Phòng thiết kế, tập đoàn La thị...
"Mọi người tập trung, cấp trên vừa gửi dự án mới xuống. Sản phẩm cần thiết kế lần này là bộ trang sức từ pha lê Swarovski tinh xảo. Vì thời gian nộp bản thảo có hạn, nên chúng ta sẽ chia ra từng nhóm, mỗi nhóm thiết kế một phần, như: Vòng cổ, lắc tay, hoa tai và nhẫn. Hứa Tuệ Trân, em với Dạ Cảnh Tinh một nhóm phụ trách thiết kế vòng cổ, Quách Mẫn và Lý Tiểu Hạ phụ trách hoa tai, những người còn lại phụ trách nhẫn và lắc tay, có ai ý kiến gì không?" Trưởng phòng Kim vừa từ phòng Giám đốc quay trở về đã dõng dạc thông báo.
"Chị Kim, hay là để em chung nhóm với Tuệ Trân, chứ một mình cô ấy thiết kế vòng cổ nhiều chi tiết, e sẽ không kịp tiến độ." Quách Mẫn là người đưa ra ý kiến.
"Vậy để em với anh Cảnh Tinh phụ trách hoa tai cho ạ. Hoa tai đơn giản, phù hợp với người mới vào nghề như anh ấy hơn." Lý Tiểu Hạ cũng nhanh nhẹn góp lời.
Nhìn là biết mỗi người họ đều có tình ý riêng với mục tiêu chọn lựa của mình, mà lúc này Trưởng phòng Kim cũng có vẻ đồng tình.
"Tuệ Trân, em thấy sao?"
Được hỏi ý, Hứa Tuệ Trân có đôi phần lúng túng. Cô không muốn mất lòng với đồng nghiệp, nhưng thực sự mà nói, cô vẫn muốn chung nhóm với Dạ Cảnh Tinh. Bởi vì, có rất nhiều chuyện cô thắc mắc về người đàn ông này, nên không thể bỏ qua cơ hội tốt đang có.
"Em nghĩ, mình có thể hoàn thành đúng tiến độ. Vả lại, tuy Dạ Cảnh Tinh là người mới, nhưng chúng ta vẫn chưa biết năng lực của anh ấy tới đâu mà. Coi như lần này em thay mặt chị kiểm tra người mới một chuyến, để biết đường đào tạo về sau.". ngôn tình sủng
Nghe cô nói, mà đâu ai biết Dạ Cảnh Tinh đang cười thầm trong bụng. Hắn căn bản không cần chủ động tìm tới cô, vì cô sẽ là người tự giác tìm đến.
Dù gì, gặp một người giống hệt chồng mình như hai giọt nước, không lấy làm lạ thì đúng là chuyện lạ trên đời.
"Ok, thế chốt vậy đi. Hôm nay, mọi người có thể tan làm trước hai tiếng để cùng nhau thảo luận."
...----------------...
Loay hoay thêm vài giờ đã tới lúc tan ca. Bấy giờ, Hứa Tuệ Trân vẫn đang mải mê với các mẫu tham khảo trên laptop, thì Quách Mẫn chủ động đi tới ngõ lời mời:
"Tuệ Trân, hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn tối, sẵn tiện bàn luận về mẫu thiết kế mới luôn, được không?"
Nghe vậy, Dạ Cảnh Tinh liền xoay ghế qua, bình thản ngồi nhìn phản ứng của Hứa Tuệ Trân, tay hắn cầm bút ung dung xoay chuyển, trông cũng điệu nghệ vô cùng.
"Ngại quá, tôi còn chút việc phải làm cho xong. Hay là anh rủ Tiểu Hạ đi, hai người chung nhóm cũng cần trao đổi thêm."
"Thế hẹn cô khi khác vậy!" Quách Mẫn cười nhẹ, rồi quay lại bàn làm việc chuẩn bị ra về.
Thoáng chốc, phòng làm việc chỉ còn lại hai người. Ngay lúc này, Hứa Tuệ Trân đã gác toàn bộ công việc sang một bên, để bắt chuyện cùng người đàn ông khi thấy cơ hội đã tới.
"Dạ Cảnh Tinh, chúng ta biết nhau đúng không?" Tuy cô đang hỏi, nhưng lại không nhìn hắn.
Mà hắn cũng thế, vẫn trong điệu dáng ung dung tự tại, tay xoay bút, miệng trả lời:
"Tôi chỉ biết, theo vai vế phải gọi em bằng hai tiếng chị dâu. Chỉ không biết, em đang nghĩ gì về tôi thôi." Dạ Cảnh Tinh khẽ nhếch nhẹ khóe môi, tạo ta đường cong hoàn mỹ.
Với phong thái này của hắn, tự thâm tâm Hứa Tuệ Trân đã có được câu trả lời. Nhưng cô vẫn muốn chính tai nghe được sự thật, nên đã lấy hết sự điềm tĩnh đang có để cất lên câu hỏi:
"Người trở về sau đêm tân hôn, là anh?"
Đến câu hỏi này, Dạ Cảnh Tinh lại im lặng. Hắn nghiền ngẫm thật lâu, mới nói:
"Này chị dâu, chị đang hỏi gì vậy? Tôi nghe mà không hiểu gì cả." Hắn cười, là nụ cười khinh khỉnh như mỉa mai người hỏi.
Lúc này, Hứa Tuệ Trân mới quay qua, chính gương mặt bá đạo lộ rõ từng chi tiết của hắn là thứ cô đã tìm kiếm suốt mấy ngày vừa qua. Cả cái cách nói chuyện đó... Lẽ nào, cô đã ân ái cùng em chồng của mình sao?
Thấy sắc mặt đối phương biến đối, đôi mắt đơn thuần chợt đỏ au, đong đầy lo lắng. Dạ Cảnh Tinh lại bất giác khó chịu vô cùng.
Hắn cau mày, chán ghét ném chiếc bút lên bàn, rồi đứng dậy, khoan thai bước tới gần cô gái. Im lặng đứng nhìn một chút, mới nói:
"Tuy hôm hai người thành hôn, tôi không về tham dự. Nhưng qua hình ảnh, vẫn biết chị là vợ của Dạ Cảnh Văn. Thế nên từ giờ khi ở đây, chúng ta là đồng nghiệp, bước ra ngoài là chị dâu em chồng. Tôi sẽ không thất lễ với "bề trên" của mình đâu." Hắn cười, cũng cố tình nói nhiều để Hứa Tuệ Trân phủ nhận những gì đang nghĩ trong đầu.
Sau đó, hắn quay lưng định rời đi, thì lại được hỏi:
"Giữa chúng ta, thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn dừng bước, bàn tay ung dung đút trong túi quần không dịch chuyển, cũng không quay đầu, nhưng vẫn trả lời bằng một câu hỏi:
"Chuyện giữa chúng ta là chuyện gì vậy, chị dâu?"
...
Bấm like ủng hộ Y nha! ❤❤
"Mọi người tập trung, cấp trên vừa gửi dự án mới xuống. Sản phẩm cần thiết kế lần này là bộ trang sức từ pha lê Swarovski tinh xảo. Vì thời gian nộp bản thảo có hạn, nên chúng ta sẽ chia ra từng nhóm, mỗi nhóm thiết kế một phần, như: Vòng cổ, lắc tay, hoa tai và nhẫn. Hứa Tuệ Trân, em với Dạ Cảnh Tinh một nhóm phụ trách thiết kế vòng cổ, Quách Mẫn và Lý Tiểu Hạ phụ trách hoa tai, những người còn lại phụ trách nhẫn và lắc tay, có ai ý kiến gì không?" Trưởng phòng Kim vừa từ phòng Giám đốc quay trở về đã dõng dạc thông báo.
"Chị Kim, hay là để em chung nhóm với Tuệ Trân, chứ một mình cô ấy thiết kế vòng cổ nhiều chi tiết, e sẽ không kịp tiến độ." Quách Mẫn là người đưa ra ý kiến.
"Vậy để em với anh Cảnh Tinh phụ trách hoa tai cho ạ. Hoa tai đơn giản, phù hợp với người mới vào nghề như anh ấy hơn." Lý Tiểu Hạ cũng nhanh nhẹn góp lời.
Nhìn là biết mỗi người họ đều có tình ý riêng với mục tiêu chọn lựa của mình, mà lúc này Trưởng phòng Kim cũng có vẻ đồng tình.
"Tuệ Trân, em thấy sao?"
Được hỏi ý, Hứa Tuệ Trân có đôi phần lúng túng. Cô không muốn mất lòng với đồng nghiệp, nhưng thực sự mà nói, cô vẫn muốn chung nhóm với Dạ Cảnh Tinh. Bởi vì, có rất nhiều chuyện cô thắc mắc về người đàn ông này, nên không thể bỏ qua cơ hội tốt đang có.
"Em nghĩ, mình có thể hoàn thành đúng tiến độ. Vả lại, tuy Dạ Cảnh Tinh là người mới, nhưng chúng ta vẫn chưa biết năng lực của anh ấy tới đâu mà. Coi như lần này em thay mặt chị kiểm tra người mới một chuyến, để biết đường đào tạo về sau.". ngôn tình sủng
Nghe cô nói, mà đâu ai biết Dạ Cảnh Tinh đang cười thầm trong bụng. Hắn căn bản không cần chủ động tìm tới cô, vì cô sẽ là người tự giác tìm đến.
Dù gì, gặp một người giống hệt chồng mình như hai giọt nước, không lấy làm lạ thì đúng là chuyện lạ trên đời.
"Ok, thế chốt vậy đi. Hôm nay, mọi người có thể tan làm trước hai tiếng để cùng nhau thảo luận."
...----------------...
Loay hoay thêm vài giờ đã tới lúc tan ca. Bấy giờ, Hứa Tuệ Trân vẫn đang mải mê với các mẫu tham khảo trên laptop, thì Quách Mẫn chủ động đi tới ngõ lời mời:
"Tuệ Trân, hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn tối, sẵn tiện bàn luận về mẫu thiết kế mới luôn, được không?"
Nghe vậy, Dạ Cảnh Tinh liền xoay ghế qua, bình thản ngồi nhìn phản ứng của Hứa Tuệ Trân, tay hắn cầm bút ung dung xoay chuyển, trông cũng điệu nghệ vô cùng.
"Ngại quá, tôi còn chút việc phải làm cho xong. Hay là anh rủ Tiểu Hạ đi, hai người chung nhóm cũng cần trao đổi thêm."
"Thế hẹn cô khi khác vậy!" Quách Mẫn cười nhẹ, rồi quay lại bàn làm việc chuẩn bị ra về.
Thoáng chốc, phòng làm việc chỉ còn lại hai người. Ngay lúc này, Hứa Tuệ Trân đã gác toàn bộ công việc sang một bên, để bắt chuyện cùng người đàn ông khi thấy cơ hội đã tới.
"Dạ Cảnh Tinh, chúng ta biết nhau đúng không?" Tuy cô đang hỏi, nhưng lại không nhìn hắn.
Mà hắn cũng thế, vẫn trong điệu dáng ung dung tự tại, tay xoay bút, miệng trả lời:
"Tôi chỉ biết, theo vai vế phải gọi em bằng hai tiếng chị dâu. Chỉ không biết, em đang nghĩ gì về tôi thôi." Dạ Cảnh Tinh khẽ nhếch nhẹ khóe môi, tạo ta đường cong hoàn mỹ.
Với phong thái này của hắn, tự thâm tâm Hứa Tuệ Trân đã có được câu trả lời. Nhưng cô vẫn muốn chính tai nghe được sự thật, nên đã lấy hết sự điềm tĩnh đang có để cất lên câu hỏi:
"Người trở về sau đêm tân hôn, là anh?"
Đến câu hỏi này, Dạ Cảnh Tinh lại im lặng. Hắn nghiền ngẫm thật lâu, mới nói:
"Này chị dâu, chị đang hỏi gì vậy? Tôi nghe mà không hiểu gì cả." Hắn cười, là nụ cười khinh khỉnh như mỉa mai người hỏi.
Lúc này, Hứa Tuệ Trân mới quay qua, chính gương mặt bá đạo lộ rõ từng chi tiết của hắn là thứ cô đã tìm kiếm suốt mấy ngày vừa qua. Cả cái cách nói chuyện đó... Lẽ nào, cô đã ân ái cùng em chồng của mình sao?
Thấy sắc mặt đối phương biến đối, đôi mắt đơn thuần chợt đỏ au, đong đầy lo lắng. Dạ Cảnh Tinh lại bất giác khó chịu vô cùng.
Hắn cau mày, chán ghét ném chiếc bút lên bàn, rồi đứng dậy, khoan thai bước tới gần cô gái. Im lặng đứng nhìn một chút, mới nói:
"Tuy hôm hai người thành hôn, tôi không về tham dự. Nhưng qua hình ảnh, vẫn biết chị là vợ của Dạ Cảnh Văn. Thế nên từ giờ khi ở đây, chúng ta là đồng nghiệp, bước ra ngoài là chị dâu em chồng. Tôi sẽ không thất lễ với "bề trên" của mình đâu." Hắn cười, cũng cố tình nói nhiều để Hứa Tuệ Trân phủ nhận những gì đang nghĩ trong đầu.
Sau đó, hắn quay lưng định rời đi, thì lại được hỏi:
"Giữa chúng ta, thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn dừng bước, bàn tay ung dung đút trong túi quần không dịch chuyển, cũng không quay đầu, nhưng vẫn trả lời bằng một câu hỏi:
"Chuyện giữa chúng ta là chuyện gì vậy, chị dâu?"
...
Bấm like ủng hộ Y nha! ❤❤