Vì là lần đầu tiên mang thai, trước kia còn từng xảy ra tai nạn liên quan tới tử cung, nên Hứa Tuệ Trân đặc biệt cẩn trọng trong mọi hành động, cho tới cử chỉ, đi đứng. Đáng nói mà cũng oan ức nhất chính là Dạ Cảnh Tinh đang bị vợ chia giường vào lúc này.
“Đó, chồng nằm bên kia, vợ nằm bên đây, gối ôm ở giữa, như vậy mới an toàn cho hai bảo bối của vợ.”
Đứng im nhìn cô chia giường, song hắn chỉ hỏi đúng một câu:
“Tại sao lại đối xử với chồng như thế?”
“Đơn giản thôi! Tại vì cái nết ngủ của chồng quá ư là nghịch ngợm. Bình thường với những cú gác chân, tung cước thẳng cẳng của chồng, vợ đều có thể chịu được, mặc dù hiện tại chồng cũng đã có khắc phục phần nào, không còn đạp vợ lọt giường nữa, nhưng vì an toàn của con chúng ta, vợ buộc phải chia giường, mong chồng hợp tác.” Thong thả nói xong, cô cũng đáp thân xuống giường.
Dạ Cảnh Tinh một bụng ấm ức nhìn theo, thực tình mà nói là ức lắm rồi mà vẫn phải nhịn, bởi vì… cột nhà cần nóc nhà che mưa che nắng.
Mang gương mặt buồn như đưa đám trèo lên giường. Bề ngoài dường như thỏa hiệp và cam chịu lắm. Nhưng ngay sau đó, chiếc gối ôm gây ngăn cách chia đôi đã bị hắn ta dứt khoát ném đi.
Hứa Tuệ Trân bàng hoàng ngay tức khắc, đang chưa kịp phản ứng, thì người bên cạnh đã ngang nhiên đem cô ôm vào lòng, rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ trong lặng im như người vô tội.
“Chồng à, anh ôm em chặt quá nè!” Hứa Tuệ Trân bắt đầu ngọ nguậy.
“Nằm im sẽ thấy thoải mái. Ngoan, chồng thương!”
Vẫn là hai chữ “chồng thương” luôn thành công thao túng tâm lý cô suốt mấy năm vừa qua. Bây giờ cũng vậy, cứ hễ khi hắn nói ra hai từ đó, có nghĩa là sự ôn nhu đã chạm đến đáy, chỉ cần cô chống cự một chút nữa thôi, thì chắc chắn “thú tính” trong hắn lại trỗi dậy. Mà mỗi lần trỗi dậy, là sáng hôm sau cô không xuống nổi giường.
Nên thôi, ngoan một chút để được bình yên cả mẹ lẫn con vậy!
“Chồng ngủ ngon nha!”
“Ngoan hơn rồi đó! Nhớ đấy, sau này không được xếp chồng ở vị trí sau hai đứa nhỏ, nếu không chắc chắn tụi nó sẽ không yên với chồng.” Hắn nghiêm giọng răn đe.
Hứa Tuệ Trân khi đó chỉ còn biết thở dài. Có ai đời lại đi ganh tỵ với con ruột của mình như hắn không chứ?
Hết nói nổi, cô chỉ còn biết bất lực trả lời:
“Vâng! Chồng luôn là nhất.”
Trại giam 777…
Phòng thăm nuôi lúc này, Dạ Cảnh Văn đang được gặp lại cô con gái đáng yêu của mình, qua tấm kính ngăn cách. Trong ánh mắt anh ta, có đầy yêu thương và nuối tiếc.
“Dạo này anh khỏe không?” Qua chiếc điện thoại bàn, Trầm An Mịch khẽ hỏi.
“Anh khỏe! Em và con thì sao?” Dạ Cảnh Văn nhẹ giọng trả lời, đối đãi bằng sự quan tâm dành cho hai người thân yêu trước mặt.
“Em, con và ba mẹ đều khỏe! Anh yên tâm.”
Dạ Cảnh Văn khẽ gật đầu, nhưng lại im lặng vài giây, sau khi lưỡng lự một lúc, mới dám hỏi:
“Cảnh Tinh và Tuệ Trân thì sao? Hai người họ có hạnh phúc không?”
“Họ rất hạnh phúc, Tuệ Trân còn đang mang song thai, hình như là một trai, một gái. Em nghe nói, chú ba định đặt con trai tên Dạ Cảnh Thiên, con gái là Dạ Tuệ Hà. Với cả, biết hôm nay em vào đây thăm anh, chú ấy còn nhắn anh nhớ giữ gìn sức khỏe, ráng cải tạo tốt, rồi chú ấy sẽ xin giảm án cho anh.”
Nhận được lời nhắn nhủ từ em trai, bỗng nhiên Dạ Cảnh Văn thấy mắt cay cay, rồi cũng không kiềm được những giọt lệ ăn năn, hổ thẹn rơi xuống.
Hơn ba năm đối mặt với bốn bức tường trong nhà tù, anh ta mới ngộ ra thế nào là tình cảm gia đình, là máu mủ tình thâm, là hận nhưng không đành ghét bỏ.
Hơn ba năm, Dạ Cảnh Văn đã trải được cảm giác thế nào là cắn rứt lương tâm, là ân hận trong muộn màng, bất lực.
Tự hổ thẹn với bản thân một lúc, rồi anh ta cũng giương đôi mắt đỏ trạch nhìn lại đứa con gái nhỏ thơ ngây của mình, nhìn qua người phụ nữ từng bị mình vứt bỏ, nhưng đến phút cuối vẫn là người duy nhất còn quan tâm đến mình.
“Em và con giữ sức khỏe. Thay anh dạy con của chúng ta trở thành người tốt, chứ đừng như ba nó… Và thay anh, gửi lời xin lỗi đến Cảnh Tinh, Tuệ Trân. Nhắn rằng, anh chúc họ trăm năm hạnh phúc, viên mãn suốt đời!”
Khi đó, Trầm An Mịch chỉ biết ngậm ngùi, rồi khẽ khàng gật đầu đồng ý.
Cuối cùng sau tất cả, thì người đàn ông ấy cũng biết nhận sai. Tiếc rằng, lại muộn mất một chút.
Có những sai lầm, phải trả giá bằng cả cuộc đời. Có những nuối tiếc, mà cả đời này không thể nào cứu vãn, cũng giống như Dạ Cảnh Văn đang từng ngày trải qua.
Quyền lực, hơn thua, cuối cùng cũng hóa hư không.
…----------------END----------------…
“Đó, chồng nằm bên kia, vợ nằm bên đây, gối ôm ở giữa, như vậy mới an toàn cho hai bảo bối của vợ.”
Đứng im nhìn cô chia giường, song hắn chỉ hỏi đúng một câu:
“Tại sao lại đối xử với chồng như thế?”
“Đơn giản thôi! Tại vì cái nết ngủ của chồng quá ư là nghịch ngợm. Bình thường với những cú gác chân, tung cước thẳng cẳng của chồng, vợ đều có thể chịu được, mặc dù hiện tại chồng cũng đã có khắc phục phần nào, không còn đạp vợ lọt giường nữa, nhưng vì an toàn của con chúng ta, vợ buộc phải chia giường, mong chồng hợp tác.” Thong thả nói xong, cô cũng đáp thân xuống giường.
Dạ Cảnh Tinh một bụng ấm ức nhìn theo, thực tình mà nói là ức lắm rồi mà vẫn phải nhịn, bởi vì… cột nhà cần nóc nhà che mưa che nắng.
Mang gương mặt buồn như đưa đám trèo lên giường. Bề ngoài dường như thỏa hiệp và cam chịu lắm. Nhưng ngay sau đó, chiếc gối ôm gây ngăn cách chia đôi đã bị hắn ta dứt khoát ném đi.
Hứa Tuệ Trân bàng hoàng ngay tức khắc, đang chưa kịp phản ứng, thì người bên cạnh đã ngang nhiên đem cô ôm vào lòng, rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ trong lặng im như người vô tội.
“Chồng à, anh ôm em chặt quá nè!” Hứa Tuệ Trân bắt đầu ngọ nguậy.
“Nằm im sẽ thấy thoải mái. Ngoan, chồng thương!”
Vẫn là hai chữ “chồng thương” luôn thành công thao túng tâm lý cô suốt mấy năm vừa qua. Bây giờ cũng vậy, cứ hễ khi hắn nói ra hai từ đó, có nghĩa là sự ôn nhu đã chạm đến đáy, chỉ cần cô chống cự một chút nữa thôi, thì chắc chắn “thú tính” trong hắn lại trỗi dậy. Mà mỗi lần trỗi dậy, là sáng hôm sau cô không xuống nổi giường.
Nên thôi, ngoan một chút để được bình yên cả mẹ lẫn con vậy!
“Chồng ngủ ngon nha!”
“Ngoan hơn rồi đó! Nhớ đấy, sau này không được xếp chồng ở vị trí sau hai đứa nhỏ, nếu không chắc chắn tụi nó sẽ không yên với chồng.” Hắn nghiêm giọng răn đe.
Hứa Tuệ Trân khi đó chỉ còn biết thở dài. Có ai đời lại đi ganh tỵ với con ruột của mình như hắn không chứ?
Hết nói nổi, cô chỉ còn biết bất lực trả lời:
“Vâng! Chồng luôn là nhất.”
Trại giam 777…
Phòng thăm nuôi lúc này, Dạ Cảnh Văn đang được gặp lại cô con gái đáng yêu của mình, qua tấm kính ngăn cách. Trong ánh mắt anh ta, có đầy yêu thương và nuối tiếc.
“Dạo này anh khỏe không?” Qua chiếc điện thoại bàn, Trầm An Mịch khẽ hỏi.
“Anh khỏe! Em và con thì sao?” Dạ Cảnh Văn nhẹ giọng trả lời, đối đãi bằng sự quan tâm dành cho hai người thân yêu trước mặt.
“Em, con và ba mẹ đều khỏe! Anh yên tâm.”
Dạ Cảnh Văn khẽ gật đầu, nhưng lại im lặng vài giây, sau khi lưỡng lự một lúc, mới dám hỏi:
“Cảnh Tinh và Tuệ Trân thì sao? Hai người họ có hạnh phúc không?”
“Họ rất hạnh phúc, Tuệ Trân còn đang mang song thai, hình như là một trai, một gái. Em nghe nói, chú ba định đặt con trai tên Dạ Cảnh Thiên, con gái là Dạ Tuệ Hà. Với cả, biết hôm nay em vào đây thăm anh, chú ấy còn nhắn anh nhớ giữ gìn sức khỏe, ráng cải tạo tốt, rồi chú ấy sẽ xin giảm án cho anh.”
Nhận được lời nhắn nhủ từ em trai, bỗng nhiên Dạ Cảnh Văn thấy mắt cay cay, rồi cũng không kiềm được những giọt lệ ăn năn, hổ thẹn rơi xuống.
Hơn ba năm đối mặt với bốn bức tường trong nhà tù, anh ta mới ngộ ra thế nào là tình cảm gia đình, là máu mủ tình thâm, là hận nhưng không đành ghét bỏ.
Hơn ba năm, Dạ Cảnh Văn đã trải được cảm giác thế nào là cắn rứt lương tâm, là ân hận trong muộn màng, bất lực.
Tự hổ thẹn với bản thân một lúc, rồi anh ta cũng giương đôi mắt đỏ trạch nhìn lại đứa con gái nhỏ thơ ngây của mình, nhìn qua người phụ nữ từng bị mình vứt bỏ, nhưng đến phút cuối vẫn là người duy nhất còn quan tâm đến mình.
“Em và con giữ sức khỏe. Thay anh dạy con của chúng ta trở thành người tốt, chứ đừng như ba nó… Và thay anh, gửi lời xin lỗi đến Cảnh Tinh, Tuệ Trân. Nhắn rằng, anh chúc họ trăm năm hạnh phúc, viên mãn suốt đời!”
Khi đó, Trầm An Mịch chỉ biết ngậm ngùi, rồi khẽ khàng gật đầu đồng ý.
Cuối cùng sau tất cả, thì người đàn ông ấy cũng biết nhận sai. Tiếc rằng, lại muộn mất một chút.
Có những sai lầm, phải trả giá bằng cả cuộc đời. Có những nuối tiếc, mà cả đời này không thể nào cứu vãn, cũng giống như Dạ Cảnh Văn đang từng ngày trải qua.
Quyền lực, hơn thua, cuối cùng cũng hóa hư không.
…----------------END----------------…