Chương 15: Nam phụ động lòng rồi!
Vũ Linh bị Hiên Thành giữ sát vào người có chút khó thở liền nhanh chóng kéo người Hiên Thành ra nói gấp:
- Không còn sớm nữa, ta không làm phiền hai người nữa, đi trước đây.
Nói xong chân đã nhanh hơn não Vũ Linh lập tức xoay người đi về hướng hậu viện nhưng dường như nhớ ra gì đó cô lại hơi nhíu mày xoay người trở lại cười gượng gạo với Hiên Thành:
- Băng thần à? Ngài có thể chỉ đường cho ta ra ngoài được không, quả thực cái cung này của ngài rộng đến nỗi ta không thể tìm được đường ra.
Vừa nói Vũ Linh vừa tỏ ra một bộ dáng đáng thương, day day tay áo của Hiên Thành làm nũng với hắn.
Hiên Thành nhìn thấy nữ nhân này tha thiết khẩn cầu hắn, lại nhìn xuống dưới tay áo đang bị người cầm kia thì mỉm cười một cái xoay đầu Vũ Linh như xoa một chú cún con. Vương Giả đứng ở bên cạnh không nhịn được có chút tức giận. Hai người này tình chàng ý thiếp ở trước mặt hắn lại coi hắn là không khí sao? Dù sao hắn vẫn còn đứng ở đây đó , hai người có thể nào tôn trọng hắn một chút không.
Hiên Thành mặt vẫn bình thản giọng nói cất lên không nặng không nhẹ :
- Cô vẫn là một bộ dáng ngốc nghếch như vậy.
Nói xong Hiên Thành lấy ra từ trong không gian một con thần thú to lớn, là một con chim thần điểu với khí thế ngút ngàn, nó vừa xuất hiện lại để ý nhìn chằm chằm Vũ Linh. Đây có lẽ là nữ nhân xinh đẹp đầu tiên mà nó được nhìn thấy từ khi đi theo chủ nhân nên không khỏi thấy có chút mới lạ hơi ngiêng đầu.
- Thần điểu, mau đưa cô ấy ra ngoài.
Hiên Thành nhìn nó, giọng hơi lạnh băng ra lệnh cho Thần điểu. Thần điểu như có linh tính hiểu được Hiên Thành nói gì liền gật đầu đi đến gần Vũ Linh để cô trèo lên lưng .
Vũ Linh cũng rất phối hợp trèo lên lưng nó, không nói nhiều lời Thần điểu đã bay lên không trung biến mất trong tầm mắt của hai nam nhân.
- A, Hiên Thành huynh nói xem từ khi nào mà huynh quan tâm đến nữ nhân như vậy hả, còn cho thần thú mạnh nhất của mình cho nàng leo lên nữa.
Vương Giả một vẻ mặt cười một cách đầy hàm ý nhìn Hiên Thành đang ngồi uống trà dưới bàn. Hiên Thành nghe vị huynh hữu của mình hỏi nhưng vẫn là vẻ mặt lạnh ngắt không trả lời lại.
Vương Giả nhìn thấy điệu bộ này của Hiên Thành cũng quá quen rồi, nhưng lại hận sao tên này lại tỏ ra lạnh lùng với hắn còn nhẹ nhàng dịu dàng với nữ nhân kia chứ, đúng là có chút bất công nha. Thôi rồi, quả nhiên vị huynh hữu này của hắn đã bị nữ nhân kia cướp đi thật rồi.
Vương Giả lẫn lộn các loại cảm xúc trong lòng, không nói hết thành lời, ngồi xuống đối diện với Hiên Thành giọng có phần nghiêm túc hơn:
- Hiên Thành à, ta hỏi thật huynh thực sự là thích vị Thủy thần kia rồi sao?
Hiên Thành nghe xong câu này hơi hơi để ý vứt bỏ chén trà trong tay xuống nhìn tên Vương Giả còn đang chờ mong câu trả lời của mình. Trong lòng Hiên Thành lúc này rất hỗn loạn, hắn tự hỏi thứ tình cảm đối với nữ nhân kia có phải là thích không?Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đó hắn đã cảm thấy nữ nhân này có chút thú vị. Nhưng mỗi khi ở gần nữ nhân đó, gặp mặt nữ nhân đó, nhìn thấy bộ dáng yêu thích của nàng dành cho mình trong lòng hắn giống như có chút gì đó rất ấm áp, hắn nhìn thấy nàng chỉ muốn ôm chặt nàng trong lòng, giữ nàng ở bên cạnh lâu hơn. Hiên Thành phát hiện hình như mình không phải thích nữ nhân này mà là đã thực sự động lòng với nàng rồi.
Hiên Thành trầm ngâm suy tư nhưng rồi vẫn tỏ ra bình thường quay mặt đi chỗ khác che dấu cảm xúc phức tạp bên trong mình lúc này.
Thấy Hiên Thành không trả lời mình Vương Giả cũng nhìn ra được vị huynh hữu này của hắn bảy tám phần là thích nữ nhân người ta rồi, hắn hơi thở dài giọng nói phóng túng:
- Haizz, Tuy là ta nghe đồn về vị Thủy thần đó rất nhiều nhưng hôm nay được gặp mặt quả nhiên là lời đồn đại vẫn không thể tin là thật được mà. Nhưng mà nếu huynh thực sự thích nữ nhân đó thì ta khuyên huynh nên giữ chặt nữ nhân đó bên cạnh đi. Bởi vì theo ta được biết thì có vẻ như Thủy thần Vũ Linh này thích Hỏa thần, cái tên Mục Thiên, huynh đệ ruột gì đó của huynh đó.
Câu cuối Vương Giả hơi cao giọng lên cười một cách đầy thú vị ý tứ nhìn xem biểu cảm của vị huynh đệ này của mình. Quả nhiên Hiên Thành nghe xong vẻ mặt có chút tối sầm đi mang theo một tia sát khí đáng sợ khiến cho người bên cạnh như Vương Giả phải rùng mình. Vị huynh hữu này của hắn lúc tức giận quả thực là rất đáng sợ.
- Ai nói cho huynh chuyện này.
Từ nãy đến giờ chỉ toàn im lặng thì Hiên Thành giờ mới đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo một tia âm trầm khó tả.
Vương Giả phát hiện hình như mình trêu trọc tên này hơi thái quá thì phải. Ngày thường đã lạnh lùng bây giờ còn đáng sợ hơn. Vương Giả nghĩ chắc chỉ có hắn là chịu đựng được sự đáng sợ này mà thôi.
- Ta cũng chỉ là nghe người ta đồn là vị Thủy thần này dường như rất thích tên Mục Thiên kia. Nghe nói là trước đây thường xuyên đến cung của hắn còn mang theo rất nhiều đồ đến tặng cho...
Vương Giả còn chưa nói hết câu đã thấy mặt mày biến sắc của Hiên Thành nên đành ngậm miệng không nói thêm gì. Gân xanh trên trán Hiên Thành hơi nổi lên, mặt mày tối sầm lại lộ rõ vẻ khó chịu tức giận lúc này của hắn. Hắn không biết rốt cuộc đây là thứ cảm xúc gì. Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy.
Vương Giả cảm thấy sắc mặt của Hiên Thành có chút không đúng, quả nhiên chỉ một giây sau hắn đã bị vị huynh đệ của mình ném ra khỏi cửa.
- Cái tên Hiên Thành này cũng thật là, chỉ vì nữ nhân mà lỡ lòng ném ta ra ngoài. Ta và hắn quen nhau lâu như vậy mà. Đều tại nữ nhân đáng ghét đó, lần sau phải tìm cô ta tính toán mới đươc.
Vương Giả đứng ở cửa nhìn vào miệng không ngừng nói tỏ ra tức giận xoay người rời khỏi cung Băng Lan.