Những ngày sau đó, đối với Hứa Tuệ Trân vẫn là một chuỗi ngày làm việc như thường lệ. Hôm nay, cô dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cùng người phụ bếp.
Thấy bà ấy khá lớn tuổi, có vẻ là người làm thâm niên ở đây, nên Hứa Tuệ Trân liền bắt chuyện:
"Dì! Dì làm việc ở đây bao lâu rồi? Ý con là trước khi con tới đây ấy."
"Dì làm được hơn mười năm rồi, mọi bữa ăn của Đại thiếu gia đều do một tay dì nấu." Bà Tân cởi mở trả lời.
"Vậy hả dì! Thế dì có đến nhà ba mẹ chồng con lần nào chưa? Gia đình anh ấy, chắc vẫn còn thêm ai khác nữa, nên Cảnh Văn mới được gọi là Đại thiếu gia nhỉ? Ở bên anh ấy hơn bốn năm rồi, nhưng con vẫn có cảm giác xa cách với gia đình chồng quá, nên muốn biết thêm vài điều để tiện làm thân với mọi người hơn, dì biết gì thì kể cho con với ạ!"
"Thiếu phu nhân này, dì biết con có lòng tốt muốn gắn kết hơn với gia đình chồng. Nhưng mà chuyện nội bộ của Dạ Cảnh gia là vấn đề không được bàn tán, nếu Đại thiếu gia đã hạn chế nhắc tới, thì đừng cố gắng tìm hiểu thêm."
"Hmm..." Bà Tân vừa dứt lời, thì từ phía sau đã nghe thấy Dạ Cảnh Văn hắng giọng, khiến cả hai người phụ nữ đầu giật mình.
Hứa Tuệ Trân cũng nhanh nhẹn quay lại, hơi mỉm cười chào hỏi anh.
"Sao hôm nay anh dậy sớm vậy? Qua ghế ngồi chờ một chút nha, em mang bữa sáng qua ngay."
Dạ Cảnh Văn không quan tâm lời cô nói, anh bước tới chủ động ôm cô ngay trước mặt người làm, khiến Hứa Tuệ Trân bối rối ra mặt.
"Sao vậy? Ở đây còn có dì Tân mà anh."
Trong khi cô đang cố gắng để rời khỏi người đàn ông, thì anh ta lại cố chấp ôm cô chặt hơn, nhưng mục đích là để cất lời nhắc nhở bên tai:
"Em đang nghi ngờ điều gì về gia đình anh, mà dò hỏi vậy?"
"Đâu, em đâu có hỏi gì đâu. Anh buông em ra đi." Hứa Tuệ Trân giải thích xong, cũng thành công gỡ được vòng tay của người đàn ông ra khỏi cơ thể mình.
"Anh muốn chúng ta tin tưởng nhau tuyệt đối. Và có những chuyện riêng của anh, em đừng nên cố gắng tìm hiểu, anh không thích điều đó." Dạ Cảnh Văn lạnh giọng nhắc nhở.
Nghe có vẻ như khá mâu thuẫn đúng không? Một phần anh bắt cô phải tin tưởng, phần khác lại khiến cô nghi ngờ nhưng không cho tìm hiểu. Vậy làm sao để đặt niềm tin?
Dạ Cảnh Văn của hiện tại tuy đã trở về như trước, nhưng lại cho cô cảm giác không được thoải mái, anh cứng nhắc, đôi khi rất độc đoán, cách yêu của anh làm cô thấy ngột ngạt quá.
"Chồng à, em nghĩ chúng ta..."
"Anh đã nói đừng xưng hộ như vậy, mà hãy gọi tên anh."
Hứa Tuệ Trân đang nói, thì bị ngắt lời. Lúc đó, cô lại thấy chạnh lòng. Trước kia đã thường xuyên như vậy và cô chỉ xem như chút chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm. Nhưng trong ba tháng vừa qua, người đàn ông ở bên cạnh cô không như vậy. Hắn sẽ không tự ý ngắt lời khi cô đang nói, vì đó thể hiện sự tôn trọng. Còn người ở hiện tại, lại quay trở về thời điểm như yêu nhau bốn năm trước đó.
Cũng đều là muốn cô ngoan ngoãn, nhưng hắn kiểu chiều chuộng, anh thì kiểu gia trưởng. Giáo sư Dạ Cảnh Văn đã thật sự quay trở lại rồi, thế sao cô lại không thấy vui chứ?
Cố tỏ ra tự nhiên nhất, cô mang điểm tâm qua cho anh, rồi mới dịu dàng nói:
"Em biết rồi! Không nói chuyện này nữa. Một lát, anh đưa em đến công ty, được không?"
"Tự lập sẽ tốt hơn cho em, dưới tầng hầm có rất nhiều xe, em cứ chọn một chiếc yêu thích mà đi." Dạ Cảnh Văn vẫn cứng nhắc trong từng câu nói.
Nếu là "hắn", thì suốt ba tháng vừa qua mỗi ngày đều muốn đưa Hứa Tuệ Trân cô đi làm, sáng đưa chiều đón, ngay cả khi cô bảo không cần phải như vậy, thì hắn vẫn không nghe.
Hắn nói, phụ nữ là để chiều chuộng. Còn anh thì bảo, phụ nữ cần tự lập.
Nghĩ một chút, Hứa Tuệ Trân lại tự mình bật cười trào phúng. Thiết nghĩ, tại sao cuộc hôn nhân này lại hài hước tới vậy chứ?
Sau hôn lễ, chú rễ đột nhiên mất tích 24 tiếng, rồi quay trở về với một tính cách bá đạo hoàn toàn khác. Bẵng đi ba tháng, cũng vì một cuộc điện thoại trong đêm mà "người chồng" này vẫn phải đi, cho tới khi quay trở lại, người đàn ông bá đạo đổi thành Giáo sư lịch thiệp, thâm trầm như cũ. Khiến Hứa Tuệ Trân không thể nào không đặt lên bàn cân so sánh giữa hai tính cách trên cùng một dáng vẻ của họ.
Càng như vậy, cô lại càng muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Đặc biệt là địa vị thật sự của Dạ Cảnh gia ở thành phố này.
Cô sẽ không chấp nhận việc bản thân mình bị biến thành chong chóng, mặc cho người khác xoay chuyển.
...----------------...
Tập đoàn La thị...
Cốc cốc cốc...
"Chào mọi người! Hôm nay, phòng thiết kế của mình có thêm nhân viên thực tập mới nha."
Từ thông báo của phó phòng nhân sự, mọi người đều nhìn về phía cửa để chào đón thành viên mới, rồi ai nấy cũng không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy dáng vẻ điển trai của người mới.
"Wow... đẹp trai quá!" Lý Tiểu Hạ không kìm được lòng, mà phải khẽ giọng thốt lên lời tán thưởng.
"Mọi người làm quen với nhau đi. Trưởng phòng Kim, hướng dẫn công việc cho cậu ấy nha." Nói rồi, nữ phó phòng cũng rời đi.
Trưởng phòng Kim bước tới, đưa tay chào hỏi người mới:
"Chào cậu! Tôi là Kim Dung, Trưởng phòng thiết kế."
Nhận được lời chào đón, người đàn ông cũng rất thân thiện mỉm cười đáp lễ, chỉ có điều ánh mắt hắn lại chỉ mãi nhìn về một người phụ nữ.
Cô ấy là người kinh ngạc nhất khi nhìn thấy hắn, Hứa Tuệ Trân.
Có vẻ như nụ cười hắn đang trưng ra, cũng là dành riêng cho cô ấy. Sau vài giây, hắn mới chuyển tầm nhìn sang mọi người trong phòng, rồi thanh thản lên tiếng:
"Dạ Cảnh Tinh! Mong được giúp đỡ nhiều hơn." Hắn hạ mình, cúi đầu ba mươi độ để bày tỏ lòng thành.
Chỉ là không ai nhận ra, góc cúi đầu của hắn vẫn hướng về phía Hứa Tuệ Trân.
Nhân duyên trời định, người ban cơ hội. Dạ Cảnh Tinh, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ khi chưa biết kết quả cuối cùng là gì.
...
Mọi người ơi, bấm like ủng hộ cho Y có động lực bão chap nha! ❤❤
Thấy bà ấy khá lớn tuổi, có vẻ là người làm thâm niên ở đây, nên Hứa Tuệ Trân liền bắt chuyện:
"Dì! Dì làm việc ở đây bao lâu rồi? Ý con là trước khi con tới đây ấy."
"Dì làm được hơn mười năm rồi, mọi bữa ăn của Đại thiếu gia đều do một tay dì nấu." Bà Tân cởi mở trả lời.
"Vậy hả dì! Thế dì có đến nhà ba mẹ chồng con lần nào chưa? Gia đình anh ấy, chắc vẫn còn thêm ai khác nữa, nên Cảnh Văn mới được gọi là Đại thiếu gia nhỉ? Ở bên anh ấy hơn bốn năm rồi, nhưng con vẫn có cảm giác xa cách với gia đình chồng quá, nên muốn biết thêm vài điều để tiện làm thân với mọi người hơn, dì biết gì thì kể cho con với ạ!"
"Thiếu phu nhân này, dì biết con có lòng tốt muốn gắn kết hơn với gia đình chồng. Nhưng mà chuyện nội bộ của Dạ Cảnh gia là vấn đề không được bàn tán, nếu Đại thiếu gia đã hạn chế nhắc tới, thì đừng cố gắng tìm hiểu thêm."
"Hmm..." Bà Tân vừa dứt lời, thì từ phía sau đã nghe thấy Dạ Cảnh Văn hắng giọng, khiến cả hai người phụ nữ đầu giật mình.
Hứa Tuệ Trân cũng nhanh nhẹn quay lại, hơi mỉm cười chào hỏi anh.
"Sao hôm nay anh dậy sớm vậy? Qua ghế ngồi chờ một chút nha, em mang bữa sáng qua ngay."
Dạ Cảnh Văn không quan tâm lời cô nói, anh bước tới chủ động ôm cô ngay trước mặt người làm, khiến Hứa Tuệ Trân bối rối ra mặt.
"Sao vậy? Ở đây còn có dì Tân mà anh."
Trong khi cô đang cố gắng để rời khỏi người đàn ông, thì anh ta lại cố chấp ôm cô chặt hơn, nhưng mục đích là để cất lời nhắc nhở bên tai:
"Em đang nghi ngờ điều gì về gia đình anh, mà dò hỏi vậy?"
"Đâu, em đâu có hỏi gì đâu. Anh buông em ra đi." Hứa Tuệ Trân giải thích xong, cũng thành công gỡ được vòng tay của người đàn ông ra khỏi cơ thể mình.
"Anh muốn chúng ta tin tưởng nhau tuyệt đối. Và có những chuyện riêng của anh, em đừng nên cố gắng tìm hiểu, anh không thích điều đó." Dạ Cảnh Văn lạnh giọng nhắc nhở.
Nghe có vẻ như khá mâu thuẫn đúng không? Một phần anh bắt cô phải tin tưởng, phần khác lại khiến cô nghi ngờ nhưng không cho tìm hiểu. Vậy làm sao để đặt niềm tin?
Dạ Cảnh Văn của hiện tại tuy đã trở về như trước, nhưng lại cho cô cảm giác không được thoải mái, anh cứng nhắc, đôi khi rất độc đoán, cách yêu của anh làm cô thấy ngột ngạt quá.
"Chồng à, em nghĩ chúng ta..."
"Anh đã nói đừng xưng hộ như vậy, mà hãy gọi tên anh."
Hứa Tuệ Trân đang nói, thì bị ngắt lời. Lúc đó, cô lại thấy chạnh lòng. Trước kia đã thường xuyên như vậy và cô chỉ xem như chút chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm. Nhưng trong ba tháng vừa qua, người đàn ông ở bên cạnh cô không như vậy. Hắn sẽ không tự ý ngắt lời khi cô đang nói, vì đó thể hiện sự tôn trọng. Còn người ở hiện tại, lại quay trở về thời điểm như yêu nhau bốn năm trước đó.
Cũng đều là muốn cô ngoan ngoãn, nhưng hắn kiểu chiều chuộng, anh thì kiểu gia trưởng. Giáo sư Dạ Cảnh Văn đã thật sự quay trở lại rồi, thế sao cô lại không thấy vui chứ?
Cố tỏ ra tự nhiên nhất, cô mang điểm tâm qua cho anh, rồi mới dịu dàng nói:
"Em biết rồi! Không nói chuyện này nữa. Một lát, anh đưa em đến công ty, được không?"
"Tự lập sẽ tốt hơn cho em, dưới tầng hầm có rất nhiều xe, em cứ chọn một chiếc yêu thích mà đi." Dạ Cảnh Văn vẫn cứng nhắc trong từng câu nói.
Nếu là "hắn", thì suốt ba tháng vừa qua mỗi ngày đều muốn đưa Hứa Tuệ Trân cô đi làm, sáng đưa chiều đón, ngay cả khi cô bảo không cần phải như vậy, thì hắn vẫn không nghe.
Hắn nói, phụ nữ là để chiều chuộng. Còn anh thì bảo, phụ nữ cần tự lập.
Nghĩ một chút, Hứa Tuệ Trân lại tự mình bật cười trào phúng. Thiết nghĩ, tại sao cuộc hôn nhân này lại hài hước tới vậy chứ?
Sau hôn lễ, chú rễ đột nhiên mất tích 24 tiếng, rồi quay trở về với một tính cách bá đạo hoàn toàn khác. Bẵng đi ba tháng, cũng vì một cuộc điện thoại trong đêm mà "người chồng" này vẫn phải đi, cho tới khi quay trở lại, người đàn ông bá đạo đổi thành Giáo sư lịch thiệp, thâm trầm như cũ. Khiến Hứa Tuệ Trân không thể nào không đặt lên bàn cân so sánh giữa hai tính cách trên cùng một dáng vẻ của họ.
Càng như vậy, cô lại càng muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Đặc biệt là địa vị thật sự của Dạ Cảnh gia ở thành phố này.
Cô sẽ không chấp nhận việc bản thân mình bị biến thành chong chóng, mặc cho người khác xoay chuyển.
...----------------...
Tập đoàn La thị...
Cốc cốc cốc...
"Chào mọi người! Hôm nay, phòng thiết kế của mình có thêm nhân viên thực tập mới nha."
Từ thông báo của phó phòng nhân sự, mọi người đều nhìn về phía cửa để chào đón thành viên mới, rồi ai nấy cũng không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy dáng vẻ điển trai của người mới.
"Wow... đẹp trai quá!" Lý Tiểu Hạ không kìm được lòng, mà phải khẽ giọng thốt lên lời tán thưởng.
"Mọi người làm quen với nhau đi. Trưởng phòng Kim, hướng dẫn công việc cho cậu ấy nha." Nói rồi, nữ phó phòng cũng rời đi.
Trưởng phòng Kim bước tới, đưa tay chào hỏi người mới:
"Chào cậu! Tôi là Kim Dung, Trưởng phòng thiết kế."
Nhận được lời chào đón, người đàn ông cũng rất thân thiện mỉm cười đáp lễ, chỉ có điều ánh mắt hắn lại chỉ mãi nhìn về một người phụ nữ.
Cô ấy là người kinh ngạc nhất khi nhìn thấy hắn, Hứa Tuệ Trân.
Có vẻ như nụ cười hắn đang trưng ra, cũng là dành riêng cho cô ấy. Sau vài giây, hắn mới chuyển tầm nhìn sang mọi người trong phòng, rồi thanh thản lên tiếng:
"Dạ Cảnh Tinh! Mong được giúp đỡ nhiều hơn." Hắn hạ mình, cúi đầu ba mươi độ để bày tỏ lòng thành.
Chỉ là không ai nhận ra, góc cúi đầu của hắn vẫn hướng về phía Hứa Tuệ Trân.
Nhân duyên trời định, người ban cơ hội. Dạ Cảnh Tinh, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ khi chưa biết kết quả cuối cùng là gì.
...
Mọi người ơi, bấm like ủng hộ cho Y có động lực bão chap nha! ❤❤