• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính đến thời điểm hiện tại, Dạ Cảnh Tinh đã đi tới tận một giờ sáng vẫn chưa thấy trở về. Hứa Tuệ Trân nằm trên giường bệnh luôn lo lắng khôn nguôi. Nói ngủ, chứ sao cô ngủ được trong khi lòng dạ cứ bồn chồn không yên.

Gượng người ngồi dậy, cô nhìn qua sofa thì thấy Chương Xuân Di vẫn ngồi đó với vẻ mặt trầm tư, tựa hồ đang lo lắng. Nhìn vào điệu bộ này, cô liền cảm thấy có điều chi không đúng.

“Anh Chương, có chuyện gì mà anh trầm ngâm vậy? Hay anh mệt, nếu mệt thì cứ về nhà nghỉ ngơi đi, tôi ở một mình cũng được mà.”

Mấy câu hỏi của Hứa Tuệ Trân, làm Chương Xuân Di thoáng giật mình. Trông cậu ta tựa chút lúng túng, ngập ngừng mãi mới trưng ra được nụ cười gượng gạo.

“Tôi không có mệt. Vả lại Cảnh Tinh đã dặn tôi phải ở đây với em tới khi nào cậu ta trở về mới được.”

“Nhưng giờ này khuya rồi, sao anh ấy vẫn chưa về nữa không biết?” Hứa Tuệ Trân khẽ nhíu mày, sắc mặt mỗi lúc càng lo lắng nhiều hơn.

“Hy vọng không có nguy hiểm gì xảy ra.”

Với câu nói của Hứa Tuệ Trân, vô tình khiến tâm tình Chương Xuân Di càng thêm hồi hộp. Kết quả lại tự thốt ra câu nói làm cô nghi ngờ.

“Anh vừa nói gì vậy anh Chương? Nguy hiểm gì chứ? Cảnh Tinh gặp nguy hiểm hay sao?”

Thấy Hứa Tuệ Trân sắp mất bình tĩnh, cũng nhận ra bản thân vừa nói hớ, nên cậu lập tức giải thích:

“Đâu, đâu có nguy hiểm gì. Tôi nói chắc tại bữa tiệc chưa tàn, nên cậu ta mới chưa trở về ấy chứ. Em đừng lo lắng nữa ha, mau ngủ thêm đi.”

“Không! Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, tôi phải gọi cho anh ấy mới được.” Nói xong, Hứa Tuệ Trân liền với lấy điện thoại, rồi gọi ngay cho người đàn ông ấy.

Chương Xuân Di bối rối muốn cản, cũng không biết phải cản như thế nào. Mặc khác là vì cậu cũng muốn biết tình hình hiện tại của Dạ Cảnh Tinh ra sao, nên đành tỏ ra bất lực.

Những tiếng chuông ngân dài, rồi kết thúc. Qua một lần không ai trả lời, là lồng ngực cô càng hồi hộp, cảm giác như trái tim đã lơ lửng trên cổ họng.

Tút…tút…tút…

Ở bên này, Dạ Thiên Bang đã hoàn toàn bị lực lượng bên đội Đặc nhiệm hình sự càn quét và bắt sạch trọn ổ. Từng người một bị áp giải lên xe đưa về đồn, trong đó có Dạ Cảnh Văn, tên tội phạm được cho là ông trùm nguy hiểm.

Dạ Cảnh Tinh cũng đang có mặt tại đây, với sự thành công trong kế hoạch của mình, nhưng trên nét mặt hắn lại tựa hồ nặng mang một tâm tư phức tạp, không vui.

Lúc này, Đội trưởng Ngô Mạnh đã đến chào hỏi hắn.

“Đội trưởng! Cảm ơn anh đã giúp Đội chúng tôi phá được vụ án gây đau đầu nhiều năm nay.”

“Gọi Đội trưởng gì chứ? Tôi rời ngành rồi, thì bây giờ cũng là thường dân thôi, đừng khách sáo.” Hắn cười ôn hòa, nói rồi còn vỗ vai anh đồng chí trước mặt.

“Tuy anh đã rời khỏi đội đặc nhiệm Quốc gia, nhưng trong mắt chúng tôi anh vẫn là một anh hùng từng phá được rất nhiều vụ án khó. Cho nên, người hùng thì luôn xứng đáng được tôn trọng chứ.”

“Được rồi, cậu mà khen nữa là mũi tôi lại to ra thêm bây giờ.”

Thế là cả hai đều bật cười sau câu nói của hắn. Lúc này, Ngô Mạnh mới sựt nhớ tới vết thương trên bắp tay Dạ Cảnh Tinh.

“Vết thương trên tay anh không sao chứ?”

“Bên quân y đã băng lại rồi, không sao đâu.”

“Nếu lúc nãy anh không kịp thời lao tới, thì có lẽ mũi dao đó đã đâm thẳng vào ngực Dạ Cảnh Văn. Anh có thấy hối hận không?”

“Không!” Dạ Cảnh Tinh trả lời rất nhanh, hầu như là hắn còn chả buồn suy nghĩ trước khi nói.

“Dù gì cũng là anh ruột của tôi. Tuy hôm nay cùng mọi người đánh sập chỗ này, bắt anh ta về chịu tội trước Pháp luật, nhưng tôi vẫn không mong cái giá cuối cùng anh ấy phải trả, là cái chết.” Hắn điềm đạm bày tỏ nỗi lòng, khiến đối phương phải nhìn mình bằng đôi mắt ngưỡng mộ vô cùng.

Suy cho cùng, thì đối với Dạ Cảnh Tinh mà nói, tình nghĩa và người thân sẽ luôn luôn đặt hàng đầu.

Đúng lúc này, một đồng nghiệp nữ khác đã đi đến chỗ hai người họ và đưa chiếc điện thoại trong tay ra trước mặt hắn.

“Đội trưởng Jayson, đây là điện thoại của anh đúng không?”

Trên màn hình điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc gọi tới từ Hứa Tuệ Trân, khiến Dạ Cảnh Tinh lập tức khẩn trương lên tiếng:

“Đúng rồi, vợ tôi đang gọi.” Nói xong, hắn liền nhận lại di động của mình.

Nhưng trước khi tránh đi chỗ khác để nghe điện thoại, hắn vẫn không quên để lại cho hai vị Cảnh sát kia một câu:

“Quên người Đội trưởng Jayson đi nhé! Tôi, là Dạ Cảnh Tinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK