• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt cô gái của mình, Dạ Cảnh Tinh không thể khiến đối phương hoảng sợ hoặc nhìn thấu bộ mặt cũng đáng sợ không kém của mình, chẳng hạn như lúc cầm súng dí vào đầu anh ruột như hiện tại. Bởi thế, hắn phải đợi lúc cô ngất đi mới dám hành sự.

Cũng nhờ có khẩu súng trong tay, mà Chương Xuân Di mới có thể đưa Hứa Tuệ Trân rời khỏi đó một cách tự nhiên nhất.

Giờ chỉ còn lại hai người đàn ông, họ cũng là anh em song sinh cùng mang chung dòng máu, thế nhưng từ nhỏ đến giờ chưa khi nào hòa thuận.

Nay Dạ Cảnh Văn còn bị em trai ruột cướp vợ trong tay, cơn ấm ức này anh ta nuốt trôi thế nào đây?

Dạ Cảnh Tinh đợi tới khi nghe tiếng xe thân ái của mình nổ máy rời đi, thì hắn mới chịu buông khẩu súng xuống.

Dạ Cảnh Văn nhếch mép cười khẩy, rồi khoan thai quay trở lại sofa ngồi xuống. Trên mặt mỗi người đều có một vài vết tích từ hậu quả của việc ẩu đả vừa qua.

“Không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn mà mày lại đủ bản lĩnh thao túng người phụ nữ của tao rồi. Đúng là đáng khâm phục nhỉ? Nhưng nếu để ba nhìn thấy dáng vẻ em oai phong cầm súng chĩa vào đầu anh, chỉ để tranh giành chị dâu, chắc ông ấy sẽ “vui” lắm. Vui tới mức nổi trận lôi đình vì có một đứa con trai ngỗ nghịch như mày.” Càng nói về sau, giọng điệu anh ta càng châm biếm, lạnh lùng thấu xương.

Vậy mà Dạ Cảnh Tinh chỉ bình thản cười trừ, rồi thong thả trả lời:

“Kia là đơn ly hôn có chữ ký của Tuệ Trân, cho nên việc hai người chia tay là sớm muộn trong nay mai. Tôi chỉ giúp cô ấy thoát khỏi con người ghê tỏm như anh sớm hơn một chút. Vả lại, đừng lúc nào cũng đem ông già ra hù họa thằng này, bởi vì Dạ Cảnh Tinh không phải con chó cụp đuôi chuyên ngoan ngoãn như Dạ Cảnh Văn.”

Hai người mắng qua mắng lại, nhưng ai cũng hết sức điềm tĩnh. Có vẻ như họ đang tận dụng cơ hội này để nói rõ tất thảy khúc mắc, ân oán đã ghim sâu trong lòng suốt những năm vừa qua.

“Phải ngoan, thì mới thâu tóm hết Dạ Cảnh gia như hiện tại, mới khiến ông già không dám lộng quyền dạy bảo như xưa. Chứ như mày, sống nhờ đồng tiền chu cấp của mẹ, thì vẻ vang lắm sao? Mày cũng nên nhớ rằng, tiền mẹ đưa cho mày cũng là từ tay tao làm ra. Nhưng có lẽ Dạ Cảnh Tinh bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, nên mới dám ngang nhiên chống đối người anh này. Mày tưởng, mày thắng được tao sao?”

“Ơ thế là anh đã nuôi tôi suốt mấy năm nay đó ư? Hôm nay nhờ anh nói, tôi mới biết ấy chứ. Nhưng mà, tôi đã thắng thật mà? Thắng trong cuộc hôn nhân bùng binh này. Bởi vì tình của anh, nhưng duyên nợ là của tôi.” Dạ Cảnh Tinh bình nhiên thong thả trả lời.

Anh ta thật ghét cái thái độ ngông cuồng này của hắn. Nhưng cuối cùng, vẫn là Giáo sư luôn bình tĩnh trong mọi tình huống phải thẹn quá hóa giận trước em ruột của mình.

“Rồi mày sẽ hối hận khi dám chống đối tao.” Dạ Cảnh Văn gằn giọng răn đe.

Và người đàn ông đối diện vẫn hết sức bình ổn, điềm nhiên đáp trả:

“Tôi nào chống đối anh chứ? Từ giờ anh sống tiếp cuộc đời của anh, địa vị hay tài sản của Dạ Cảnh gia tôi đều không can thiệp vào. Tôi chỉ cần Hứa Tuệ Trân!”

“Vậy sao? Thế thì chuẩn bị tâm lý thất vọng đi. Bởi vì, thứ mày cần sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tao đâu.” Dạ Cảnh Văn trưng ra nụ cười quỷ dị, ngầm thách thức đối phương.

Và hắn ta cũng ung dung thoải mái cười đáp lễ.

“Thế thì buộc lòng tôi phải chống đối anh rồi. Đừng trách tôi không nói trước, ván cờ này, anh không thắng nổi đâu.”

…----------------…

Hơn một tiếng sau, Dạ Cảnh Tinh đã bình an trở về biệt thự riêng của mình. Tuy rằng bình an, nhưng không hề vô sự…

Chân hắn đã bị thương, mà Chương Xuân Di sau khi nhìn thấy cũng bị dọa cho sửng sốt hết cả lên.

“Chân bị sao vậy? Do Dạ Cảnh Văn ra tay à?” Vừa hỏi, cậu vừa khẩn trương đi tới dìu hắn đến sofa.

“Cô ấy thế nào rồi?” Hắn nào quan tâm tới câu hỏi của bạn mình chứ.

Vừa về tới đã hỏi tình hình của Hứa Tuệ Trân, Chương Xuân Di nghe xong liền bất mãn, nhưng vẫn trả lời:

“Đang ở trên phòng, nhưng chưa tỉnh.”

Nghe cô chưa tỉnh, hắn lập tức cau mày:

“Tôi ra tay đâu có mạnh, lý nào đến giờ vẫn chưa tỉnh được? Phải lên đó xem sao đã.” Hắn nói xong thì đã đứng dậy, nhưng nhanh chóng bị người bên cạnh kéo xuống.

“Lo cho mình trước đi, chân còn đang chảy máu kìa.”

“Xước da thôi, không sao.” Dạ Cảnh Tinh vẫn phũ phàng chối bỏ sự quan tâm của cậu bạn.

Thấy vậy, Chương Xuân Di cũng chán ghét không thèm ngăn cản nữa, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Vừa vặn đúng lúc này, Hứa Tuệ Trân xuống tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK