Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13:Nữ chính xuất hiện. Lỡ nhìn thấy cảnh tượng mờ ám

Vũ Linh được Hiên Thành bế vào đến đại điện, Hiên Thành theo động tác nhẹ nhàng đặt Vũ Linh xuống chiếc ghế ngọc thạch dài hơn ba thước. Vũ Linh đưa mắt ngước nhìn khuôn mặt khí soái cao ngạo của người đối diện. Không thể không phủ nhận từ khi cô xuyên đến đây chưa ngoại trừ Hỏa thần có vẻ ngoài rực rỡ chói lọi kia ra thì cô chưa bao giờ gặp một nam nhân nào bá khí bao trùm khắp người như tên Hiên Thành này. Vẻ đẹp u mê lòng người này có đôi chút tỏa ra lạnh lẽo mang theo một cỗ sát khí cực nặng khiến cho người xung quanh phải sợ hãi đến run người. Nhưng tại sao trong mắt cô tên này lại không có chút nào là nguy hiểm, ngược lại ở gần hắn còn khiến cho cô có cảm giác ấm áp đến lạ thường. Vũ Linh tự hỏi rốt cuộc đây là cái cảm giác gì chứ?

Thấy nữ nhân trước mặt cứ nhìn chằm chằm mình, Hiên Thành không nhịn được mà lên tiếng:

- Cô nhìn ta chằm chằm như vậy có phải là bị vẻ anh tuấn bất phàm của ta làm cho mê muội rồi không?Hửm?

Hiên Thành vừa nói lại mang theo vài phần châm chọc cười đùa giỡn với Vũ Linh.

- Ta không có.

Vũ Linh vành tai hơi ửng đỏ xoay mặt đi nơi khác. Cô không thể phủ nhận rằng tên Hiên Thành này quả thực là một đại mỹ nam hiếm gặp khiến cho cô có chút bị mê hoặc. Một lúc lâu sau, Vũ Linh mới đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh hoang vắng đến không một bóng người nhất thời có chút nghi hoặc nhẹ giọng hỏi:

- Nơi này ngoại trừ ngài ra thì không có ai sao? Chẳng lẽ ngài không cần có người hầu hạ?

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ đáng yêu kia nhìn mình hỏi trong sự tò mò, Hiên Thành khóe môi hơi không tự chủ được mà cong lên sau đó hắn lại làm động tác bình thản ngồi xuống phía đối diện Vũ Linh với một bộ dáng tỏ ra không mấy quan tâm vứt ra một câu nói bá đạo:

- Nhiều người rất phiền phức.

Vũ Linh trong lòng không khỏi nghĩ thầm.

" Thì ra là ghét nơi nhiều người, quả nhiên là tính cách của một nhân vật phản diện cool ngầu ".

Hiên Thành hơi nheo mắt nhìn Vũ Linh đang dùng ánh mắt đánh giá mình mà có chút hứng thú dùng giọng điệu cao lãnh hỏi:

- Cô...tên là gì?

Vũ Linh bị hỏi bất ngờ nên hơi ngây người trong giây lát rồi mới chậm rãi nói:

- Vũ Linh.

- Vũ Linh sao? Cái tên nghe cũng được.

Hiên Thành tựa lưng vào ghế nhàn nhạt nói lại.

Vũ Linh nghe vậy định phản bác lại. Đừng có coi thường cô như vậy chứ? Cô đường đường là một Thủy thần có thể nói là đứng đầu tiên giới đó nha. Nhưng mà lời trong lòng ngẫm lại cô vẫn là không nên nói ra. Dù sao tên này nhìn có vẻ không biết thân phận của cô thì phải, cô cũng không thấy có gì sai, dù sao thì Băng thần này từ trước đến nay có bao giờ khắc ghi tên của ai trong đầu đâu, ngoại trừ một vài người hắn biết thì hầu như hắn chả mấy khi tiếp xúc với mấy người của tiên giới này. Vì vậy Vũ Linh nghĩ là vẫn nên giữ kín chuyện về thân phận của cô thì hơn, ngộ nhớ tên này biết được thật, lại nói tiếng tăm của cô trong tiên giới không phải không ai không biết, lời tốt đẹp chả thấy đâu mà tiếng xấu còn vang xa. Nếu tên Băng thần này lại thấy ghét điều này ở cô vậy chẳng phải kế hoạch công lược lấy hảo cảm của tên Hiên Thành này coi như thất bại rồi sao!

Vũ Linh nhìn thấy Hiên Thành đang bộ dáng cao lãnh đưa chén trà lên miệng lại không tự chủ đứng dậy tiến lại gần đến đặt tay chống xuống thành ghế bên cạnh mặt ghé sát khuôn mặt anh tuấn của Hiên Thành nở một nụ cười kiều diễm:

- Hay là Băng thần ngài thử cân nhắc cho ta làm tiểu tiên bên cạnh hầu hạ ngài, thế nào?

Hiên Thành bị một nữ nhân xinh đẹp ghé sắt vào mặt mình khiến cho vành tai hắn hơi ửng đỏ, một cỗ khó chịu trong người đang trào dâng mãnh liệt, Hiên Thành cảm giác được mình từ trước đến nay chưa từng có loại cảm giác này. Hiên Thành nhất thời hơi lúng túng nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lật ngược tư thế kéo lấy cánh tay Vũ Linh ôm eo cô xoay người cô còn mình thì đứng nghiêng người cúi đầu ép sát cô xuống ghế nở một nụ cười dụ hoặc:

- Ta thấy ý kiến này cũng không tồi. Nhưng là ta không thể ngờ đến cô lại thích ta đến mức muốn ở bên cạnh ta, hầu hạ ta như vậy đó, Thủy thần...Vũ Linh.

Câu cuối Hiên Thành cố ý ghé sát tai nói chậm rãi từng chữ khiến cho Vũ Linh cả kinh một phen, trợn tròn mắt nói:

- Huynh đã biết thân phận của ta? Vậy...vậy mà còn giả dạng không biết.

Vũ Kinh giọng nói nhỏ nhẹ tỏ ra có chút tức giận, nói xong quay mặt đi hướng khác. Hiên Thành nhìn thấy cô như vậy không khỏi cảm thấy nữ nhân này quả thực có chút đáng yêu. Trong vô thức tiến càng gần hơn khuông mặt nhỏ bé của Vũ Linh:

- Cô.....

Lời định nói ra thì bỗng nhiên bị tiếng rơi vỡ của một vật gì đó đánh dứt , bất giác cả Vũ Linh và Hiên Thành đều bị tiếng động này làm cho giật mình quay đầu sang hướng phát ra tiếng động thì thấy chỗ đó có một thân nữ tử bạch y vẻ mặt có chút kinh ngạc nhưng cả người lại toát lên một vẻ đẹp thuần khiết yểu thục. Vũ Linh nhìn kĩ nữ tiên nhân này rồi cũng không còn thấy ngạc nhiên gì nữa. Đây chính là tình tiết trong cốt truyện và nữ nhân bộ dáng yếu đuối kia không ai khác chính là nữ chính Anh Hoa.

" Chưa gì mà nữ chính đại nhân đã đến rồi, lại còn đúng lúc này nữa , nhưng là...không biết tên Hiên Thành này có bị hào quang của nữ chính làm cho lay động không nữa?".

Vừa nghĩ Vũ Linh vừa nhìn chằm chằm Hiên Thành còn đang nhìn về phía nữ tử Bạch y kia, chỉ thấy Hiên Thành tỏ ra rất bình thản vất cho Anh Hoa một ánh mắt lạnh lùng sắc bén giọng tỏ ra có chút chán ghét nói:

- Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở cung của ta?

Anh Hoa vừa rồi đang đi lấy ít bánh hoa đào từ đại điện thiên cung về cho Hỏa thần Mục Thiên thì không hiểu kiểu gì lại đi lạc đến thiên cung này, khi cô đang tìm đương thoát ra lại vừa vặn nhìn thấy cảnh Vũ Linh và một tên nam nhân cô ta chưa gặp bao giờ này đang người ghé sát người tạo ra một cảnh tượng có chút mờ ám khiến người ta không khỏi suy nghĩ linh tinh. Anh Hoa nghe Hiên Thành hỏi mình với vẻ lạnh lùng còn mang theo một tia sát khí không hề nhẹ thì có hơi sợ hãi mà run người nhẹ. Một lúc trấn tĩnh lại cô ta mới trả lời:

- Ta là tiểu đồng ở bên cạnh Hỏa thần, không may đi lạc đến thiên cung này. Ta đang tìm đường để thoát ra nhưng lại chả thấy ai ở đây. Vừa rồi đi đến chỗ này lại gặp hai người ở đây.

Hiên Thành nghe thấy câu trả lời chỉ tỏ ra không mấy quan tâm lạnh nhạt nói:

- Cô không thấy là mình đang làm phiền hai chúng ta tu dưỡng tình cảm à?

Hiên Thành vừa nói tầm mắt vừa nhìn sang Vũ Linh mà vuốt vuốt cọng tóc bên vành tai cô. Vũ Linh nghe xong cũng bị lời nói của Hiên Thành làm cho có chút sửng sốt. Tên này đang đùa cô đấy à? Cái gì mà tu dưỡng tình cảm chứ?

Anh Hoa nghe vậy lại có chút sợ hãi với thần sắc đáng sợ kia của Hiên Thành nhỏ giọng nói:

- Không biết là đã làm phiền đến hai vị. Nhưng là Thủy thần ta muốn cảm tạ cô lần trước đã giải vây cho ta.

Anh Hoa hơi cúi đầu đột nhiên nhớ ra chuyện gì thì ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ Vũ Linh ngồi mà tránh né ánh mắt sắc lạnh của ai đó.

- Không có gì. Ta chỉ là tiện tay mà thôi.

Vũ Linh bị khí thế bức người của Hiên Thành ghé sát có chút khó chịu chỉ nhàn nhạt trả lời lại.

Anh Hoa mấp máy môi muốn hỏi ra thắc mắc trong lòng:

- Không biết vị tiên nhân bên cạnh Thủy thần là...

Hiên Thành bị hỏi nhưng vẫn không muốn trả lời nhìn chằm chằm Vũ Linh, Vũ Linh bị nhìn đến khó chịu quay sang trả lời thay:

- Ngài ấy là Băng thần của tiên giới- Hiên Thành.

- Và còn là người ai ai cũng sợ, lần sau tốt nhất là đừng để bị lạc vào nơi này của ta.

Hiên Thành bổ sung thêm một câu khiến cho Anh Hoa có chút rùng mình sợ hãi. Cô ta không khỏi nghĩ thầm trong lòng , nam nhân trước mặt này thật đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK