa Tuệ Trân đột ngột ôm từ phía sau.
"Anh định đi đâu vậy?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Vậy mà, hắn ta lại lạnh lùng cự tuyệt.
"Không liên quan tới cô."
"Liên quan chứ, anh là chồng em mà."
Lần này, ngọn lửa trong lòng người đàn ông mới hạ xuống. Hắn chịu quay lại và nhìn cô bằng đôi mắt kiên định, cùng câu hỏi:
"Tôi, là chồng em?"
Phải, trước mặt Hứa Tuệ Trân là khuôn mặt người cô yêu. Nhưng khi nhận ra ánh mắt thiếu tình cảm từ hắn, cô lại không dám thẳng thắn khẳng định.
"Vâng... Anh, là chồng em." Cô gượng gạo trả lời.
Và cũng chính nụ cười gượng ép cô đang trưng ra, khiến Dạ Cảnh Tinh càng thêm bức bối. Hắn chợt cảm thấy chán ghét cái vai trò thế thân này vô cùng.
Mà càng ghét, lòng đố kỵ lại càng thôi thúc hắn chiếm hữu cô gái đặc biệt này. Chính cô, đang khiến một người luôn điềm nhiên trước phụ nữ như hắn phát điên.
Hứa Tuệ Trân, cô đáng bị phạt.
Hắn lao tới, ngang nhiên ghì chặt sau gáy cô gái, phía trước dùng miệng tấn công vào đôi môi mọng nước của đối phương một cách cuồng nhiệt.
Không biết hắn đang hôn, hay đang xem môi cô như thức ăn mà ra sức ngấu nghiến, mút mát tới nỗi rướm máu. Đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng thơm ngọt, ngông cuồng khuấy đảo từng tầng dư vị, càng quét khắp mọi ngóc ngách, thách thức sự chịu đựng từ bạn tình.
Hứa Tuệ Trân chống trả trong tuyệt vọng, vì hắn dùng sức quá nhiều. Lúc bị sờ mó vào vùng nhạy cảm, vẫn là bất lực chịu đựng. Đôi lông mày thanh mảnh của cô nhíu chặt vào, bàn tay ra sức bấu vào ngực người đối diện, vậy mà hắn vẫn như pho tượng khổng lồ không thể xê dịch.
Đang hôn cuồng luyến, Dạ Cảnh Tinh đột nhiên bước tới, buộc lòng Hứa Tuệ Trân phải lui theo cho tới khi chân vấp vào thành giường, rồi mất đà ngã xuống nệm.
Tư thế tấn công đã sẵn sàng, hắn lập tức đưa tay trượt dài xuống cặp đùi thon thả, tìm tới chân váy công sở mà thẳng thắn kéo lên, lộ ra chiếc quần bảo hộ.
Không để mất nhịp, hắn tiếp tục mang chiếc quần vướng víu kia rời khỏi vùng nhạy cảm của người phụ nữ.
Hô hấp của Hứa Tuệ Trân hoàn toàn bấn loạn, lồng ngực phập phồng khó khăn dung nạp không khí. Khi hắn di chuyển đầu lưỡi tìm xuống vùng cổ thơm tho, mịn màng, cô lập tức hít lấy hít để, hòng ổn định hệ tuần hoàn hô hấp.
Mà lúc đó, hắn đã thành công đưa "vũ khí" nóng bỏng của mình thoát khỏi hai lớp quần. Sẵn sàng hướng về miệng hoa huye.t ướt át.
"Ưm...Anh... đừng..."