Sau một tuần Hứa Tuệ Trân chính thức tiến hành thủ tục ly hôn đơn phương, trước đó là Dạ Cảnh Tinh được tuyên bố trắng án sau vụ kiện giả mạo. Hôm nay, đến ngày tòa án triệu tập Hứa Tuệ Trân và Dạ Cảnh Văn đến thẩm vấn và xét xử ly hôn theo yêu cầu.
Cũng nhờ vào những bằng chứng ngoại tình và hành vi bạo lực gia đình của Dạ Cảnh Văn, mà Hứa Tuệ Trân đã được tòa xét ly hôn thành công. Đồng thời được cấp lại giấy chứng nhận độc thân.
Mặc dù sau cuộc hôn nhân không hạnh phúc ấy, cô ra đi với hai bàn tay trắng vì không có tài sản chung để phân chia, nhưng Hứa Tuệ Trân lại cảm thấy thâm tâm như nhẹ nhàng hẳn đi.
Bước ra khỏi tòa án, cô ngẩng mặt ngước nhìn trời xanh, cảm nhận làn gió tự do giữa thiên hà rộng lớn.
Đang vui vẻ, thì Dạ Cảnh Văn từ đằng sau đi tới.
Gặp lại vợ cũ, anh ta không hề tỏ ra luyến tiếc hay ăn năn, trái lại còn thư thái đút tay vào túi quần, chân đi tới, cổ họng trào phúng cất âm thanh:
“Đang nghĩ xem khi nào thích hợp để tới cục dân chính đăng ký kết hôn với “em chồng” của mình à? Hứa Tuệ Trân cô cũng giỏi thật, dám rung động trước người đàn ông khác khi đã lập gia đình.”
Dạ Cảnh Văn cố ý sỉ nhục như thế nào, Hứa Tuệ Trân căn bản không quan tâm. Cô cũng cảm thấy không việc gì phải giải thích với một người không còn liên quan tới cuộc đời mình, nên vẫn hững hờ vờ như không nghe không thấy, mà bước đi.
Thế nhưng lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của một Giáo sư không cho phép bản thân mình bị xem như vô hình. Cô vừa bước đi, anh ta đã bước theo nắm cánh tay cô giữ lại.
“Sao hả, bị nói trúng tim đen nên vờ như không nghe thấy à?”
Lúc này, Hứa Tuệ Trân đã quay lại. Nhưng là để lạnh lùng gạt tay anh ta ra khỏi cơ thể mình, rồi mới nói:
"Tôi và anh đã ly hôn. Thiết nghĩ sau này tôi có quen ai, hay kết hôn với ai đi chăng nữa cũng không liên quan tới Giáo sư Văn đây. Còn nếu nói tôi dễ dàng rung động với người khác, thì trước đó anh cũng ngầm chấp nhận rồi mà? Biết tôi sống cùng người khác ba tháng, anh điềm tĩnh như không. Bị tôi từ chối hơn một tháng, anh lại không chịu nổi mà chạy đi ăn nằm với tình cũ của em trai, hòng trả đũa.
Dạ Cảnh Văn! Anh tự nghĩ lại xem từ những năm tháng còn yêu nhau, anh đã từng tôn trọng và nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Chứ ở bên Dạ Cảnh Tinh, thì tôi có thấy điều đó đấy." Nói xong, Hứa Tuệ Trân liền thẳng thừng quay lưng cất bước.
Nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ tuyệt tình ấy, sâu thẩm trong thâm tâm người đàn ông lại trỗi dậy uất hận. Tuy vậy, nhưng vẻ ngoài của anh ta vẫn hết sức điềm tĩnh, chỉ có nụ cười chết chốc trên môi là hoàn toàn trái ngược.
…----------------…
Trở lại cuộc sống độc thân, Hứa Tuệ Trân cũng sắp xếp cho mình môi trường mới. Tuy không có kẻ hầu người hạ, cửa rộng nhà cao như trước, nhưng Dạ Cảnh Tinh nào muốn cô gái trong lòng mình thiếu thốn.
Dựa vào mối quan hệ của mình, hắn đã âm thầm mua hẳn một căn hộ chung cư, rồi nhờ chủ cũ cho cô thuê lại với giá rẻ. Về phần nội thất càng khỏi phải chê, bởi vì trước khi cô dọn tới thì hắn đã thay mới toàn bộ, tất cả đều là hàng cao cấp.
Điều đặc biệt quan trọng, là dựa vào tài ăn nói ba hoa của mình, mà hắn còn được Hứa Tuệ Trân cho biết mật khẩu nhà.
Lúc này, cô vừa từ công ty trở về. Đang thư thả tự nhiên mở cửa đi vào như thường lệ, thì bất ngờ…
“Bùm.” Bùm một cái, pháo giấy lung linh bảy sắc cầu vồng từ trên cao rơi xuống đầu Hứa Tuệ Trân, dọa cô nàng một phen kinh hồn bạt vía.
Cũng may vừa rồi cô đã kịp bật đèn, mới nhanh chóng hoàn hồn bình tĩnh lại sau khi nhìn thấy Dạ Cảnh Tinh bắn pháo xong, thì lật đật chạy đi mang bánh kem tới.
“Chúc mừng em độc thân thành công!” Hắn cười tươi như hoa, hai mắt còn lấp lánh như sao.
Hứa Tuệ Trân ngây ngô đứng nhìn, rồi chỉ biết bật cười trước màn chúc mừng kỳ lạ của người đàn ông. Tiếp xúc lâu ngày cô mới biết, hắn ta không những bá đạo, ngang ngược, mà còn ưa bày lắm trò. Mỗi lần như vậy, cô có bực cách mấy cũng bị làm cho thuyết phục.
“Chân đã hết đau chưa mà chạy sang đây vậy hả?” Cô tỏ ra nghiêm nghị, phong thái hệt như một người vợ quyền lực đang tra hỏi chồng mình.
“Em là chuyên gia đánh trống lãng luôn đó, Tuệ Trân. Mau thổi nến, rồi nhận bánh kem đi nào!” Hắn không trả lời, mà lại thúc giục.
Thấy vậy, cô cũng nhanh chóng phối hợp cho xong.
Nhưng ngay khi nhận bánh kem rồi, hắn lại lập tức nắm tay cô kéo ra ban công. Nơi đó, có một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn đang chờ đón.
Như này là thế nào đây? Người ta có tiệc độc thân chia tay trước khi kết hôn, còn hắn lại bày tiệc độc thân sau ly hôn cho cô ư?
Đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được cái trò này thôi. Cứ thích làm chuyện khác người! Hay là… hắn lại đang toan tính điều chi?
Cũng nhờ vào những bằng chứng ngoại tình và hành vi bạo lực gia đình của Dạ Cảnh Văn, mà Hứa Tuệ Trân đã được tòa xét ly hôn thành công. Đồng thời được cấp lại giấy chứng nhận độc thân.
Mặc dù sau cuộc hôn nhân không hạnh phúc ấy, cô ra đi với hai bàn tay trắng vì không có tài sản chung để phân chia, nhưng Hứa Tuệ Trân lại cảm thấy thâm tâm như nhẹ nhàng hẳn đi.
Bước ra khỏi tòa án, cô ngẩng mặt ngước nhìn trời xanh, cảm nhận làn gió tự do giữa thiên hà rộng lớn.
Đang vui vẻ, thì Dạ Cảnh Văn từ đằng sau đi tới.
Gặp lại vợ cũ, anh ta không hề tỏ ra luyến tiếc hay ăn năn, trái lại còn thư thái đút tay vào túi quần, chân đi tới, cổ họng trào phúng cất âm thanh:
“Đang nghĩ xem khi nào thích hợp để tới cục dân chính đăng ký kết hôn với “em chồng” của mình à? Hứa Tuệ Trân cô cũng giỏi thật, dám rung động trước người đàn ông khác khi đã lập gia đình.”
Dạ Cảnh Văn cố ý sỉ nhục như thế nào, Hứa Tuệ Trân căn bản không quan tâm. Cô cũng cảm thấy không việc gì phải giải thích với một người không còn liên quan tới cuộc đời mình, nên vẫn hững hờ vờ như không nghe không thấy, mà bước đi.
Thế nhưng lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của một Giáo sư không cho phép bản thân mình bị xem như vô hình. Cô vừa bước đi, anh ta đã bước theo nắm cánh tay cô giữ lại.
“Sao hả, bị nói trúng tim đen nên vờ như không nghe thấy à?”
Lúc này, Hứa Tuệ Trân đã quay lại. Nhưng là để lạnh lùng gạt tay anh ta ra khỏi cơ thể mình, rồi mới nói:
"Tôi và anh đã ly hôn. Thiết nghĩ sau này tôi có quen ai, hay kết hôn với ai đi chăng nữa cũng không liên quan tới Giáo sư Văn đây. Còn nếu nói tôi dễ dàng rung động với người khác, thì trước đó anh cũng ngầm chấp nhận rồi mà? Biết tôi sống cùng người khác ba tháng, anh điềm tĩnh như không. Bị tôi từ chối hơn một tháng, anh lại không chịu nổi mà chạy đi ăn nằm với tình cũ của em trai, hòng trả đũa.
Dạ Cảnh Văn! Anh tự nghĩ lại xem từ những năm tháng còn yêu nhau, anh đã từng tôn trọng và nghĩ tới cảm giác của tôi chưa? Chứ ở bên Dạ Cảnh Tinh, thì tôi có thấy điều đó đấy." Nói xong, Hứa Tuệ Trân liền thẳng thừng quay lưng cất bước.
Nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ tuyệt tình ấy, sâu thẩm trong thâm tâm người đàn ông lại trỗi dậy uất hận. Tuy vậy, nhưng vẻ ngoài của anh ta vẫn hết sức điềm tĩnh, chỉ có nụ cười chết chốc trên môi là hoàn toàn trái ngược.
…----------------…
Trở lại cuộc sống độc thân, Hứa Tuệ Trân cũng sắp xếp cho mình môi trường mới. Tuy không có kẻ hầu người hạ, cửa rộng nhà cao như trước, nhưng Dạ Cảnh Tinh nào muốn cô gái trong lòng mình thiếu thốn.
Dựa vào mối quan hệ của mình, hắn đã âm thầm mua hẳn một căn hộ chung cư, rồi nhờ chủ cũ cho cô thuê lại với giá rẻ. Về phần nội thất càng khỏi phải chê, bởi vì trước khi cô dọn tới thì hắn đã thay mới toàn bộ, tất cả đều là hàng cao cấp.
Điều đặc biệt quan trọng, là dựa vào tài ăn nói ba hoa của mình, mà hắn còn được Hứa Tuệ Trân cho biết mật khẩu nhà.
Lúc này, cô vừa từ công ty trở về. Đang thư thả tự nhiên mở cửa đi vào như thường lệ, thì bất ngờ…
“Bùm.” Bùm một cái, pháo giấy lung linh bảy sắc cầu vồng từ trên cao rơi xuống đầu Hứa Tuệ Trân, dọa cô nàng một phen kinh hồn bạt vía.
Cũng may vừa rồi cô đã kịp bật đèn, mới nhanh chóng hoàn hồn bình tĩnh lại sau khi nhìn thấy Dạ Cảnh Tinh bắn pháo xong, thì lật đật chạy đi mang bánh kem tới.
“Chúc mừng em độc thân thành công!” Hắn cười tươi như hoa, hai mắt còn lấp lánh như sao.
Hứa Tuệ Trân ngây ngô đứng nhìn, rồi chỉ biết bật cười trước màn chúc mừng kỳ lạ của người đàn ông. Tiếp xúc lâu ngày cô mới biết, hắn ta không những bá đạo, ngang ngược, mà còn ưa bày lắm trò. Mỗi lần như vậy, cô có bực cách mấy cũng bị làm cho thuyết phục.
“Chân đã hết đau chưa mà chạy sang đây vậy hả?” Cô tỏ ra nghiêm nghị, phong thái hệt như một người vợ quyền lực đang tra hỏi chồng mình.
“Em là chuyên gia đánh trống lãng luôn đó, Tuệ Trân. Mau thổi nến, rồi nhận bánh kem đi nào!” Hắn không trả lời, mà lại thúc giục.
Thấy vậy, cô cũng nhanh chóng phối hợp cho xong.
Nhưng ngay khi nhận bánh kem rồi, hắn lại lập tức nắm tay cô kéo ra ban công. Nơi đó, có một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn đang chờ đón.
Như này là thế nào đây? Người ta có tiệc độc thân chia tay trước khi kết hôn, còn hắn lại bày tiệc độc thân sau ly hôn cho cô ư?
Đúng là chỉ có hắn mới nghĩ ra được cái trò này thôi. Cứ thích làm chuyện khác người! Hay là… hắn lại đang toan tính điều chi?