Khách sạn Vạn Hoa…
Xô ô tô của Dạ Cảnh Văn đỗ vào tầng hầm, vài phút sau anh ta di chuyển lên lầu ba và bước vào phòng 109.
Lúc này đang là chạng vạng tối, lẽ ra người đàn ông này phải về nhà ăn tối với vợ, nhưng lại lén lút chạy vào khách sạn. Bởi vì, có kẻ đang chờ.
Sự xuất hiện của Dạ Cảnh Văn khi vừa đặt chân vào phòng đã khiến người phụ nữ trên giường, liền vội vàng đi tới, âu yếm ôm ấp anh ta như đôi tình nhân ngọt ngào.
“Đêm nay, vẫn ở lại với em chứ?” Giọng nói ngọt như mật là điểm đặc trưng của Trầm An Mịch khi ở bên người đàn ông.
Chính cô ta là nữ nhân khiến Dạ Cảnh Văn thường xuyên về muộn, cũng là người giúp anh ta giải tỏa buồn bực sau những lần bị Hứa Tuệ Trân từ chối chuyện chăn gối vợ chồng.
Phải! Người đàn ông này mới là kẻ đã ngoại tình. Nhưng hôm nay, anh ta đã đang tỏ thái độ bất cần khi gặp lại tình nhân của mình.
“Nghiêm túc chút đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Trầm An Mịch bị cự tuyệt cái ôm, sắc mặt liền trở nên mất hứng, rồi khoan thai đi đến giường ngủ mà ngồi xuống.
Lúc này, Dạ Cảnh Văn lấy ra tấm thẻ tín dụng và đưa nó cho người phụ nữ, rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Trong đó có đủ tiền cho cô ăn sung mặc sướng một thời gian dài, cầm lấy rồi tìm người khác đi.”
Cảnh tượng này lại thật quen thuộc với Trầm An Mịch. Nếu không lầm thì cách đây không lâu, Dạ Cảnh Tinh cũng dùng cách này để xua đuổi cô ta.
Nhưng đối với Dạ Cảnh Văn, dễ gì cô ả có thể dễ dàng từ bỏ, bởi vì…
“Anh muốn vứt bỏ em cũng được, nhưng con của chúng ta không thể không có ba đâu anh à!” Trầm An Mịch thong thả cất lời.
Chỉ với một câu nói đơn giản, đã khiến vị Giáo sư trẻ tuổi không khỏi bàng hoàng.
“Cô đã mang thai?”
“Đúng vậy! Đứa bé vừa tròn bốn tuần tuổi, hoàn toàn trùng khớp với khoảng thời gian gần hai tháng chúng ta bên nhau.” Cô ta từ tốn đáp trả.
Sau chuỗi giây phút kinh ngạc, Dạ Cảnh Văn lại điềm tĩnh vì nào tin đó là sự thật. Anh ta nhếch mép, khinh bỉ phủ nhận.
“Chắc gì đã là con của tôi, nói không chừng nó là đứa con rơi của Dạ Cảnh Tinh để lại cho cô đấy.”
“Dạ Cảnh Văn, anh bị điên à? Em và hắn ta đã chấm dứt từ tận năm tháng trước rồi, nếu là con của Dạ Cảnh Tinh chắc bây giờ bụng bầu cũng đã to vượt mặt. Nếu như anh muốn phủ nhận trách nhiệm cũng được, em sẽ tìm vợ anh để đòi lại công bằng.” Trầm An Mịch hết sức bình thản, ung dung cất giọng uy hiếp.
Và cũng thành công khiến ác quỷ trong lòng người đàn ông trỗi dậy. Anh ta lao tới hung hăng siết cổ cô gái, miệng cười quỷ dị cùng lời cảnh cáo:
“Cô đang hăm dọa Thần chết đấy à? Chán sống, thì thử xem.” Nói xong, anh ta mới chịu buông tay.
Trầm An Mịch ôm cổ ho sặc sụa, giương cặp mắt phẫn uất nhìn người đàn ông máu lạnh vô tình còn không bằng cầm thú đó.
Bấy giờ, anh ta lại đem ra một sấp tiền mặt, dứt khoát ném thẳng lên người cô ta, rồi khinh bỉ tiếp lời:
“Cầm thêm bấy nhiêu đó đi giải quyết nó đi, tốt nhất đừng bao giờ để tôi gặp mặt lại cô thêm một lần nào nữa. Nếu không, đừng hỏi sao biển mặn vô tình.”
Khốn nạn của một thằng đàn ông chính là lúc này đây chứ còn đâu. Nhìn dáng vẻ tuyệt tình bỏ đi của anh ta và sấp tiền bên cạnh, mà Trầm An Mịch không thể giấu đi uất hận.
Cô cũng đâu phải hạng gái điếm ngoài đường, mà ai muốn vứt thì vứt? Cô cũng có tình cảm, biết yêu thương chân thành là gì chứ. Tại sao hết Dạ Cảnh Tinh rồi lại tới Dạ Cảnh Văn đều thay phiên xem cô như vật thay thế?
Dạ Cảnh Tinh thì không nói, bởi vì ngay từ khi bắt đầu hắn đã nói rõ giữa hai người chỉ có một kết quả là đường ai nấy bước. Hắn cũng không lợi dụng thân xác cô như người đàn ông khốn nạn này.
Thật ra cô yêu tiền, nhưng cũng có tôn nghiêm của riêng mình, đặc biệt biết quý trọng sinh mạng chứ không như ai khác. Trầm An Mịch sẽ không cho phép bất cứ ai chà đạp mình.
“Dạ Cảnh Văn! Để xem, vị Thần chết khốn nạn anh sẽ làm gì được tôi.”
…----------------…
Phòng thiết kế, La thị…
“Dạ Cảnh Tinh, có cảnh sát tìm anh.”. Truyện Phương Tây
Thông báo của Lễ tân khiến mọi người trong phòng thiết kế đều sững sờ, người kinh ngạc nhất lại là Hứa Tuệ Trân.
Dạ Cảnh Văn đã thật sự khởi kiện Dạ Cảnh Tinh sao?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, thì người đàn ông ấy đã đứng dậy, thong thả rời đi như không hề xảy ra chuyện gì lớn lao.
Đối với hắn, chuyện này đã sớm lường trước được rồi, thì còn gì phải hoảng hốt. Nhưng Hứa Tuệ Trân lại không được bình tĩnh như vậy.
Hắn đi rồi, mọi người bắt đầu bàn tán, cô cũng cau mày, tuyệt nhiên không thể nghĩ được việc gì khác ngoài người đàn ông ấy.
Cuối cùng cô cũng không thể ngồi yên, nhưng lúc xuống tới sảnh trước của công ty, thì Dạ Cảnh Tinh đã theo Cảnh sát về đồn.
Tự dưng, cô vô cùng lo lắng. Bất giác tự hỏi bản thân phải làm gì tiếp theo?
Rốt cuộc cô tin ai? Lòng cô, hướng về ai?
Xô ô tô của Dạ Cảnh Văn đỗ vào tầng hầm, vài phút sau anh ta di chuyển lên lầu ba và bước vào phòng 109.
Lúc này đang là chạng vạng tối, lẽ ra người đàn ông này phải về nhà ăn tối với vợ, nhưng lại lén lút chạy vào khách sạn. Bởi vì, có kẻ đang chờ.
Sự xuất hiện của Dạ Cảnh Văn khi vừa đặt chân vào phòng đã khiến người phụ nữ trên giường, liền vội vàng đi tới, âu yếm ôm ấp anh ta như đôi tình nhân ngọt ngào.
“Đêm nay, vẫn ở lại với em chứ?” Giọng nói ngọt như mật là điểm đặc trưng của Trầm An Mịch khi ở bên người đàn ông.
Chính cô ta là nữ nhân khiến Dạ Cảnh Văn thường xuyên về muộn, cũng là người giúp anh ta giải tỏa buồn bực sau những lần bị Hứa Tuệ Trân từ chối chuyện chăn gối vợ chồng.
Phải! Người đàn ông này mới là kẻ đã ngoại tình. Nhưng hôm nay, anh ta đã đang tỏ thái độ bất cần khi gặp lại tình nhân của mình.
“Nghiêm túc chút đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Trầm An Mịch bị cự tuyệt cái ôm, sắc mặt liền trở nên mất hứng, rồi khoan thai đi đến giường ngủ mà ngồi xuống.
Lúc này, Dạ Cảnh Văn lấy ra tấm thẻ tín dụng và đưa nó cho người phụ nữ, rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Trong đó có đủ tiền cho cô ăn sung mặc sướng một thời gian dài, cầm lấy rồi tìm người khác đi.”
Cảnh tượng này lại thật quen thuộc với Trầm An Mịch. Nếu không lầm thì cách đây không lâu, Dạ Cảnh Tinh cũng dùng cách này để xua đuổi cô ta.
Nhưng đối với Dạ Cảnh Văn, dễ gì cô ả có thể dễ dàng từ bỏ, bởi vì…
“Anh muốn vứt bỏ em cũng được, nhưng con của chúng ta không thể không có ba đâu anh à!” Trầm An Mịch thong thả cất lời.
Chỉ với một câu nói đơn giản, đã khiến vị Giáo sư trẻ tuổi không khỏi bàng hoàng.
“Cô đã mang thai?”
“Đúng vậy! Đứa bé vừa tròn bốn tuần tuổi, hoàn toàn trùng khớp với khoảng thời gian gần hai tháng chúng ta bên nhau.” Cô ta từ tốn đáp trả.
Sau chuỗi giây phút kinh ngạc, Dạ Cảnh Văn lại điềm tĩnh vì nào tin đó là sự thật. Anh ta nhếch mép, khinh bỉ phủ nhận.
“Chắc gì đã là con của tôi, nói không chừng nó là đứa con rơi của Dạ Cảnh Tinh để lại cho cô đấy.”
“Dạ Cảnh Văn, anh bị điên à? Em và hắn ta đã chấm dứt từ tận năm tháng trước rồi, nếu là con của Dạ Cảnh Tinh chắc bây giờ bụng bầu cũng đã to vượt mặt. Nếu như anh muốn phủ nhận trách nhiệm cũng được, em sẽ tìm vợ anh để đòi lại công bằng.” Trầm An Mịch hết sức bình thản, ung dung cất giọng uy hiếp.
Và cũng thành công khiến ác quỷ trong lòng người đàn ông trỗi dậy. Anh ta lao tới hung hăng siết cổ cô gái, miệng cười quỷ dị cùng lời cảnh cáo:
“Cô đang hăm dọa Thần chết đấy à? Chán sống, thì thử xem.” Nói xong, anh ta mới chịu buông tay.
Trầm An Mịch ôm cổ ho sặc sụa, giương cặp mắt phẫn uất nhìn người đàn ông máu lạnh vô tình còn không bằng cầm thú đó.
Bấy giờ, anh ta lại đem ra một sấp tiền mặt, dứt khoát ném thẳng lên người cô ta, rồi khinh bỉ tiếp lời:
“Cầm thêm bấy nhiêu đó đi giải quyết nó đi, tốt nhất đừng bao giờ để tôi gặp mặt lại cô thêm một lần nào nữa. Nếu không, đừng hỏi sao biển mặn vô tình.”
Khốn nạn của một thằng đàn ông chính là lúc này đây chứ còn đâu. Nhìn dáng vẻ tuyệt tình bỏ đi của anh ta và sấp tiền bên cạnh, mà Trầm An Mịch không thể giấu đi uất hận.
Cô cũng đâu phải hạng gái điếm ngoài đường, mà ai muốn vứt thì vứt? Cô cũng có tình cảm, biết yêu thương chân thành là gì chứ. Tại sao hết Dạ Cảnh Tinh rồi lại tới Dạ Cảnh Văn đều thay phiên xem cô như vật thay thế?
Dạ Cảnh Tinh thì không nói, bởi vì ngay từ khi bắt đầu hắn đã nói rõ giữa hai người chỉ có một kết quả là đường ai nấy bước. Hắn cũng không lợi dụng thân xác cô như người đàn ông khốn nạn này.
Thật ra cô yêu tiền, nhưng cũng có tôn nghiêm của riêng mình, đặc biệt biết quý trọng sinh mạng chứ không như ai khác. Trầm An Mịch sẽ không cho phép bất cứ ai chà đạp mình.
“Dạ Cảnh Văn! Để xem, vị Thần chết khốn nạn anh sẽ làm gì được tôi.”
…----------------…
Phòng thiết kế, La thị…
“Dạ Cảnh Tinh, có cảnh sát tìm anh.”. Truyện Phương Tây
Thông báo của Lễ tân khiến mọi người trong phòng thiết kế đều sững sờ, người kinh ngạc nhất lại là Hứa Tuệ Trân.
Dạ Cảnh Văn đã thật sự khởi kiện Dạ Cảnh Tinh sao?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, thì người đàn ông ấy đã đứng dậy, thong thả rời đi như không hề xảy ra chuyện gì lớn lao.
Đối với hắn, chuyện này đã sớm lường trước được rồi, thì còn gì phải hoảng hốt. Nhưng Hứa Tuệ Trân lại không được bình tĩnh như vậy.
Hắn đi rồi, mọi người bắt đầu bàn tán, cô cũng cau mày, tuyệt nhiên không thể nghĩ được việc gì khác ngoài người đàn ông ấy.
Cuối cùng cô cũng không thể ngồi yên, nhưng lúc xuống tới sảnh trước của công ty, thì Dạ Cảnh Tinh đã theo Cảnh sát về đồn.
Tự dưng, cô vô cùng lo lắng. Bất giác tự hỏi bản thân phải làm gì tiếp theo?
Rốt cuộc cô tin ai? Lòng cô, hướng về ai?