Sau những câu hỏi mang tính chất đối đáp cùng ngờ vực từ phía Hứa Tuệ Trân, thì không gian giữa hai người đã trở nên yên tĩnh. Những gì cần nói, Dạ Cảnh Tinh cũng đã nói. Còn tin hay không, là tự Hứa Tuệ Trân quyết định.
Lúc này, hắn lại khẽ hỏi:
“Sống cùng anh ta, em có thấy hạnh phúc không?”
Hạnh phúc hay không ư? Nếu nói thật lòng, thì chắc là không. Nhưng nếu nói thật, có đổi được gì không?
Hứa Tuệ Trân chọn cách im lặng, rồi giương mắt nhìn qua khung cửa sổ, nơi có màn đêm mịt mùng sau tấm kính dày cộm.
Mà khỏi cần nghe câu trả lời, hắn cũng thừa biết. Bởi vì, người phụ nữ hạnh phúc hay không chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết.
Tiếc rằng, sâu trong đôi mắt biếc của cô luôn man mác sầu vương, vậy thì làm sao hạnh phúc?
“Đừng tự chôn vùi tuổi trẻ và tương lai vào một vũng lầy thối nát. Chúng ta luôn có quyền chọn lựa những điều tốt nhất cho mình và xung quanh vẫn còn đó bao người tốt sẵn sàng đánh đổi tất cả vì em. Giả sử như tôi chẳng hạn…” Dạ Cảnh Tinh cười nói, ánh mắt si tình vẫn hướng trọn về cô.
“Anh đang câu dẫn chị dâu của mình đấy.” Cô nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời.
Dạ Cảnh Tinh lại thản nhiên bật cười trào phúng, rồi di chuyển từ sofa đến ngồi gần cô gái. Sau đó, hắn lại giở thói bá đạo bằng hành động đưa ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để hai gương mặt đối diện song song.
Đôi con ngươi quyền lực đầy sắc mị tình đang nhìn cô và âm giọng trầm ấm từ tốn vang lên:
“Từ những lần đầu tiên tôi đã tự nhủ, nếu em không hạnh phúc, tôi nhất định sẽ mang em về bên cạnh, nâng niu, cưng chiều. Vậy nên, có bao giờ tôi xem em là chị dâu đâu.”
Với những gì hắn nói, đi cùng đôi mắt tà mị, nhất thời làm lồng ngực trái Hứa Tuệ Trân dao động. Cứ mỗi khi nhìn vào mắt hắn, cô luôn thấy sự thâm tình ẩn ý, hắn đối với cô cũng chưa bao giờ thiếu tôn trọng.
Cũng không thể phủ nhận rằng, người đàn ông này luôn đối xử tốt với cô, luôn quan tâm lo lắng, mặc dù cả hai chẳng là gì của nhau. Chap 𝙢ới l𝘶ô𝙣 có tại ﹟ 𝑻R 𝘶M𝑻RU𝖸EN.V𝙣 ﹟
Còn Dạ Cảnh Văn, một Giáo sư nho nhã lại đi đôi với tính cách độc đoán, ràng buộc. Hai từ hạnh phúc, có lẽ sẽ không thể đến vì trong thâm cô dường như đã nguội lạnh đôi phần.
“Tôi sẽ chờ em!” Hắn lại nói, với nụ cười thật ngọt ngào, rồi mới quay trở lại sofa.
Hứa Tuệ Trân vẫn giữ im lặng. Chi tới khi, Dạ Cảnh Tinh lại lên tiếng:
“Đêm nay, em muốn ở lại hay về?”
“Anh hỏi thừa rồi. Tôi là gái đã có chồng, sao có thể qua đêm chỗ khác được chứ.”
“Tôi với em có còn xa lạ gì nhau. Trước khi quay trở về gặp em, Dạ Cảnh Văn cũng thừa biết mọi chuyện xảy ra với chúng ta rồi. Anh ta không ngại chia sẻ người phụ nữ của mình cho người khác đâu. Còn tôi, tôi sẽ phát điên nếu kẻ khác dám chạm người phụ nữ của tôi. Vậy nên, tôi vẫn luôn hy vọng em và anh ta mãi mãi không ân ái, cho tới khi ký tên vào đơn ly hôn.” Dạ Cảnh Tinh hết sức thong thả nói ra từng câu, từng chữ.
Nhìn vào gương mặt kiêu ngạo của hắn, không hiểu sao Hứa Tuệ Trân lại cứ buồn cười.
“Có vẻ như anh rất tự tin khi cho rằng cuộc hôn nhân của tôi sẽ đổ vỡ?”
“Ừm hửm! Tự tin một vạn phần luôn ấy chứ.” Hắn đắc ý trả lời.
“Lý do?” Hứa Tuệ Trân cũng hỏi lại một cách đầy thú vị.
“Cái đó em phải rõ hơn tôi chứ?” Dạ Cảnh Tinh ngạo nghễ.
Sau đó, bầu không khí cũng rơi vào tĩnh lặng.
Được một lúc, hắn mới trầm giọng nói:
“Đừng nói tôi không nhắc nhở em, cũng không phải vì mâu thuẫn với Dạ Cảnh Văn mà nói xấu anh ta. Em nên cân nhắc lại thật kỹ cuộc sống hiện tại của mình và cả những hành vi của người đàn ông đó. Tôi dám cá chắc rằng, giờ này anh ta vẫn chưa về nhà đâu.”
Nghe xong, Hứa Tuệ Trân chợt cười nhẹ, rồi cũng nhìn hắn, nghiêm túc nhắc nhở:
“Vậy thì anh cũng đừng trách tôi không nhắc nhở trước, Dạ Cảnh Văn không phải kẻ nhu nhược mà im lặng chịu cảnh người phụ nữ của mình bị kẻ khác vấy bẩn. Anh ấy… sẽ kiện anh.” Hứa Tuệ Trân ngập ngừng khi nói ra câu cuối, trong ánh mắt cũng chứa đựng nhiều điều phức tạp.
Dạ Cảnh Tinh lúc này vẫn tuyệt nhiên bình thản, hắn nhìn cô và điềm đạm đối đáp:
"Tôi chỉ quan tâm lời khai của em khi đứng trước tòa án. "
Lúc này, hắn lại khẽ hỏi:
“Sống cùng anh ta, em có thấy hạnh phúc không?”
Hạnh phúc hay không ư? Nếu nói thật lòng, thì chắc là không. Nhưng nếu nói thật, có đổi được gì không?
Hứa Tuệ Trân chọn cách im lặng, rồi giương mắt nhìn qua khung cửa sổ, nơi có màn đêm mịt mùng sau tấm kính dày cộm.
Mà khỏi cần nghe câu trả lời, hắn cũng thừa biết. Bởi vì, người phụ nữ hạnh phúc hay không chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết.
Tiếc rằng, sâu trong đôi mắt biếc của cô luôn man mác sầu vương, vậy thì làm sao hạnh phúc?
“Đừng tự chôn vùi tuổi trẻ và tương lai vào một vũng lầy thối nát. Chúng ta luôn có quyền chọn lựa những điều tốt nhất cho mình và xung quanh vẫn còn đó bao người tốt sẵn sàng đánh đổi tất cả vì em. Giả sử như tôi chẳng hạn…” Dạ Cảnh Tinh cười nói, ánh mắt si tình vẫn hướng trọn về cô.
“Anh đang câu dẫn chị dâu của mình đấy.” Cô nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời.
Dạ Cảnh Tinh lại thản nhiên bật cười trào phúng, rồi di chuyển từ sofa đến ngồi gần cô gái. Sau đó, hắn lại giở thói bá đạo bằng hành động đưa ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để hai gương mặt đối diện song song.
Đôi con ngươi quyền lực đầy sắc mị tình đang nhìn cô và âm giọng trầm ấm từ tốn vang lên:
“Từ những lần đầu tiên tôi đã tự nhủ, nếu em không hạnh phúc, tôi nhất định sẽ mang em về bên cạnh, nâng niu, cưng chiều. Vậy nên, có bao giờ tôi xem em là chị dâu đâu.”
Với những gì hắn nói, đi cùng đôi mắt tà mị, nhất thời làm lồng ngực trái Hứa Tuệ Trân dao động. Cứ mỗi khi nhìn vào mắt hắn, cô luôn thấy sự thâm tình ẩn ý, hắn đối với cô cũng chưa bao giờ thiếu tôn trọng.
Cũng không thể phủ nhận rằng, người đàn ông này luôn đối xử tốt với cô, luôn quan tâm lo lắng, mặc dù cả hai chẳng là gì của nhau. Chap 𝙢ới l𝘶ô𝙣 có tại ﹟ 𝑻R 𝘶M𝑻RU𝖸EN.V𝙣 ﹟
Còn Dạ Cảnh Văn, một Giáo sư nho nhã lại đi đôi với tính cách độc đoán, ràng buộc. Hai từ hạnh phúc, có lẽ sẽ không thể đến vì trong thâm cô dường như đã nguội lạnh đôi phần.
“Tôi sẽ chờ em!” Hắn lại nói, với nụ cười thật ngọt ngào, rồi mới quay trở lại sofa.
Hứa Tuệ Trân vẫn giữ im lặng. Chi tới khi, Dạ Cảnh Tinh lại lên tiếng:
“Đêm nay, em muốn ở lại hay về?”
“Anh hỏi thừa rồi. Tôi là gái đã có chồng, sao có thể qua đêm chỗ khác được chứ.”
“Tôi với em có còn xa lạ gì nhau. Trước khi quay trở về gặp em, Dạ Cảnh Văn cũng thừa biết mọi chuyện xảy ra với chúng ta rồi. Anh ta không ngại chia sẻ người phụ nữ của mình cho người khác đâu. Còn tôi, tôi sẽ phát điên nếu kẻ khác dám chạm người phụ nữ của tôi. Vậy nên, tôi vẫn luôn hy vọng em và anh ta mãi mãi không ân ái, cho tới khi ký tên vào đơn ly hôn.” Dạ Cảnh Tinh hết sức thong thả nói ra từng câu, từng chữ.
Nhìn vào gương mặt kiêu ngạo của hắn, không hiểu sao Hứa Tuệ Trân lại cứ buồn cười.
“Có vẻ như anh rất tự tin khi cho rằng cuộc hôn nhân của tôi sẽ đổ vỡ?”
“Ừm hửm! Tự tin một vạn phần luôn ấy chứ.” Hắn đắc ý trả lời.
“Lý do?” Hứa Tuệ Trân cũng hỏi lại một cách đầy thú vị.
“Cái đó em phải rõ hơn tôi chứ?” Dạ Cảnh Tinh ngạo nghễ.
Sau đó, bầu không khí cũng rơi vào tĩnh lặng.
Được một lúc, hắn mới trầm giọng nói:
“Đừng nói tôi không nhắc nhở em, cũng không phải vì mâu thuẫn với Dạ Cảnh Văn mà nói xấu anh ta. Em nên cân nhắc lại thật kỹ cuộc sống hiện tại của mình và cả những hành vi của người đàn ông đó. Tôi dám cá chắc rằng, giờ này anh ta vẫn chưa về nhà đâu.”
Nghe xong, Hứa Tuệ Trân chợt cười nhẹ, rồi cũng nhìn hắn, nghiêm túc nhắc nhở:
“Vậy thì anh cũng đừng trách tôi không nhắc nhở trước, Dạ Cảnh Văn không phải kẻ nhu nhược mà im lặng chịu cảnh người phụ nữ của mình bị kẻ khác vấy bẩn. Anh ấy… sẽ kiện anh.” Hứa Tuệ Trân ngập ngừng khi nói ra câu cuối, trong ánh mắt cũng chứa đựng nhiều điều phức tạp.
Dạ Cảnh Tinh lúc này vẫn tuyệt nhiên bình thản, hắn nhìn cô và điềm đạm đối đáp:
"Tôi chỉ quan tâm lời khai của em khi đứng trước tòa án. "