Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Người của ta, ai dám động vào

Đám người nam nữ chính đang có một màn đấu ngôn kịch liệt ở bên này lại bị hai thiếu nữ không biết từ lúc nào chui ra từ bụi cây khiến cho bọn có ai nấy đều cả kinh. Hoan Thanh là người nhận ra Vũ Linh đầu tiên liền hô lớn với vẻ mặt đầy kinh ngạc:

- Thủy thần? Sao cô ta lại ở đây?

Hoan Thanh hơi nhíu mày nói với đám người xung quanh. Vũ Linh làm động tác phủi phủi y phục trên người mình rồi một bộ dáng thanh mảnh từng bước đi đến chỗ thượng đình. Nhìn rõ được nữ nhân xuất quỷ nhập thần này là ai thì Mục Thiên tỏ ra có phần hơi khó hiểu, tại sao cô lại ở đây, nhưng hắn không tỏ rõ cảm xúc lúc này của mình ra bên ngoài. Nhìn thấy một bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ trước mặt không hiểu sao hắn có cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn bình thường. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một bộ dáng nhẹ nhàng mà kiều diễm đến lạ thường của Vũ Linh. Trước đây hắn chỉ thấy ở cô toàn là vẻ kiêu ngạo lạnh lùng khiến cho hắn khinh bỉ nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, là từ lúc nào mà hắn lại có một cảm giác đặc biệt đối với nữ nhân này như vậy hắn cũng không biết rõ. Mà Anh Hoa đứng ở bên cạnh hắn nhìn thấy cô đến cũng tỏ ra một bộ dáng vui vẻ hơn hiền hòa nhìn Vũ Linh một cách đầy cảm kích giống như gặp được một vị tiên nhân cao cao tại thượng vậy:

- Thủy thần Vũ Linh.

- Ừm.

Vũ Linh cũng qua loa trả lời lại. Mà một vài tiểu tiên đi theo hầu hạ bên cạnh đám tiên chủ này khi nãy còn đứng bên ngoài thượng đình lúc này cũng cúi đầu hành lễ một cách cung kính với Vũ Linh. Dẫu sao thì cô cũng có một địa vị có thể nói là tầm cỡ ở tiên giới này, đám người đó gặp còn phải nể cô vài phần. Mà Lĩnh Nhiêu tuy là mới lần đầu gặp Vũ Linh nhưng thấy đám tiểu tiên hành lễ cũng nhanh nhẹn hiểu ra vấn đề mà hành lễ một câu lấy lệ.

- Các người...đang nói về chuyện gì vậy?

Vũ Linh dùng một bộ mặt thản nhiên vô tội nhìn một đám người đang dùng ánh mắt như nhìn thấy động vật quý hiếm nhìn mình.

Hoan Thanh lúc đầu có phần hơi cau mày tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Vũ Linh. Lần trước chính là nữ nhân này sỉ nhục cô ta làm cô ta mất mặt trước bao người, cô ta còn chưa quên được chuyện này đâu. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta thật đúng là muốn tự tìm đường chết mà. Hoan Thanh lấy lại vẻ mặt bình tĩnh của mình mà cười giễu cợt một cái mới nói:

- Thủy thần cô cũng có sở thích thật đặc biệt đó, lại phải nấp sau bụi cây để nghe lén bọn ta nói chuyện. Có phải chăng ....là cô không có phụ mẫu bên cạnh cho nên mới không được dạy dỗ tử tế chăng?

Hoan Thanh nhẹ giọng từng câu từng chữ chậm rãi truyền đến bên tai Vũ Linh. Cô ta lần này cũng không thèm kiêng nể gì nữa, nữ nhân kia dù sao cũng chỉ là một danh xưng thượng thần, cô ta đường đường là bạch tiên của tiên giới, phụ thân là tiên đế mẫu hậu là tiên hậu của cả một tiên giới rộng lớn, cô ta lại phải sợ một Thủy thần nhỏ bé này sao? Hoan Thanh tự nghĩ thầm trong lòng cảm thấy lời nói của mình không hề có gì là sai cả. Cô ta nghe nói rằng vị Thủy thần Vũ Linh này từ khi sinh ra phụ thần mẫu thần đã không còn ở bên cạnh nhưng lại được truyền cho chức vị Thủy thần chẳng phải là ngồi không hưởng lợi sao? Cậy mình là Thủy thần mà hóng hách kiêu ngạo. Hoan Thanh cảm thấy chính là cô ta không thích vị Thủy thần này chút nào.

Mà lúc này Vũ Linh bị những lời lẽ độc địa của Hoan Thanh làm cho kích động trong lòng, lửa giận đang từng lúc trào lên trong lồng ngực cô. Đây có lẽ là cảm xúc mãnh liệt của nguyên chủ cơ thể này nhưng lại cũng là cùng cảm xúc của cô. Trước khi xuyên đến thế giới này Vũ Linh là một cô nhi không cha không mẹ cho nên cô rất hiểu cảm giác thiếu thốn tình thương này. Giờ lại bị một con nhóc không hiểu chuyện chạm vào vết thương trong lòng Vũ Linh cảm thấy vô cùng khó chịu, chính là muốn nhào đến đánh người vừa nói ra lời khi nãy. Vũ Linh mặt tối sầm lại giọng điệu có chút không được tốt lắm đi gần đến chỗ Hoan Thanh trừng mắt nhìn cô ta nói lớn:

- Cô nói gì? Nói lại cho ta xem.

Vũ Linh vẻ mặt tức giận, hai con mắt như ẩn chứa làn nước nhẹ hơi đọng trong mắt nói ra một cách đầy vẻ đáng sợ.

- Ta nói là cô không có phụ mẫu bên....

Lời còn chưa nói hết Hoan Thanh đã bị bộ dáng trừng mắt của Vũ Linh làm cho hoảng sợ không dám nói thêm. Vũ Linh không hiểu sao trong người có một cõi lực tiên nổi lên, đưa tay nhấc lên vận chuyển một lực thủy khí định bắn về phía người đối diện là Hoan Thanh. Hoan Thanh nhìn thấy mình sắp bị nữ nhân này đánh đòn thì nhanh chóng đưa tay hất nhẹ một lực khí về phía Vũ Linh để phản vệ. Vũ Linh còn chưa kịp ra đòn đã bị một khí lực mạnh đẩy tới người nhất thời không kịp phản ứng liền bị hất văng về phía sau rơi xuống hồ nước gần đó. Dẫu sao thì cô cũng chưa học được cách vận chuyển tiên khí nên dễ dàng bị đòn đánh của Hoan Thanh làm cho chao đảo một phen, cuối cùng một tiếng tỏm dưới nước phát ra. Vũ Linh tuy là một người có thủy căn nhưng cô lại không biết bơi.Đúng vậy Vũ Linh ở thời hiện đại là hoàn toàn không biết bơi cho nên cô chỉ có thể giãy dụa dưới nước. Hoan Thanh nhìn thấy vậy có hơi hoảng hốt, cô ta không nghĩ tới một lực khí nhẹ của mình lại dễ dàng đánh ngã người kia như vậy. Mà Anh Hoa nhìn thấy Vũ Linh còn chưa bay lên khỏi mặt nước thì vẻ mặt lo lắng quay sang nhìn Mục Thiên nói nhỏ:

- Thủy thần hình như không lên được. Hỏa thần ngài...

Còn chưa nói xong Mục Thiên đã nhanh chóng di chuyển người đi đến bên hồ nước nhưng vừa định lao xuống lại thấy một thân nam tử quen thuộc không biết đã từ lúc nào nhanh hơn hắn một bước nhảy xuống hồ làm động tác ôm Vũ Linh nhét vào ngực mình đưa cô nhanh chóng lên trên. Nam nhân mặc y phục bạch lam có khuôn mặt anh tuấn xuất trần lúc này lại bị nước làm cho ướt át cả người đang ôm nữ tử còn đang bất tỉnh trong lòng. Mặt mày nam nhân này tỏ ra một vẻ lạnh lùng cao ngạo đưa tầm mắt mình nhìn đến Hoan Thanh còn chưa khỏi hết sợ hãi, trong con mắt mang đến một tia sát khí không hề nhẹ.

- Băng thần?.. Ngài tới đây làm gì?

Mục Thiên là người mở lời đầu tiên, nhìn vào Hiên Thành cùng nữ nhân đang ôm trong tay kia một bộ dáng khó hiểu hỏi. Mà lúc này phía sau Hiên Thành cũng xuất hiện một nam nhân tuấn mỹ phong lưu, mặt mày hớt hải chạy tới hỏi:

- Hiên Thành à huynh nhanh quá đó. Chưa gì đã ôm được tiểu mỹ nhân vào lòng rồi.

Vương Giả mang theo một bộ dáng cợt nhả nhìn xuống nữ nhân trong lồng ngực vị huynh đệ nhà mình kia.

Hiên Thành không quan tâm đến lời của Mục Thiên và vị huynh hữu của mình mà trực tiếp đáp cho Hoan Thanh một câu nói đầy vẻ uy hiếp nhưng lại vô cùng bá đạo:

- Người của ta, ngươi cũng dám động vào?

Hiên Thành một bộ dáng phong sát như đang bắt nạt trẻ con nhìn Hoan Thanh một cách đầy lạnh lùng.

Mọi người còn chưa khỏi bất ngờ trước hành động của Hiên Thành thì lại bị câu nói này của hắn làm cho ai nấy đều sửng sốt một phen. Ai cũng đều có suy nghĩ của riêng mình trong đầu. Hoan Thanh thì không khỏi run sợ khi nghe Hiên Thành tuyên bố nữ nhân kia lại là người của tên mặt lạnh đáng sợ này. Còn Anh Hoa ở một bên thì lại tỏ ra có chút hơi suy tư, coi bộ lần trước những gì cô nhìn thấy đều là thật. Quan hệ của hai người kia phỏng chừng là thân mật hơn cả thân mật rồi.

Hiên Thành xoay người đi còn không quên đưa mắt lần nữa cảnh cáo Hoan Thanh với giọng điệu lạnh băng:

- Từ giờ nếu ai dám động vào cô ấy thì chính là động đến Hiên Thành ta đây.

Nói xong Hiên Thành nhanh chóng đưa Vũ Linh ở trong lòng rời đi cùng Vương Giả đi theo sau.

********************

Phản diện Hiên Thành của chúng ta xuất hiện thật bá đạo mà biến mất cũng thật bá đạo. Anh nhà đã chính thức đánh dấu chủ quyền rồi.Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang