Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6:Thành công lấy hảo cảm của nam phụ

Trên đường thoát ra khỏi rừng Mãng Hoang, tiểu Vân luôn ngồi phía sau Vũ Linh trên lưng con Bạch Xà. Đến tận lúc này cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi người nam nhân đang bay phía trước kia. Một suy nghĩ khó hiểu nảy lên trong đầu cô lúc này, tiểu Vân không hiểu tại sao tiên chủ của mình lại nói những lời kia với Băng thần-một người luôn tỏ ra đáng sợ trước mặt tất cả mọi người, đây là người đến cả tiên đế cũng không thèm để vào mắt đó! Tiểu Vân vừa nghĩ vừa đơ mặt không biết có nên lên tiếng hay không , muốn hỏi nhưng lại ngậm ngừ trong lòng. Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng tiểu Vân cũng khẽ mở miệng ở phía sau nói nhỏ bên tai Vũ Linh:

- Thủy...thủy thần, lúc nãy những gì người nói với Băng thần là thật sao?

- Nói chuyện gì?

Vũ Linh ở đằng trước nghe vậy cũng nghiêng đầu lại hỏi ngược.

- Thì là chuyện người bảo người...người ngưỡng mộ Băng thần nên mới đến rừng Mãng Hoang để gặp ngài ấy.

Giọng Tiểu Vân nói lên rất nhỏ chỉ đủ để cho Vũ Linh nghe thấy, giống như cô sợ bị người đang bay phía trước kia sẽ nghe được vậy. Vũ Linh thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu tiên mình khi nói lên câu này thì xoa xoa cằm cười đầy dụng ý:

- Muội nói thử xem?

Chỉ một câu nói nhưng lại rất mập mờ càng khiến cho tiểu Vân càng thêm lo lắng hơn mà hóa đá tại chỗ. Liệu những gì cô lo lắng lúc này lại là sự thật không. Nhưng nhìn bộ dáng mờ ám này của Tiểu chủ nhà mình khẳng định là tám mươi phần trăm là thích vị Băng thần kia rồi! Không được không được! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, trước khi hai vị Thủy thần trước rời đi đã giao vị tiểu thần này cho cô chăm sóc, bây giờ lại để cho Thủy thần nhà mình có tình ý với vị Băng thần luôn mang bộ dáng đầy sát khí kia, nếu hai người họ ở bên cạnh nhau chắc chắn sẽ bị Băng thần người ta bắt nạt mất! Tiểu Vân càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu không biết nên giải quyết chuyện này thế nào đây?

Trái ngược với bộ dáng rối rắm của Tiểu Vân ở phía sau, Vũ Linh lại khá nhan nhã tự tại, trên đường đi cô luôn mừng thầm trong lòng không thôi:

" Lần này kế hoạch làm quen lấy lòng tên Băng thần phản diện kia đã coi như thành công, dù tên kia có vẻ không tin mình cho lắm nhưng hắn cũng không tỏ ra nghi ngờ nhiều, tạm thời có thể làm cho hắn có ấn tượng tốt với nhân vật nữ phụ là mình đây. Đợi sau này có nhiều thời gian hơn sẽ từ từ ôm đùi hắn, từng bước chiếm đóng tên mặt lạnh đó. Mình không tin với vẻ đẹp kiều diễm cùng gương mặt đầy thật lòng này của mình lại không thể cảm hóa được tên đó!"

Vậy là Vũ Linh đã hạ quyết tâm lớn với ý niệm thu về hảo cảm của tên nam phụ hắc hỏa kia mà không hay biết vẻ mặt phóng đãng luôn không tự chủ kia của mình đều thu vào tầm mắt của người phía trước. Hiên Thành đứng trên thanh bạch kiếm hơi nghiêng đầu đưa mắt về phía hai tiên tử phía sau không kìm nổi cảm giác thú vị của mình mà khóe miệng hơi cong lên từ lúc nào không hay.

Ra khỏi khu rừng Mãng Hoang đầy âm u lạnh lẽo kia hai tiên tử lập tức nhảy khỏi con Bạch Xà còn đang tràn đầy khí lực. Vũ Linh không khỏi thán phục một câu trong lòng, quả nhiên là linh thú cấp cao có khác, bay bao lâu cũng không biết mệt.Khi nhìn về phía đằng sau Vũ Linh mới bất giác phát hiện một ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại luôn nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt đầy hứng thú.

- Nè Băng thần đại nhân, ngài nhìn ta chằm chằm như vậy liệu có phải là bị vẻ đẹp của ta làm cho mê động rồi không?

Vũ Linh không chút liêm sỉ nào nói lên một câu với nam nhân kia mà lạ tỏ ra bộ dáng trêu trọc người khác làm cho tiểu Vân còn chưa khỏi suy tư lại suýt chút hộc tiên khí. Có phải tiên tử nhà nàng cũng quá vô liêm sỉ rồi không. Không, phải nói là quá tự luyến rồi.

Hiên Thành nghe vậy chỉ cười nhạt một cái nói:

- Cô nghĩ nhiều rồi.

Nói rồi lại từng bước tiến đến gần chỗ Vũ Linh đứng ghé sát vào tai nàng nói bằng giọng cợt nhả:

- Ta đưa cô cùng tiểu tiên của cô trở về khỏi nơi nguy hiểm như vậy cũng nên tính đến chuyện đền ơn cho ta chứ. Ta không phải là một người giúp ai một cách vô ích đâu?

Vũ Linh nghe vậy hơi bất giác lùi về phía sau một bước nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh của mình nhìn chằm chằm người trước mặt đầy vẻ dụ hoặc nói nhẹ:

- Vậy hay là ta lấy thân báo đáp cho ngài nha!

- Suy tâm vọng tưởng.

Hiên Thành đáp cho Vũ Linh một câu vô nghĩa rồi nhảy lên lưng Bạch Xà bay đi. Trước khi đi còn không quên ném cho cô một câu:

- Lần sau gặp lại ta mong sẽ được báo đáp một cách xứng đáng.

Vũ Linh nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ một cái rồi xoay người trở về , tiểu Vân thấy vậy cũng vội đi theo về.

"Tất nhiên rồi, đương nhiên ta sẽ đền đáp cho ngươi, bởi vì ngươi chính là người mà ta cần phải dựa vào để sống sót ở thế giới này mà!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK