Xuyên suốt đoạn đường từ Cục cảnh sát trở về, Hứa Tuệ Trân đều không hé môi nói lên nửa chữ. Cho tới khi xe đã dừng trước cửa nhà, cô mới nói:
“Anh lên phòng, em có chuyện quan trọng muốn nói.” Lạnh nhạt nói hết câu, Hứa Tuệ Trân liền xuống xe, đi một mạch vào nhà.
Thấy cô nghiêm túc như thế, Dạ Cảnh Văn cũng lấy làm hiếu kỳ, nên liền nối bước theo sau. Lúc anh lên tới phòng riêng, Hứa Tuệ Trân đã ngồi chờ sẵn trên sofa và trước mặt là một tờ giấy kèm theo bút.
Bấy giờ, sắc mặt anh càng thêm tối màu. Mang theo đôi lông mày cau có nhíu vào, vừa ngồi xuống đối diện đã nghe cô kiên định cất lời:
“Chúng ta, ly hôn đi.”
Nghe cô nói, Dạ Cảnh Văn liền trưng ra biểu cảm nực cười, cùng đường nét trào phúng trên môi. Bởi vì anh ta nghĩ, Hứa Tuệ Trân đang nói đùa.
“Em lại bắt chước ai cái thói giận dỗi, rồi làm mình làm mẩy này vậy Trân? Mau ném lá đơn đó vào thùng rác ngay đi.” Anh ta tuyệt nhiên nghiêm giọng.
Nhưng bây giờ, lòng cô đã nguội lạnh, cũng không còn thứ gì đáng bảo vệ để đến mức phải nhẫn nhịn cho qua như bao lần.
“Em không bắt chước ai, cũng không làm mình làm mẩy, mà đang rất nghiêm túc muốn bàn chuyện ly hôn với anh. Chữ ký, em cũng ký sẵn rồi, chỉ chờ anh nữa thôi.”
Lần này, Dạ Cảnh Văn mới chịu tin những gì cô nói là thật, nên đôi lông mày mới gắt gao nhíu vào.
“Hứa Tuệ Trân, em bị điên à? Tự dưng lại ly hôn? Ở bên anh, em còn thiếu thứ gì sao hả?”
“Phải! Tôi điên, điên mới đi lấy một người giả tạo, độc đoán như anh. Anh tự nhìn lại lương tâm của mình xem, có làm ra chuyện gì tội lỗi với tôi hay không đã, rồi hãy hỏi tới lý do ly hôn là gì.” Cô nói, mà âm giọng mỗi lúc càng nghẹn ngào, nước mắt chỉ chực chờ nhỏ giọt.
Phải chăng đêm qua sau khi gặp người đàn ông lạ mặt đó, cô còn gặp thêm những ai hay đã biết được chuyện gì, nên mọi hành động của ngày hôm nay mới lần lượt thay đổi?
Mà chính lúc này, thần thái của người đàn ông cũng mất hết vẻ tự nhiên. Phàm là kẻ làm sai, thì phải chột dạ khi ai đó lấp lửng đề cập tới tội lỗi của mình.
“Anh chẳng làm chuyện gì có lỗi với em cả. Sau này đừng bao giờ đề cập tới hai từ ly hôn trước mặt anh nữa. Lần sau, sẽ không đủ kiên nhẫn với em thế này đâu.” Anh ta trầm giọng phủ nhận tất cả, rồi đứng dậy định rời đi.
Ngay lúc này, Hứa Tuệ Trân lập tức lớn tiếng chất vấn:
“Vậy Trầm An Mịch là ai? Đứa con trong bụng cô ta, là của ai? Anh dám phủ nhận tất cả tội lỗi, vậy có dám đi xét nghiệm ADN để chứng minh đứa bé đó không phải con anh?”
Rõ ràng Dạ Cảnh Văn chột dạ ngay khi nghe Hứa Tuệ Trân nhắc tới Trầm An Mịch, nhưng anh ta vẫn dửng dưng tỏ ra như không hề biết cô gái đó là ai, vẫn điềm nhiên quay lại nhìn cô, mà hỏi:
“Hứa Tuệ Trân! Em có biết những gì mình vừa nói, mỗi câu mỗi chữ đều đang cố ý chà đạp nhân phẩm người khác không? Em không tin tưởng chồng em đấy.”
Hiền cách mấy, khi đụng chuyện “buồn cười” thì cũng phải để lộ nụ cười khinh bỉ thôi. Và Hứa Tuệ Trân đã dành tặng nụ cười đó cho người đàn ông mình từng một thời yêu thương bất chấp. Sau đó cô lấy ra sấp ảnh kèm giấy siêu âm thai trong túi xách, dứt khoát ném thẳng vào người Dạ Cảnh Văn.
"Tôi không phải kẻ đạo đức giả, mà chuyện gì cũng đổi trắng thay đen được như anh. Một khi tôi nói, là bằng chứng đã chắc chắn trong tay rồi.
Anh tự nhìn lại số ảnh nhạy cảm đó của mình đi, rồi cũng đừng oan ức bảo rằng Dạ Cảnh Tinh lại giả mạo mình, như vậy hèn lắm. Bởi vì, dáng vẻ liêm chính, tay xách cặp táp trước khi cởi trần trong ảnh, đích thực là anh. Phong cách tôn nghiêm đó, vốn không nằm trong sở thích của Dạ Cảnh Tinh.
Với cả thời gian mỗi ngày anh đến khách sạn để ân ái với cô gái đó, tôi cũng nắm được hẳn một danh sách. Trong đó có những ngày Dạ Cảnh Tinh phải tăng ca ở công ty, nên không thể nào anh ta có thể xuất hiện cùng lúc ở hai nơi được. Có cần tôi đem ra so sánh trước mặt anh luôn không, Giáo sư Dạ Cảnh Văn?"
Không ngờ, Hứa Tuệ Trân cũng có lúc dùng lời lẽ sắc bén như vậy để định tội người khác. Tuy cô hiền, nhưng đâu phải thánh nhân mà không biết nổi giận.
Tuy khá sốc trước lý lẽ của cô, nhưng anh ta vẫn bình thản một cách nhanh chóng. Có vẻ như con người này ngang ngược tới nổi luôn tự cho mình là đúng, bất kể cái sai đã rành rành ngay trước mặt.
Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Nhếch môi cười nhạt một cái, Dạ Cảnh Văn lại chậm rãi tiến đến gần người phụ nữ, dùng đôi mắt sắc lạnh thâu tóm mọi biểu cảm trên gương mặt đối phương.
Hứa Tuệ Trân vô thức lui bước về sau, nhưng vẫn bị anh ta đưa tay bóp cổ.
“Nghe giọng điệu, có vẻ như em luôn quan tâm đặc biệt tới Dạ Cảnh Tinh và hình như còn bênh vực nó thì phải? Sao hả, định nhân cơ hội này ly hôn với tôi, để thoải mái đến với nó, đúng không?”
“A… Buông…buông tôi ra…”
“Anh lên phòng, em có chuyện quan trọng muốn nói.” Lạnh nhạt nói hết câu, Hứa Tuệ Trân liền xuống xe, đi một mạch vào nhà.
Thấy cô nghiêm túc như thế, Dạ Cảnh Văn cũng lấy làm hiếu kỳ, nên liền nối bước theo sau. Lúc anh lên tới phòng riêng, Hứa Tuệ Trân đã ngồi chờ sẵn trên sofa và trước mặt là một tờ giấy kèm theo bút.
Bấy giờ, sắc mặt anh càng thêm tối màu. Mang theo đôi lông mày cau có nhíu vào, vừa ngồi xuống đối diện đã nghe cô kiên định cất lời:
“Chúng ta, ly hôn đi.”
Nghe cô nói, Dạ Cảnh Văn liền trưng ra biểu cảm nực cười, cùng đường nét trào phúng trên môi. Bởi vì anh ta nghĩ, Hứa Tuệ Trân đang nói đùa.
“Em lại bắt chước ai cái thói giận dỗi, rồi làm mình làm mẩy này vậy Trân? Mau ném lá đơn đó vào thùng rác ngay đi.” Anh ta tuyệt nhiên nghiêm giọng.
Nhưng bây giờ, lòng cô đã nguội lạnh, cũng không còn thứ gì đáng bảo vệ để đến mức phải nhẫn nhịn cho qua như bao lần.
“Em không bắt chước ai, cũng không làm mình làm mẩy, mà đang rất nghiêm túc muốn bàn chuyện ly hôn với anh. Chữ ký, em cũng ký sẵn rồi, chỉ chờ anh nữa thôi.”
Lần này, Dạ Cảnh Văn mới chịu tin những gì cô nói là thật, nên đôi lông mày mới gắt gao nhíu vào.
“Hứa Tuệ Trân, em bị điên à? Tự dưng lại ly hôn? Ở bên anh, em còn thiếu thứ gì sao hả?”
“Phải! Tôi điên, điên mới đi lấy một người giả tạo, độc đoán như anh. Anh tự nhìn lại lương tâm của mình xem, có làm ra chuyện gì tội lỗi với tôi hay không đã, rồi hãy hỏi tới lý do ly hôn là gì.” Cô nói, mà âm giọng mỗi lúc càng nghẹn ngào, nước mắt chỉ chực chờ nhỏ giọt.
Phải chăng đêm qua sau khi gặp người đàn ông lạ mặt đó, cô còn gặp thêm những ai hay đã biết được chuyện gì, nên mọi hành động của ngày hôm nay mới lần lượt thay đổi?
Mà chính lúc này, thần thái của người đàn ông cũng mất hết vẻ tự nhiên. Phàm là kẻ làm sai, thì phải chột dạ khi ai đó lấp lửng đề cập tới tội lỗi của mình.
“Anh chẳng làm chuyện gì có lỗi với em cả. Sau này đừng bao giờ đề cập tới hai từ ly hôn trước mặt anh nữa. Lần sau, sẽ không đủ kiên nhẫn với em thế này đâu.” Anh ta trầm giọng phủ nhận tất cả, rồi đứng dậy định rời đi.
Ngay lúc này, Hứa Tuệ Trân lập tức lớn tiếng chất vấn:
“Vậy Trầm An Mịch là ai? Đứa con trong bụng cô ta, là của ai? Anh dám phủ nhận tất cả tội lỗi, vậy có dám đi xét nghiệm ADN để chứng minh đứa bé đó không phải con anh?”
Rõ ràng Dạ Cảnh Văn chột dạ ngay khi nghe Hứa Tuệ Trân nhắc tới Trầm An Mịch, nhưng anh ta vẫn dửng dưng tỏ ra như không hề biết cô gái đó là ai, vẫn điềm nhiên quay lại nhìn cô, mà hỏi:
“Hứa Tuệ Trân! Em có biết những gì mình vừa nói, mỗi câu mỗi chữ đều đang cố ý chà đạp nhân phẩm người khác không? Em không tin tưởng chồng em đấy.”
Hiền cách mấy, khi đụng chuyện “buồn cười” thì cũng phải để lộ nụ cười khinh bỉ thôi. Và Hứa Tuệ Trân đã dành tặng nụ cười đó cho người đàn ông mình từng một thời yêu thương bất chấp. Sau đó cô lấy ra sấp ảnh kèm giấy siêu âm thai trong túi xách, dứt khoát ném thẳng vào người Dạ Cảnh Văn.
"Tôi không phải kẻ đạo đức giả, mà chuyện gì cũng đổi trắng thay đen được như anh. Một khi tôi nói, là bằng chứng đã chắc chắn trong tay rồi.
Anh tự nhìn lại số ảnh nhạy cảm đó của mình đi, rồi cũng đừng oan ức bảo rằng Dạ Cảnh Tinh lại giả mạo mình, như vậy hèn lắm. Bởi vì, dáng vẻ liêm chính, tay xách cặp táp trước khi cởi trần trong ảnh, đích thực là anh. Phong cách tôn nghiêm đó, vốn không nằm trong sở thích của Dạ Cảnh Tinh.
Với cả thời gian mỗi ngày anh đến khách sạn để ân ái với cô gái đó, tôi cũng nắm được hẳn một danh sách. Trong đó có những ngày Dạ Cảnh Tinh phải tăng ca ở công ty, nên không thể nào anh ta có thể xuất hiện cùng lúc ở hai nơi được. Có cần tôi đem ra so sánh trước mặt anh luôn không, Giáo sư Dạ Cảnh Văn?"
Không ngờ, Hứa Tuệ Trân cũng có lúc dùng lời lẽ sắc bén như vậy để định tội người khác. Tuy cô hiền, nhưng đâu phải thánh nhân mà không biết nổi giận.
Tuy khá sốc trước lý lẽ của cô, nhưng anh ta vẫn bình thản một cách nhanh chóng. Có vẻ như con người này ngang ngược tới nổi luôn tự cho mình là đúng, bất kể cái sai đã rành rành ngay trước mặt.
Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Nhếch môi cười nhạt một cái, Dạ Cảnh Văn lại chậm rãi tiến đến gần người phụ nữ, dùng đôi mắt sắc lạnh thâu tóm mọi biểu cảm trên gương mặt đối phương.
Hứa Tuệ Trân vô thức lui bước về sau, nhưng vẫn bị anh ta đưa tay bóp cổ.
“Nghe giọng điệu, có vẻ như em luôn quan tâm đặc biệt tới Dạ Cảnh Tinh và hình như còn bênh vực nó thì phải? Sao hả, định nhân cơ hội này ly hôn với tôi, để thoải mái đến với nó, đúng không?”
“A… Buông…buông tôi ra…”