Gã thị vệ trưởng hoảng sợ khỉ bị kéo lên, muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại bị dây leo bịt kín miệng.
Không phát ra được một tiếng nào.
Thị vệ trưởng không biết chuyện gì đang xảy ra, tưởng rằng mình bị yêu thú đánh lén.
Đợi đến khi gã liều mạng mở mắt ra thì vừa lúc thấy được một đôi mắt tràn đầy sát ý.
“ô ô…”
Thị vệ trưởng muốn gọi huyên thú của mình ra để đánh trả. Nhưng gã còn chưa kịp làm gì thì đã cảm thấy bụng mình đau nhói, lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể.
“Phụt!”
Lâm Thần tràn đầy sát khí, khuôn mặt vốn quen thuộc kia dần trở nên nhăn nhó.
Trong lòng hắn dều là niềm vui báo thù.
Lâm Hồng Bân, là ông buộc ta đi lên con đường này!
“Ùng ục ùng ục!”
Lưỡi dao sắc bén được tạo ra từ dây leo
đang điên cuồng cắn nuốt tinh hoa của sinh mệnh và linh khí trong cơ thể thị vệ trưởng.
Vài giây sau, gã chết vì sinh cơ cạn kiệt.
Mãi cho đến khỉ chết, gã dều không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lâm Thần lựa chọn nhảy xuống núi là vì hắn biết sương mù và chướng khí ở chỗ sâu trong núi Tử Liên dày đặc hơn ở bên ngoài, sẽ gây ảnh hưởng đến khứu gỉac của Chuột Trắng Lông Gấm, đồng thời xác suất giết ngược lại sẽ cao hơn khi ẩn núp trong đây.
Quá trình thay đổi vị trí từ con mồi sang thợ săn diễn ra trôi chảy lại tự nhiên.
Lâm Thần khác với những thiên kiêu khác. Hắn từng trải qua vô số Lân sống chết, một đường đi đều là thây sơn biển máu, mọi thứ tạo nên tính cách cực kì kiên nghị của hắn.
Dù cho rơi vào bước đường cùng, hắn cũng sẽ không ngã xuống.
Chỉ cần không chết là mọi thứ đều còn đường cứu vãn!
Lâm Thần trải dài ý thức, nín thở, lặng lẽ đi ra khỏi sơn động.
Săn giết, bắt đầu!
“Không thấy hắn nữa hả?” Lâm Nhất Minh nhíu chặt mày, vẻ mặt bực bội.
Gã thị vệ trưởng dẫn đầu đổ mồ hôi như mưa. Gã liên tục rót linh khí vào Chuột Trắng Lông Gấm trong lòng bàn tay để nó nhanh chóng cảm giác được hơi thở của Lâm Thần.
Nhưng dù gã có giục như thế nào thì Chuột Trắng Lông Gấm cũng chỉ kêu chít chít và bất an run rẩy.
Dường như trong lớp sương mù dày đặc nơi đây có yêu thú nguy hiểm nào đó đang ngủ đông.
“Thiếu… thiếu gia, thằng nhãỉ kia gian xảo quá đi. Hắn lợi dụng sương mù dày đặc và chướng khí nơi đây để tránh thoát sự truy tung của Chuột Trắng Lông Gấm!” Thị vệ trưởng lau mồ hôi trên trán, ngập ngừng nói.
Dưới sương mù dày đặc, tầm nhìn của ngự thú sư bọn họ chưa đến mười mét.
Muốn săn lùng một người khó khăn biết bao nhiêu.
“Rác rưởi!” Trong mắt Lâm Nhất Minh lóe lên lửa giận: “Hắn trốn không xa! Lục soát gần đây cho ta!”
Tuy rằng Lâm Thần đã khôi phục cảnh giới,
nhưng nhiều lắm cũng chỉ khôi phục đến tầng ba cảnh giới Địa Linh.
Mà mình lại có thực lực tầng bốn cảnh giớỉ Địa Linh và tám gã thị vệ trưởng tầng ba cảnh giới Địa Lỉnh.
Muốn đuổi giết Lâm Thần là dễ như trở bàn tay.
Đợi đã…
Lâm Nhất Minh chợt thay đổi sắc mặt nhìn một vòng xung quanh.
Dù có đếm ra sao thì cũng chỉ có bảy người.
Hắn ta nhớ rõ ràng là mình dẫn theo tám gã thị vệ trưởng.
“Lâm Vũ đâu?” Lâm Nhất Minh đột nhiên hỏi, giọng nói vang như sấm.
Đám thị vệ trưởng còn lại nhìn nhau.
Có vẻ như là không thấy bóng dáng Lâm Vũ.
“Vừa rồi ở vách núi, ta và Lâm Vũ cùng nhau nhảy xuống…”
Một người trong đó sắc mặt trắng bệch nói: “Có phải là tên Lâm Thần kia làm không?”
“Đừng nói lung tung, huyễn thú của thằng
nhãi kia đã bị giết, dù hắn có khôi phục thực lực thì cũng không khôi phục được bao nhiêu.”
Có người lên tiếng cắt ngang: “Hơn nữa, một đám người chúng ta còn sợ một mình hắn hả? ở trước mặt Nhất Minh thiếu gia, hắn chỉ là…”
Gã còn chưa nói hết lời, một sợi dây leo bén nhọn chợt bay lên từ phía dưới…
“Mau tránh ra!”
Lâm Nhất Minh phản ứng cực nhanh, phủ ánh lửa lên trên tay, chụp lấy sợi dây leo kia.
Lâm Nhất Minh phát lực, ngọn lửa trên lòng bàn tay lập tức đốt trọi dây leo.
“Phụt!”
Lại thêm một sợi dây leo lặng lẽ bay tới, dưới sự che đậy của sương mù dày đặc, đâm thủng ngực một gã thị vệ trưởng.
Một đòn trước đó chỉ là đòn nhử mà thôi!
“Là Lâm Thần!” Lâm Nhất Minh giận tái mặt.
Chim Rực Lửa hét lên một tiếng, bắn ra một mảng lửa lớn xua tan sương mù dày đặc xung quanh.
Vậy nên có thể thấy được một bóng dáng
lướt nhanh như tia chớp qua cây cối.
“Đồ hèn, lăn ra đây cho ta!”
Lâm Nhất Minh giơ tay ngưng tụ một thanh kiếm lửa, lướt qua hư không, chém thẳng tới.
Làn sóng nhiệt bùng nổ liên tục tạo thành từng đợt sóng lan tràn ra ngoài.
Khói lửa khắp nơi.
Rừng cây phía trước bị kiếm lửa chém ngang.
Lâm Thần lăn một vòng, khó khăn tránh đỉ một đòn kia.
Hắn còn chưa kịp đứng vững thì Lâm Nhất Minh và huyễn thú Chim Rực Lửa của hắn ta đã lao nhanh tới đây.
Mấy gã thị vệ trưởng khác cũng gọi huyên thú ra, tạo nên thế bị bao vây.
Lâm Thần cười lạnh. Cảm giác của hắn mạnh hơn mọi người rất nhiều. Và sương mù dày đặc còn là lá chắn tự nhiên của hắn.
Hắn nhảy lên một cái, hoàn toàn biến mất trong sương mù dày đặc.
Lâm Nhất Minh bắt hụt, giận phát điên lên: “Tiểu Hỏa, tìm hắn cho ta!”
Chim Rực Lửa bắn lửa liên tục, chiếu sáng hết xung quanh.
Dưới sự nóng cháy của lửa lớn, chướng khí phát ra tiếng vang “lốp bốp”.
Đám thị vệ trưởng tản ra tìm người, ai cũng đề cao cảnh giác.
“Chít chít chít!” Một gã thị vệ trưởng đang cầm Chuột Trắng Lông Gấm để điều tra bóng dáng Lâm Thần thì nghe thấy tiếng kêu của Chuột Trắng Lông Gấm.
Gã có chút vui vẻ.
Sau khỉ ngọn lửa xua tan sương mù dày đặc, Chuột Trắng Lông Gấm đã khôi phục khứu giác.
Chỉ cần có thể bắt được hơi thở của Lâm Thần thì hắn sẽ trốn không thoát.
“Xoát!”
Đúng lúc này, một quyền chợt xuất hiện giữa sương mù dày đặc.
Bên trên lăn tăn lớp khí màu xanh đậm, trông có vẻ nhẹ nhàng, thực tế là nặng như núi.
“Bịch!”
Gã thị vệ trưởng kia không tránh được, bị một quyền đấm trúng mặt.
“Ráng rắc!” Là tiếng gãy của xương mũi.
Gã hét thảm thiết một tiếng, bước chân lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.
Lâm Thần nhanh tay bóp cổ gã rồi thẳng tay vặn gãy.
Sau khi giết chết một người, hắn lại lặng lẽ biến mất trong sương mù dày đặc.
Lâm Thần bắt đầu nở rộ tài hoa từ năm mười mấy tuổi, cả đường đi trải qua biết bao nhiêu Lân huyết chiến, vò số Lân chạy bên đường ranh sống chết, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Dưới sự che đậy của sương mù dày đặc, Lâm Thần mỗi một Lân ra tay đều có thể chém giết một người.
Lâm Nhất Minh giận dữ muốn bắt Lâm Thần, nhưng lại không tìm thấy dấu vết của đối phương.
Lòng hắn ta càng thêm nặng nề, rồi trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc là hắn ta cũng khó thoát chết.
“Phụt!”
Lâm Thần lạỉ một lần cầm lưỡi dao sắc
bén được tạo ra từ dây leo đâm thẳng vào bụng môt gã thị vệ trưởng.
Lâm Nhất Minh vẫn đang tích lũy khí lực, chờ đợi cơ hội bùng nổ.
“Huyết Linh kiếm!”
Thấy vậy, trong lòng bàn tay hắn ta hiện lên ánh kiếm màu máu, rít gào một tiếng.
Chim Rực Lửa và hắn ta thấu hiểu lẫn nhau. Khoảnh khắc Lâm Nhất Minh xuất kiếm, Chim Rực Lửa bắn lửa liên tục, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Dưới ánh lửa, Lâm Thần như một vị sát thần, mặt mày dữ tợn.
Tim Lâm Nhất Minh đập thình thịch. Đối phương kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ là đang tính kế gì đó?
Nhưng giờ phút này, hắn ta đã không có đường lui.
Lâm Nhất Minh cắn răng, tầng bốn cảnh giới Địa Linh hoàn toàn bùng nổ.
Lỉnh khí tụ lại làm tăng thêm sự sắc bén cho thanh Huyết Lỉnh kiếm trên tay hắn ta.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK