Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9:Lão đầu trong cấm địa

Lão đầu này đột nhiên xuất hiện trước mặt Vũ Linh bất thình lình khiến cho cô suýt chút giật phắt tim , đứng hình mất ba giây . Lão đầu này ăn mặc cổ quái , y phục là một chiếc áo dài đến chân màu xám trắng, mái tóc dài bạc trắng được cột lên bằng một chiếc trâm gỗ. Bên hông áo của người này có treo một chiếc bình hồ lô bằng ngọc bích giống như là một bình rượu vậy. Khuôn mặt người này nói già cũng không phải là già ngược lại lại có phần trẻ trung , nhìn thế nào cũng không giống một ông già cho lắm. Nếu không phải biết được ở thế giới này tiên nhân còn có thể tu luyện hàng nghìn năm cũng không già đi thì có lẽ Vũ Linh đã bị bộ dáng ấy làm cho kinh ngạc một phen. Lão đầu này thấy Vũ Linh hơi ngẩn người nhìn mình thì giọng điệu trầm thấp vang lên làm cho Vũ Linh hoàn hồn:

- Cô nhóc à ngươi cũng thật lợi hại. Ta đã lâu chưa gặp ai có sức mạnh bộc phát trong phút chốc mà mạnh như ngươi đó.

Vừa nói lão đầu kia vừa mang theo vẻ mặt hưng phấn thêm vài phần.

Vũ Linh bị bộ dáng này của lão chọc cho không nhịn được mà cười nhẹ một cái. Từ lúc cô đến đây đã gặp qua rất nhiều người nhưng người vừa lớn tuổi mà tính tình lại như trẻ con này thì cô chưa thấy bao giờ.Thật khiến cho cô không thể nhịn cười được mà!

- Ngươi cười cái gì chứ hả? Bộ ta trông buồn cười đến vậy sao?

Lão đầu mặt mày cau có trông sang tiên tử còn đang cười mình kia.

Lúc này Vũ Linh mới nghiêm túc quay sang hỏi vị cao nhân thoắt ẩn thoắt hiện này :

- Ông là ai vậy ? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Nghe người đối diện cuối cùng cũng hỏi về điều mà ông ta mong chờ, lão đầu kì quái mới cười to dương oai lên tiếng:

- Haha..,ngươi hỏi ta sao? Tuy ta quả thực không muốn tiết lộ danh tính cho lắm nhưng mà thấy ngươi năn nỉ như vậy ta cũng đành trả lời vậy.

Vũ Linh nghe xong bộ dáng khó hiểu càng nhiều nhìn lão đầu này trong đầu không ngừng thấy kì quái. Rõ ràng là cô năn nỉ ông ta bao giờ chứ? Càng lúc cô càng cảm thấy lão đầu này không chỉ tính tình kì quái mà còn rất tự luyến nữa.

- Ta là người đứng đầu tiên giới về sức mạnh thần thức. Mọi người trong tiên giới này có thể nói không ai là không biết đến ta. Bây giờ thì ngươi đã đoán được ta là ai chưa?

Lão đầu kia tỏ ra một vẻ mặt tự đắc nhìn Vũ Linh trong sự mong đợi giống như là nếu Vũ Linh còn không nhận ra ông ta nữa thì thế gian này chẳng còn ai nhận ra ông ta nữa.

Vũ Linh suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, trong đôi mắt tỏ ra có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ thấp giọng lên tiếng:

- Lẽ nào...ông là Hàn Quang đại tiên của tiên giới.

Nói xong lại thấy lời nói của mình có chút sai sai Vũ Linh nhanh chóng phản bác lại:

- Mà không đúng, ông không thể nào là ông ấy được.

- Tại sao?

Lão đầu kia có chút chần chừ hỏi lại.

- Tại vì Hàn Quang đại tiên ông ấy đã thăng tiên cách biệt khỏi tiên giới. Mà ông hiện tại lại đang ở trong vùng đầm lầy của tiên giới. Hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa nói sao thì nhìn dáng vẻ của ông cũng không giống ông ấy cho lắm.

Quả thực là Vũ Linh đã đọc qua một chút về nhân vật Hàn Quang đại tiên lừng lẫy tiên giới này, ông ta là một người bí ẩn chỉ được nhắc tên qua truyện có một lần. Từ đầu tới cuối truyện ông ta chưa từng xuất hiện lần nào. Lần trước lúc ở thiên cung cùng Tiểu Vân cô đã từng nghe tiểu Vân nói vị Hàn Quang đại tiên này là một người cao lãnh bất phàm nhìn kiểu gì cũng không giống lão đầu tính tình cổ quái trước mặt.

- Dáng vẻ này của ta thì sao chứ? Chẳng qua là ta đã ở đây mấy nghìn năm chưa ra ngoài, vậy mà mấy lời đồn thổi về ta lại sai hết thế ư? Thật đúng là không thể ở đây để đám nhóc con bên ngoài đồn thổi linh tinh được mà?

Vừa nói lão đầu lại bày ra một bộ dáng nhăn mặt tức giận giống y như một đứa trẻ đang làm lũng vậy.

- Vậy ý ông là ông thực sự là Hàn Quang đại tiên?

Vũ Linh hỏi lại Hàn Quang để xác thực lần nữa.

- Đương nhiên .

- Vậy tại sao ông lại ở trong Ngục địa đầm lầy này. Chẳng phải ông đã thăng tiên biệt tích rồi sao?

- Ai nói vậy chứ? Chẳng qua là ta cảm thấy ở tiên giới suốt quá nhàm chán nên mới muốn tìm một nơi thú vị để hưởng thụ tuổi già mà thôi.

- Nơi này là nơi thú vị mà ông nói đó sao?

- Đương nhiên.

Vũ Linh nghe được câu trả lời chắc chắn như vậy không nhịn được mà phì cười.

- Ai lại đi tìm cái nơi đầy rẫy nguy hiểm như này mà hưởng thụ chứ!

- Ngươi thật là không có linh thụ.

Hàn Quang đại tiên nhăn mày phản bác một câu.

Mãi cho đến nửa ngày sau Vũ Linh dường như đã hoàn toàn tin tưởng vị lão đầu tính tình cổ quái trước mặt mình chính là vị Hàn Quang đại tiên trong truyền thuyết không nhịn được thắc mắc mà lên tiếng:

- Nói vậy là từ lúc ông rời khỏi thiên cung đã luôn sống ở đây?

- Đương nhiên.

- Vậy không có ai biết ông ở đây sao?

- Đám nhóc đó chỉ có chút bản lĩnh thì sao có thể tìm thấy được ta.

Câu này của Hàn Quang đại tiên đương nhiên là Vũ Linh hiểu để chỉ đám người thiên đế . Nhưng suy ngẫm lại thì cũng rất đúng, một nơi hoang vu cấm địa như này có ai mà dám tới chứ.

- Phải rồi cô nhóc, ngươi tên là gì?

Hàn Quang quay sang hỏi Vũ Linh còn đang suy tư một bên.

- Vũ Linh.

- Cái tên này...chưa nghe bao giờ.

- Đương nhiên ông chưa nghe qua."Bởi vì lúc ta sinh ra ông đã đâu còn ở đây"

Hàn Quang đại tiên xoay người chuyển sang chủ đề khác:

- Ế, vừa rồi ta có nhìn thấy ngươi sử dụng năng lực thủy căn rất mạnh. Là sức mạnh bộc phát sao?

- Không biết. Chắc vậy.

Vũ Linh trả lời một cách qua loa cho có lệ.

- Hay là ngươi suy xét một chút nhận lời làm đồ đệ của ta, thế nào?

Hàn Quang đại tiên đột nhiên nói ra một đề nghị khiến cho Vũ Linh bất ngờ một lúc mà suy nghĩ:

" Lời đề nghị này cũng không tồi, bây giờ mình cần tu luyện linh lực mạnh hơn mà lão đầu này cũng có sức mạnh không tồi"

Vũ Linh xoa xoa cằm một lúc rồi quay sang mỉm cười nói:

- Được, ta đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK