Sau tất cả mọi chuyện không vui, Hứa Tuệ Trân cũng được trở về quê thăm bà ngoại như mong muốn. Lần này trở về cô không hề cô đơn, bởi vì bên cạnh đã có người đàn ông luôn yêu thương, chở che mình, Dạ Cảnh Tinh.
“Bà ơi, con về rồi ạ!”
Giọng nói trong trẻo của cô gái vọng vào từ ngoài xa, khiến bà Bạch Nhan lập tức vui mừng, vội vàng đi ra chào đón cô cháu gái đã xa nhà nhiều tháng.
“Tiểu Trân đấy à, sao về mà không báo trước để bà ra chợ mua ít thịt cá nấu vài món ngon tẩm bổ cho con?”
“Con ăn gì cũng được mà ngoại! Chân ngoại còn đau không? Số thuốc bổ con gửi về tháng trước đã dùng hết chưa?”
Vừa gặp nhau, là Hứa Tuệ Trân đã xúm xít thăm hỏi đủ điều, làm bà Bạch Nhan không kịp trả lời, cũng không kịp để ý tới người đàn ông đang đứng sau cháu gái mình.
“Chân ngoại đỡ đau rồi, thuốc cũng vừa hết, thế đã đúng ý con chưa? Cái con bé này, sao không dẫn cháu rể vào nhà rồi nói chuyện chứ, để thằng bé đi đường xá xa xôi giờ còn phải đứng đây nghe bà cháu ta luyên thuyên nữa.” Nói xong, bà liền nhìn qua Dạ Cảnh Tinh
“Đi! Cháu rể đi theo bà vào nhà.” Bà thân thiện nắm tay hắn dẫn vào nhà.
Hứa Tuệ Trân bối rối đi theo sau, mà Dạ Cảnh Tinh cũng rất hiểu chuyện. Biết bà nhận nhầm mình thành Dạ Cảnh Văn, nhưng vẫn không hề vội vàng phủ nhận.
Cả hai vừa đặt mông ngồi xuống ghế, thì bà lại lên tiếng sai bảo:
“Tiểu Trân à, chạy vào bếp rót cho chồng con ly nước mát đi, sẵn tiện gọt thêm đĩa trái cây nha con.”
“Thôi ạ, bà để cháu tự nhiên. Dù gì mình cũng là người nhà với nhau cả mà. Bếp ở hướng nào, để cháu đi lấy nước cho cả ba người chúng ta luôn.”
“Thôi thôi, đàn ông con trai ai lại vào bếp. Cứ để đó cho tiểu Trân nó lấy.”
"Dạ không sao đâu. Ở nhà con vẫn hay vào bếp nấu ăn cho gia đình, nên không ngại mấy chuyện này đâu. Bà để con tự nhiên nha! Bếp ở bên kia đúng không, để con lấy nước sẵn gọt trái cây luôn cho.
Vợ! Em ở đây nói chuyện với bà nha!"
Hắn rất lanh lợi cũng rất tinh ý, vừa vào nhà là ngắm nghía ngay được mọi vị trí phòng ngủ lẫn căn bếp. Âu cũng là vì căn nhà này quá nhỏ.
Thấy Dạ Cảnh Tinh cởi mở như vậy, Hứa Tuệ Trân cũng thấy nhẹ lòng. Vì trên đường tới đây cô cứ sợ hắn không quen ở nơi chật chội như này. Giống như Dạ Cảnh Văn đã từng đến, rồi rời đi ngay trong đêm chỉ vì giường không đủ ấm.
“Ngoại vẫn còn nhớ rõ mặt anh ấy đến vậy sao?” Hứa Tuệ Trân khẽ hỏi.
“Tuy hôn lễ của hai đứa, bà không có tham dự, nhưng chỉ một lần gặp vào mấy năm trước thì bà vẫn nhớ chứ sao không! Nhưng mà lần này gặp lại, bà thấy cháu rể cởi mở, thân thiện hơn, mà nhìn mặt cũng phúc hậu hơn trước nữa. Chắc là hai đứa đang sống rất hạnh phúc nhỉ?”
Nhìn nét mặt an lòng, tin tưởng bà dành cho cuộc hôn nhân của mình, mà Hứa Tuệ Trân cảm thấy hổ thẹn. Cũng chẳng dám nói sự thật, vì sợ bà lo.
“Vâng! Thôi để con vào phụ anh ấy gọt trái cây, rồi đi chợ mua ít đồ về làm cơm tối.”
“Ừm, đi đi con!”
“À phải rồi, đây là sữa với thuốc bồi bổ sức khỏe của anh ấy biếu ngoại. Bà nhớ dùng nha!”
“Rồi, bà biết rồi mà! Con đi đi.”
[…]
Hôm đó, là ngày đầu tiên về ra mắt bà ngoại vợ tương lai. Mặc dù chưa chính thức cầu hôn, cũng chưa chắc sẽ cưới được Hứa Tuệ Trân làm vợ, nhưng hắn vẫn tự tin bất diệt và xem bà của cô cũng như bà của mình.
Sau bữa cơm tối ấm áp, hắn tự xung phong rửa bát. Lúc bà Bạch Nhan về phòng nghỉ ngơi, hắn liền tìm tới cô, khẽ khàng đề nghị:
“Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo được không? Anh thấy gần đây có bến sông, phong cảnh cũng đẹp, nên muốn tới đó hóng gió một chút.”
“Nhưng giờ này muộn rồi, em sợ anh bị cảm ấy, tại gió đêm lạnh lắm.”
“Không sao, mặc thêm áo là được mà.” Nói rồi, hắn đã trực tiếp kéo cô ra khỏi nhà.
Cả hai nắm tay chạy một mạch tới bến sông, thì cũng vã mồ hôi nên tạm thời không còn thấy lạnh.
“Bùm bùm…”
Chính lúc đó, trên vũ trụ lấp lánh vì sao đêm chợt xuất hiện pháo hoa bảy sắc, tạo ra những bông hoa lấp lánh giữa trời sao, khiến Hứa Tuệ Trân phấn khích vô cùng.
“Nhân dịp gì mà có pháo hoa vậy nhỉ? Cũng lâu lắm rồi em mới được xem pháo hoa ở quê, trông đẹp quá đi mất.”
Thấy cô hân hoan, vui vẻ, Dạ Cảnh Tinh bất giác cười theo. Hứa Tuệ Trân hoàn toàn không biết, màn pháo này vì mình nên mới có.
Và khi ánh sáng thắp sáng cả một vùng trời đỏ rực, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nhân dịp đặc biệt trong cuộc đời anh!”
Sau câu nói, Dạ Cảnh Tinh liền chủ động nắm tay Hứa Tuệ Trân. Với hành động đó, cô đã trở nên bối rối và không còn tập trung đến bầu trời rực sắc kia nữa. Cho tới khi tận mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được người đàn ông mang ra khỏi túi áo, thì lồng ngực cô đã hoàn toàn bị nhịp tim làm cho bấn loạn.
“Trân, đồng ý gả cho anh nha?”
“Bà ơi, con về rồi ạ!”
Giọng nói trong trẻo của cô gái vọng vào từ ngoài xa, khiến bà Bạch Nhan lập tức vui mừng, vội vàng đi ra chào đón cô cháu gái đã xa nhà nhiều tháng.
“Tiểu Trân đấy à, sao về mà không báo trước để bà ra chợ mua ít thịt cá nấu vài món ngon tẩm bổ cho con?”
“Con ăn gì cũng được mà ngoại! Chân ngoại còn đau không? Số thuốc bổ con gửi về tháng trước đã dùng hết chưa?”
Vừa gặp nhau, là Hứa Tuệ Trân đã xúm xít thăm hỏi đủ điều, làm bà Bạch Nhan không kịp trả lời, cũng không kịp để ý tới người đàn ông đang đứng sau cháu gái mình.
“Chân ngoại đỡ đau rồi, thuốc cũng vừa hết, thế đã đúng ý con chưa? Cái con bé này, sao không dẫn cháu rể vào nhà rồi nói chuyện chứ, để thằng bé đi đường xá xa xôi giờ còn phải đứng đây nghe bà cháu ta luyên thuyên nữa.” Nói xong, bà liền nhìn qua Dạ Cảnh Tinh
“Đi! Cháu rể đi theo bà vào nhà.” Bà thân thiện nắm tay hắn dẫn vào nhà.
Hứa Tuệ Trân bối rối đi theo sau, mà Dạ Cảnh Tinh cũng rất hiểu chuyện. Biết bà nhận nhầm mình thành Dạ Cảnh Văn, nhưng vẫn không hề vội vàng phủ nhận.
Cả hai vừa đặt mông ngồi xuống ghế, thì bà lại lên tiếng sai bảo:
“Tiểu Trân à, chạy vào bếp rót cho chồng con ly nước mát đi, sẵn tiện gọt thêm đĩa trái cây nha con.”
“Thôi ạ, bà để cháu tự nhiên. Dù gì mình cũng là người nhà với nhau cả mà. Bếp ở hướng nào, để cháu đi lấy nước cho cả ba người chúng ta luôn.”
“Thôi thôi, đàn ông con trai ai lại vào bếp. Cứ để đó cho tiểu Trân nó lấy.”
"Dạ không sao đâu. Ở nhà con vẫn hay vào bếp nấu ăn cho gia đình, nên không ngại mấy chuyện này đâu. Bà để con tự nhiên nha! Bếp ở bên kia đúng không, để con lấy nước sẵn gọt trái cây luôn cho.
Vợ! Em ở đây nói chuyện với bà nha!"
Hắn rất lanh lợi cũng rất tinh ý, vừa vào nhà là ngắm nghía ngay được mọi vị trí phòng ngủ lẫn căn bếp. Âu cũng là vì căn nhà này quá nhỏ.
Thấy Dạ Cảnh Tinh cởi mở như vậy, Hứa Tuệ Trân cũng thấy nhẹ lòng. Vì trên đường tới đây cô cứ sợ hắn không quen ở nơi chật chội như này. Giống như Dạ Cảnh Văn đã từng đến, rồi rời đi ngay trong đêm chỉ vì giường không đủ ấm.
“Ngoại vẫn còn nhớ rõ mặt anh ấy đến vậy sao?” Hứa Tuệ Trân khẽ hỏi.
“Tuy hôn lễ của hai đứa, bà không có tham dự, nhưng chỉ một lần gặp vào mấy năm trước thì bà vẫn nhớ chứ sao không! Nhưng mà lần này gặp lại, bà thấy cháu rể cởi mở, thân thiện hơn, mà nhìn mặt cũng phúc hậu hơn trước nữa. Chắc là hai đứa đang sống rất hạnh phúc nhỉ?”
Nhìn nét mặt an lòng, tin tưởng bà dành cho cuộc hôn nhân của mình, mà Hứa Tuệ Trân cảm thấy hổ thẹn. Cũng chẳng dám nói sự thật, vì sợ bà lo.
“Vâng! Thôi để con vào phụ anh ấy gọt trái cây, rồi đi chợ mua ít đồ về làm cơm tối.”
“Ừm, đi đi con!”
“À phải rồi, đây là sữa với thuốc bồi bổ sức khỏe của anh ấy biếu ngoại. Bà nhớ dùng nha!”
“Rồi, bà biết rồi mà! Con đi đi.”
[…]
Hôm đó, là ngày đầu tiên về ra mắt bà ngoại vợ tương lai. Mặc dù chưa chính thức cầu hôn, cũng chưa chắc sẽ cưới được Hứa Tuệ Trân làm vợ, nhưng hắn vẫn tự tin bất diệt và xem bà của cô cũng như bà của mình.
Sau bữa cơm tối ấm áp, hắn tự xung phong rửa bát. Lúc bà Bạch Nhan về phòng nghỉ ngơi, hắn liền tìm tới cô, khẽ khàng đề nghị:
“Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo được không? Anh thấy gần đây có bến sông, phong cảnh cũng đẹp, nên muốn tới đó hóng gió một chút.”
“Nhưng giờ này muộn rồi, em sợ anh bị cảm ấy, tại gió đêm lạnh lắm.”
“Không sao, mặc thêm áo là được mà.” Nói rồi, hắn đã trực tiếp kéo cô ra khỏi nhà.
Cả hai nắm tay chạy một mạch tới bến sông, thì cũng vã mồ hôi nên tạm thời không còn thấy lạnh.
“Bùm bùm…”
Chính lúc đó, trên vũ trụ lấp lánh vì sao đêm chợt xuất hiện pháo hoa bảy sắc, tạo ra những bông hoa lấp lánh giữa trời sao, khiến Hứa Tuệ Trân phấn khích vô cùng.
“Nhân dịp gì mà có pháo hoa vậy nhỉ? Cũng lâu lắm rồi em mới được xem pháo hoa ở quê, trông đẹp quá đi mất.”
Thấy cô hân hoan, vui vẻ, Dạ Cảnh Tinh bất giác cười theo. Hứa Tuệ Trân hoàn toàn không biết, màn pháo này vì mình nên mới có.
Và khi ánh sáng thắp sáng cả một vùng trời đỏ rực, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nhân dịp đặc biệt trong cuộc đời anh!”
Sau câu nói, Dạ Cảnh Tinh liền chủ động nắm tay Hứa Tuệ Trân. Với hành động đó, cô đã trở nên bối rối và không còn tập trung đến bầu trời rực sắc kia nữa. Cho tới khi tận mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được người đàn ông mang ra khỏi túi áo, thì lồng ngực cô đã hoàn toàn bị nhịp tim làm cho bấn loạn.
“Trân, đồng ý gả cho anh nha?”