Trước mặt là người cô yêu, nhưng sao... Mùi hương cơ thể này... lại xa lạ tới thế?
Hứa Tuệ Trân bất giác giật mình, rồi vội vàng lui bước và giương mắt nhìn người đàn ông theo quán tính.
Giây phút đó, hai ánh mắt dường như thân thuộc nhưng là lạ lẫm dần liên kết nhau. Rõ ràng, đối diện là Dạ Cảnh Văn, gương mặt đó cô không thể nhìn lầm với ai được, nhưng tại sao cảm giác tiếp xúc cứ như hai người dưng vừa chạm mặt lần đầu?
Đối lập với cô gái, là ánh mắt vô cảm có chút trào phúng của người đàn ông.
"Là cô sao/Là anh sao?" Cả hai không hẹn, nhưng cùng lúc cất lên câu hỏi.
Một người phát ngôn trong nghi vấn, kẻ còn lại âm giọng chứa ẩn ý mỉa mai. Chính hắn đã nhếch môi khi nghe xong câu hỏi ấy của Hứa Tuệ Trân và trực tiếp lướt ngang qua cô một cách lạnh lùng.
"Vậy cô tưởng ai?" Người đàn ông nhàn nhạt hỏi.
Chính câu hỏi và cách gọi cô như thế đó, khiến Hứa Tuệ Trân nhanh chóng rơi vào hố đen hụt hẫng.
Dạ Cảnh Văn không bao giờ gọi cô bằng "cô". Người này, là anh thật sao?
Miễn cưỡng nặn ra nụ cười rồi quay lại nhìn hắn, cô cố tỏ ra tự nhiên nhất để hỏi:
"Anh đang giận em hả? Trước giờ có khi nào anh gọi em bằng cô vậy đâu?"
Sự thắc mắc của Hứa Tuệ Trân lập tức khiến người đàn ông chột dạ. Hành động chọn lựa quần áo trong tủ đồ cũng khựng lại mấy giây, rồi mới thư thái trở lại.
Xoay người, hắn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi hững hờ hỏi:
"Đang cảm thấy lạ?"
Vốn đã sốc, giờ càng sốc thêm với thái độ lãnh băng này của đối phương. Hứa Tuệ Trân hầu như bị xịt keo tới cứng mặt, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây? Người đàn ông của cô, bị sao vậy?
"Thì đúng là lạ thật mà. Anh, hôm nay anh sao thế?"
"Không sao cả, từ giờ nên làm quen với những điều tương tự như này dần đi. Kết hôn rồi, nó phải khác với khi yêu chứ." Hắn cười trào phúng, rồi lại ung dung bỏ lên giường, mặc cho chưa tắm, quần áo chưa thay.
Hoang mang, thực sự vô cùng hoang mang với những thứ đã đập vào tai và mắt. Người đàn ông ấy đang tạo một cú plot twist đầy ấn tượng trong mối quan hệ của hai người ư? Sự thay đổi này, khiến cô choáng váng, ngột ngạt quá...
Tạm bỏ qua tất cả, cô vẫn nhẹ giọng hỏi tiếp:
"Sao anh không tắm?"
"Có vấn đề gì sao?" Hắn nhìn cô, nhướng mày hỏi ngược.
"Vấn đề là anh vừa từ bên ngoài trở về, trên người ít nhiều cũng có bụi bặm, nếu không tắm sẽ ngủ không ngon."
"Ý cô nói tôi ở dơ?" Hắn vẫn trưng ra bộ mặt khiêu chiến, trong khi đối phương đã cố gắng nói chuyện một cách khéo léo nhất.
"Không phải vậy! Em chỉ sợ anh ngủ không ngon giấc thôi." Hứa Tuệ Trân bối rối giải thích.
"Bớt lo chuyện bao đồng đi. Lên giường!"
Sự ngang tàn của hắn, làm cô gái đã sắp bật khóc. Cái cảm giác choáng ngợp khi đối diện với người đàn ông này cứ liên tục quấn lấy cô.
Hôn nhân thật sự, là như thế này đây sao?
Dù muốn dù không, thì Hứa Tuệ Trân vẫn ngoan ngoãn lên giường nằm bên cạnh hắn ta. Bởi vì, so về hình dáng, mặt mũi, đều đích thực là nam nhân cô yêu suốt bốn năm và vừa kết hôn hôm qua.
Tất cả đều đúng, trừ cái tính tình khó ưa vừa có.
Hiện tại chung giường, nhưng mỗi người một vị trí, không ai chạm vào ai. Cho tới khi, cô cầm lòng không được nữa, mà chủ động nghiêng người qua và ôm lấy hắn chỉ bằng một cánh tay.
"Cảnh Văn..." Cô khẽ khàng gọi tên.
Hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, càng không mở mắt. Không tin nhanh như vậy mà người đã ngủ, Hứa Tuệ Trân lại gọi thêm lần nữa.
"Cảnh Văn, anh ngủ rồi hả?"
Lần này, người đàn ông mới mở mắt ra, đăm chiêu nhìn lên trần nhà...
Cảnh Văn? Phải, ở đây hắn chính là Dạ Cảnh Văn. Người phụ nữ này gọi Cảnh Văn, thì hắn phải lên tiếng trả lời. Bởi vì, cô là "vợ" hắn.
"Mau ngủ đi." Thờ ơ nói xong, hắn lạnh nhạt cầm tay cô gái đặt ra khỏi cơ thể mình, rồi trở người đưa lưng về cô.
Hắn sẽ không biết, sau giây phút đó là hôn nhân này đã xuất hiện một vết rạn. Mà đối với hắn, điều đó lại chẳng liên quan gì tới mình cả.
Hứa Tuệ Trân tủi thân, lủi thủi quay người mà nước mắt hoen mi.
[Dạ Cảnh Văn, sao anh lại đối xử với em như thế? Rõ ràng bên cạnh em là anh, nhưng sao không phải anh vậy?]
Lúc cô khóc, trong lòng tuyệt nhiên hụt hẫng đan xen mông lung, thì người đàn ông cũng không thể an nhiên chìm vào giấc ngủ.
Sâu thẩm trong ánh mắt lạnh lùng ấy đang ẩn chưa tâm tư phức tạp, nhưng rất sau lại bị sự thờ ơ, vô cảm phủ lấy.
Rốt cuộc đối với hắn, cuộc hôn nhân này là gì?
Hứa Tuệ Trân bất giác giật mình, rồi vội vàng lui bước và giương mắt nhìn người đàn ông theo quán tính.
Giây phút đó, hai ánh mắt dường như thân thuộc nhưng là lạ lẫm dần liên kết nhau. Rõ ràng, đối diện là Dạ Cảnh Văn, gương mặt đó cô không thể nhìn lầm với ai được, nhưng tại sao cảm giác tiếp xúc cứ như hai người dưng vừa chạm mặt lần đầu?
Đối lập với cô gái, là ánh mắt vô cảm có chút trào phúng của người đàn ông.
"Là cô sao/Là anh sao?" Cả hai không hẹn, nhưng cùng lúc cất lên câu hỏi.
Một người phát ngôn trong nghi vấn, kẻ còn lại âm giọng chứa ẩn ý mỉa mai. Chính hắn đã nhếch môi khi nghe xong câu hỏi ấy của Hứa Tuệ Trân và trực tiếp lướt ngang qua cô một cách lạnh lùng.
"Vậy cô tưởng ai?" Người đàn ông nhàn nhạt hỏi.
Chính câu hỏi và cách gọi cô như thế đó, khiến Hứa Tuệ Trân nhanh chóng rơi vào hố đen hụt hẫng.
Dạ Cảnh Văn không bao giờ gọi cô bằng "cô". Người này, là anh thật sao?
Miễn cưỡng nặn ra nụ cười rồi quay lại nhìn hắn, cô cố tỏ ra tự nhiên nhất để hỏi:
"Anh đang giận em hả? Trước giờ có khi nào anh gọi em bằng cô vậy đâu?"
Sự thắc mắc của Hứa Tuệ Trân lập tức khiến người đàn ông chột dạ. Hành động chọn lựa quần áo trong tủ đồ cũng khựng lại mấy giây, rồi mới thư thái trở lại.
Xoay người, hắn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi hững hờ hỏi:
"Đang cảm thấy lạ?"
Vốn đã sốc, giờ càng sốc thêm với thái độ lãnh băng này của đối phương. Hứa Tuệ Trân hầu như bị xịt keo tới cứng mặt, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây? Người đàn ông của cô, bị sao vậy?
"Thì đúng là lạ thật mà. Anh, hôm nay anh sao thế?"
"Không sao cả, từ giờ nên làm quen với những điều tương tự như này dần đi. Kết hôn rồi, nó phải khác với khi yêu chứ." Hắn cười trào phúng, rồi lại ung dung bỏ lên giường, mặc cho chưa tắm, quần áo chưa thay.
Hoang mang, thực sự vô cùng hoang mang với những thứ đã đập vào tai và mắt. Người đàn ông ấy đang tạo một cú plot twist đầy ấn tượng trong mối quan hệ của hai người ư? Sự thay đổi này, khiến cô choáng váng, ngột ngạt quá...
Tạm bỏ qua tất cả, cô vẫn nhẹ giọng hỏi tiếp:
"Sao anh không tắm?"
"Có vấn đề gì sao?" Hắn nhìn cô, nhướng mày hỏi ngược.
"Vấn đề là anh vừa từ bên ngoài trở về, trên người ít nhiều cũng có bụi bặm, nếu không tắm sẽ ngủ không ngon."
"Ý cô nói tôi ở dơ?" Hắn vẫn trưng ra bộ mặt khiêu chiến, trong khi đối phương đã cố gắng nói chuyện một cách khéo léo nhất.
"Không phải vậy! Em chỉ sợ anh ngủ không ngon giấc thôi." Hứa Tuệ Trân bối rối giải thích.
"Bớt lo chuyện bao đồng đi. Lên giường!"
Sự ngang tàn của hắn, làm cô gái đã sắp bật khóc. Cái cảm giác choáng ngợp khi đối diện với người đàn ông này cứ liên tục quấn lấy cô.
Hôn nhân thật sự, là như thế này đây sao?
Dù muốn dù không, thì Hứa Tuệ Trân vẫn ngoan ngoãn lên giường nằm bên cạnh hắn ta. Bởi vì, so về hình dáng, mặt mũi, đều đích thực là nam nhân cô yêu suốt bốn năm và vừa kết hôn hôm qua.
Tất cả đều đúng, trừ cái tính tình khó ưa vừa có.
Hiện tại chung giường, nhưng mỗi người một vị trí, không ai chạm vào ai. Cho tới khi, cô cầm lòng không được nữa, mà chủ động nghiêng người qua và ôm lấy hắn chỉ bằng một cánh tay.
"Cảnh Văn..." Cô khẽ khàng gọi tên.
Hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích, càng không mở mắt. Không tin nhanh như vậy mà người đã ngủ, Hứa Tuệ Trân lại gọi thêm lần nữa.
"Cảnh Văn, anh ngủ rồi hả?"
Lần này, người đàn ông mới mở mắt ra, đăm chiêu nhìn lên trần nhà...
Cảnh Văn? Phải, ở đây hắn chính là Dạ Cảnh Văn. Người phụ nữ này gọi Cảnh Văn, thì hắn phải lên tiếng trả lời. Bởi vì, cô là "vợ" hắn.
"Mau ngủ đi." Thờ ơ nói xong, hắn lạnh nhạt cầm tay cô gái đặt ra khỏi cơ thể mình, rồi trở người đưa lưng về cô.
Hắn sẽ không biết, sau giây phút đó là hôn nhân này đã xuất hiện một vết rạn. Mà đối với hắn, điều đó lại chẳng liên quan gì tới mình cả.
Hứa Tuệ Trân tủi thân, lủi thủi quay người mà nước mắt hoen mi.
[Dạ Cảnh Văn, sao anh lại đối xử với em như thế? Rõ ràng bên cạnh em là anh, nhưng sao không phải anh vậy?]
Lúc cô khóc, trong lòng tuyệt nhiên hụt hẫng đan xen mông lung, thì người đàn ông cũng không thể an nhiên chìm vào giấc ngủ.
Sâu thẩm trong ánh mắt lạnh lùng ấy đang ẩn chưa tâm tư phức tạp, nhưng rất sau lại bị sự thờ ơ, vô cảm phủ lấy.
Rốt cuộc đối với hắn, cuộc hôn nhân này là gì?