Đêm nay, Dạ Cảnh Tinh đi bar để giải sầu chứ không để đàn đúm ăn chơi. Hắn về nhà cũng sớm hơn mọi khi, nhưng có vẻ như hôm nay Hứa Tuệ Trân không còn chờ hắn nữa.
Thấy phòng bếp không sáng đèn, hắn bất giác nhếch môi cười khẩy, rồi loạng choạng đi lên phòng. Định bụng, chắc giờ này cô cũng đã ngủ vì quá mệt mỏi sau trận hoan ái vài tiếng trước.
Cho tới khi hắn mở cửa, thấy phòng còn sáng đèn và người con gái ấy vẫn đang ngồi trên giường, thì mới tựa chút ngạc nhiên trên nét mặt, rồi thờ ơ hỏi:
"Sao chưa ngủ, hay đang bận trò chuyện thân mật cùng người khác?"
Nhận được câu hỏi thật khó ưa, Hứa Tuệ Trân liền nhìn anh, nghiêm túc hỏi thẳng:
"Anh đang ghen đấy sao?"
Ghen hay không chưa biết, nhưng ngay lúc này Dạ Cảnh Tinh đã chột dạ ra mặt, mãi vài giây sau mới trưng ra dáng vẻ trông như rất nực cười khi nghe cô hỏi vậy, rồi cười khẩy một cái.
Hắn vừa cởi áo khoác, vừa khinh khỉnh hỏi:
"Cô đang ảo tưởng đấy à?"
"Nếu không ghen, anh sẽ không vô duyên nổi giận. Nếu không ghen, sẽ không tự nhiên nhắc tới người đàn ông đã nói chuyện với em. Nếu không ghen, anh sẽ không dùng cái cách nói chuyện đó để nói với em. Có gì thì nói thẳng ra, em không thích cứ im im rồi chiến tranh lạnh đâu." Quá bất bình, Hứa Tuệ Trân nói hết tâm tư nỗi lòng của mình ra.
Và lúc đó, cô đã thành công khiến người đàn ông dao động.
Hắn ném chiếc áo khoác lên sofa, rồi di chuyển qua giường để ngồi cạnh bên cô gái. Giây phút đó, Dạ Cảnh Tinh đã nhìn Hứa Tuệ Trân bằng tất cả sự nghiêm túc mình có.
Không ngờ, kẻ ngông cuồng như hắn lại tự vả nhanh tới thế. Bảo rằng cô như nai tơ vô vị, nào ngờ lại là "thịt" thơm tươi ngon ngọt nước, "ăn" vào rồi là không muốn quên đi. Bảo rằng không hứng thú với cô, vậy mà bây giờ ngoài cô ra lại chẳng thấy ai thú vị.
Hắn bị thao túng bởi đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu ấy, còn cả gương mặt đơn thuần, kiều diễm kia, ngũ quan hài hòa, đường nét sắc xảo, nhìn rồi lại muốn nhìn thêm. Chả trách, Dạ Cảnh Văn lại yêu cô nhiều như thế, nhiều tới mức trước khi bi kịch xảy ra vẫn còn nuối tiếc...
Chẳng lẽ nào, hắn đã rung động trước người con gái này sao?
"Tôi không có tư cách để ghen. Bởi vì, cô không thuộc về tôi." Hắn cười nhạt, trong nụ cười có chút sầu tương tư, nhàm chán.
Vậy mà chính khoảnh khắc nhìn thấy hắn như thế, Hứa Tuệ Trân lại chợt mủi lòng. Cô cứ tưởng hắn vẫn đang giận dỗi vì ghen, nên đã chủ động ôm lấy cơ thể ấy từ đằng sau.
"Em là vợ anh, không thuộc về anh thì thuộc về ai?"
Khi hắn ngấm ngầm muốn từ bỏ, thì chính cô lại gieo rắc sự ngọt ngào và tấm lòng của mình vào tim hắn. Khiến lồng ngực trái vừa bình yên giây phút, lại rộn ràng nhịp đập.
"Tuy không biết anh đã gặp phải những áp lực gì trong cuộc sống để khiến tính tình thay đổi như thế, nhưng em muốn anh biết rằng, dù như nào em cũng sẽ ở bên anh, thủy chung một lòng. Hy vọng, sắp tới anh có thể cởi mở hơn với em, chia sẻ những buồn bực để trong lòng thanh thản. Còn chuyện giữa em và người đàn ông đó, thật ra tụi em chỉ mới gặp mặt lần đầu, vì chung ngành thiết kế nên mới trao đổi số điện thoại để liên lạc, trau dồi thêm kiến thức thôi. Nhưng nếu anh không thích, em sẽ xóa số anh ta ra khỏi máy."
Có phải, Hứa Tuệ Trân đã hoàn toàn đặt lòng tin ở người đàn ông này, nên mới nói ra những lời tình cảm đó? Hay trong lòng cô cũng đang toan tính điều chi?
Dẫu chưa thể nhìn thấu lòng cô, nhưng khi nghe được những lời ngọt ngào đó, Dạ Cảnh Tinh lại vô thức lay động thâm tâm.
Phải chăng duyên nợ đang âm thầm dẫn dắt đường tơ?
Lúc này, Hứa Tuệ Trân đang xóa số điện thoại của La Thiếu Hưng khỏi danh bạ, thì Dạ Cảnh Tinh đã quay qua nhìn cô. Nhìn thì nhìn, chứ cũng đợi cô xóa số xong, mới nói:
"Hình như sau mỗi lần bị phạt, em mới chịu ngoan ngoãn hơn một chút?"
Đột nhiên nhắc tới chuyện tế nhị, gò má của Hứa Tuệ Trân liền ửng hồng. Cũng không dám đối diện với người bên cạnh, chỉ biết cúi mặt lãng tránh.
Thấy cô ngại, mà hắn cũng mệt nên tạm thời dừng lại vấn đề đấy. Sau khi thong thả ngã lưng xuống giường, hắn mới nói:
"Còn không nằm xuống ngủ đi, khuya lơ khuya lắc rồi còn gì."
Nghe nhắc tới ngủ, Hứa Tuệ Trân liền nhìn qua hắn. Thấy cái điệu dáng ung dung nhắm mắt chuẩn bị ngủ trong khi quần áo chưa thay, người chưa tắm, là cô nàng lại bất mãn ra mặt.
"Dạ Cảnh Văn, anh vẫn chưa tắm mà."
Lại bị gọi tên thành người khác, Dạ Cảnh Tinh lập tức cau mày, mở mắt nhìn cô bằng thái độ không hề vui vẻ.
"Vừa gọi gì đấy? Gọi chồng đi."
Hắn đanh giọng, thì cô lại rén, liền vội sửa lời:
"Vâng! Chồng à, anh mau tắm đi rồi ngủ. Nếu không, tối nay anh đừng nằm trên giường nữa nha, hôi lắm, em không chịu được."
"Hôi lắm hả?" Nghe hôi, hắn cũng nhất thời chột dạ mà ngửi khắp người mình.
"Đúng a, người anh toàn mùi rượu." Hứa Tuệ Trân gật gù bồi thêm một câu.
Thế là Dạ Cảnh Tinh cũng bị thuyết phục. Nhưng lúc này, hắn lại nhìn cô bằng cặp mắt gian tà...
"Lấy đồ, rồi vào phòng tắm với anh!"
Thấy phòng bếp không sáng đèn, hắn bất giác nhếch môi cười khẩy, rồi loạng choạng đi lên phòng. Định bụng, chắc giờ này cô cũng đã ngủ vì quá mệt mỏi sau trận hoan ái vài tiếng trước.
Cho tới khi hắn mở cửa, thấy phòng còn sáng đèn và người con gái ấy vẫn đang ngồi trên giường, thì mới tựa chút ngạc nhiên trên nét mặt, rồi thờ ơ hỏi:
"Sao chưa ngủ, hay đang bận trò chuyện thân mật cùng người khác?"
Nhận được câu hỏi thật khó ưa, Hứa Tuệ Trân liền nhìn anh, nghiêm túc hỏi thẳng:
"Anh đang ghen đấy sao?"
Ghen hay không chưa biết, nhưng ngay lúc này Dạ Cảnh Tinh đã chột dạ ra mặt, mãi vài giây sau mới trưng ra dáng vẻ trông như rất nực cười khi nghe cô hỏi vậy, rồi cười khẩy một cái.
Hắn vừa cởi áo khoác, vừa khinh khỉnh hỏi:
"Cô đang ảo tưởng đấy à?"
"Nếu không ghen, anh sẽ không vô duyên nổi giận. Nếu không ghen, sẽ không tự nhiên nhắc tới người đàn ông đã nói chuyện với em. Nếu không ghen, anh sẽ không dùng cái cách nói chuyện đó để nói với em. Có gì thì nói thẳng ra, em không thích cứ im im rồi chiến tranh lạnh đâu." Quá bất bình, Hứa Tuệ Trân nói hết tâm tư nỗi lòng của mình ra.
Và lúc đó, cô đã thành công khiến người đàn ông dao động.
Hắn ném chiếc áo khoác lên sofa, rồi di chuyển qua giường để ngồi cạnh bên cô gái. Giây phút đó, Dạ Cảnh Tinh đã nhìn Hứa Tuệ Trân bằng tất cả sự nghiêm túc mình có.
Không ngờ, kẻ ngông cuồng như hắn lại tự vả nhanh tới thế. Bảo rằng cô như nai tơ vô vị, nào ngờ lại là "thịt" thơm tươi ngon ngọt nước, "ăn" vào rồi là không muốn quên đi. Bảo rằng không hứng thú với cô, vậy mà bây giờ ngoài cô ra lại chẳng thấy ai thú vị.
Hắn bị thao túng bởi đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu ấy, còn cả gương mặt đơn thuần, kiều diễm kia, ngũ quan hài hòa, đường nét sắc xảo, nhìn rồi lại muốn nhìn thêm. Chả trách, Dạ Cảnh Văn lại yêu cô nhiều như thế, nhiều tới mức trước khi bi kịch xảy ra vẫn còn nuối tiếc...
Chẳng lẽ nào, hắn đã rung động trước người con gái này sao?
"Tôi không có tư cách để ghen. Bởi vì, cô không thuộc về tôi." Hắn cười nhạt, trong nụ cười có chút sầu tương tư, nhàm chán.
Vậy mà chính khoảnh khắc nhìn thấy hắn như thế, Hứa Tuệ Trân lại chợt mủi lòng. Cô cứ tưởng hắn vẫn đang giận dỗi vì ghen, nên đã chủ động ôm lấy cơ thể ấy từ đằng sau.
"Em là vợ anh, không thuộc về anh thì thuộc về ai?"
Khi hắn ngấm ngầm muốn từ bỏ, thì chính cô lại gieo rắc sự ngọt ngào và tấm lòng của mình vào tim hắn. Khiến lồng ngực trái vừa bình yên giây phút, lại rộn ràng nhịp đập.
"Tuy không biết anh đã gặp phải những áp lực gì trong cuộc sống để khiến tính tình thay đổi như thế, nhưng em muốn anh biết rằng, dù như nào em cũng sẽ ở bên anh, thủy chung một lòng. Hy vọng, sắp tới anh có thể cởi mở hơn với em, chia sẻ những buồn bực để trong lòng thanh thản. Còn chuyện giữa em và người đàn ông đó, thật ra tụi em chỉ mới gặp mặt lần đầu, vì chung ngành thiết kế nên mới trao đổi số điện thoại để liên lạc, trau dồi thêm kiến thức thôi. Nhưng nếu anh không thích, em sẽ xóa số anh ta ra khỏi máy."
Có phải, Hứa Tuệ Trân đã hoàn toàn đặt lòng tin ở người đàn ông này, nên mới nói ra những lời tình cảm đó? Hay trong lòng cô cũng đang toan tính điều chi?
Dẫu chưa thể nhìn thấu lòng cô, nhưng khi nghe được những lời ngọt ngào đó, Dạ Cảnh Tinh lại vô thức lay động thâm tâm.
Phải chăng duyên nợ đang âm thầm dẫn dắt đường tơ?
Lúc này, Hứa Tuệ Trân đang xóa số điện thoại của La Thiếu Hưng khỏi danh bạ, thì Dạ Cảnh Tinh đã quay qua nhìn cô. Nhìn thì nhìn, chứ cũng đợi cô xóa số xong, mới nói:
"Hình như sau mỗi lần bị phạt, em mới chịu ngoan ngoãn hơn một chút?"
Đột nhiên nhắc tới chuyện tế nhị, gò má của Hứa Tuệ Trân liền ửng hồng. Cũng không dám đối diện với người bên cạnh, chỉ biết cúi mặt lãng tránh.
Thấy cô ngại, mà hắn cũng mệt nên tạm thời dừng lại vấn đề đấy. Sau khi thong thả ngã lưng xuống giường, hắn mới nói:
"Còn không nằm xuống ngủ đi, khuya lơ khuya lắc rồi còn gì."
Nghe nhắc tới ngủ, Hứa Tuệ Trân liền nhìn qua hắn. Thấy cái điệu dáng ung dung nhắm mắt chuẩn bị ngủ trong khi quần áo chưa thay, người chưa tắm, là cô nàng lại bất mãn ra mặt.
"Dạ Cảnh Văn, anh vẫn chưa tắm mà."
Lại bị gọi tên thành người khác, Dạ Cảnh Tinh lập tức cau mày, mở mắt nhìn cô bằng thái độ không hề vui vẻ.
"Vừa gọi gì đấy? Gọi chồng đi."
Hắn đanh giọng, thì cô lại rén, liền vội sửa lời:
"Vâng! Chồng à, anh mau tắm đi rồi ngủ. Nếu không, tối nay anh đừng nằm trên giường nữa nha, hôi lắm, em không chịu được."
"Hôi lắm hả?" Nghe hôi, hắn cũng nhất thời chột dạ mà ngửi khắp người mình.
"Đúng a, người anh toàn mùi rượu." Hứa Tuệ Trân gật gù bồi thêm một câu.
Thế là Dạ Cảnh Tinh cũng bị thuyết phục. Nhưng lúc này, hắn lại nhìn cô bằng cặp mắt gian tà...
"Lấy đồ, rồi vào phòng tắm với anh!"