• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hiện giờ ta chỉ còn có một đường có thể đỉ thôi!”
Lâm Thần nói với giọng điệu bình tĩnh: “Muốn chữa bệnh cho tỷ tỷ, chỉ có thể nhờ vào sự ra tay của cao thủ Ly Hỏa tông, mà chỉ có khỉ trở thành đệ tử của Ly Hỏa tông, mới có tư cách đi nhờ giúp đỡ. Hàn độc trong cơ thể tỷ tỷ ngày càng nghiêm trọng, nếu không có cao thủ ra tay giúp tỷ ấy loại bỏ thì chắc là… không kéo được bao lâu nữa.”
Hắn hiểu rất rõ mọi thứ trong kế hoạch cho tương lai.
Hắn cũng hiểu rất rõ mình cần cái gì.
Gia nhập Ly Hỏa tông, không chỉ có thể chữa bệnh cho tỷ tỷ, mà còn có thể làm mình tránh khỏi sự đuổi giết của Phong Kiếm tông.
Ngoài Ly Hỏa tông ra, không còn tông môn nào có thể vượt qua được Phong Kiếm tông.
Trên quảng trường Hoàng Thành.
Tiếng người xôn xao.
Xung quanh có hàng chục nghìn người vây xem, tất cả đều đang đợi kết quả của trận chiến.
Dù là Tô Thành hay Triệu Long thì đều là thiên kiêu của Đại Thương quốc.
Với thiên phú của bọn họ, bọn họ có thế lựa chọn gia nhập tông môn khác từ lâu rồi.
Nhưng bọn họ không làm vậy.
Bọn họ đều đang đợi lôi đài Lân này của Ly Hỏa tông!
Trên lôi đài, hai bóng người đứng sừng sững như rồng.
Triệu Long, Tô Thành!
“Triệu Long, thực lực của ngươi không tệ, tiếc là chỉ có một vé đi Ly Hỏa tông.”
Tô Thành mặt mày hiện lên vẻ lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Trong trận chiến Lân này, ta nhất định phải lấy được nó. Nếu bây giờ ngươi rút luỉ thì còn có thể tránh được đau đớn da thịt.”
Triệu Long không chút khách sáo nói: “Nghe nói Voi Đen Ánh Bạc của thất hoàng tử cực kì mạnh mẽ, hôm nay ta muốn thỉnh giáo một trận.”
Hai bên khí thế như điện, đối chọi gay gắt, tỉnh thần chiến đấu dâng trào.
Trên đài cao có một vị thanh niên mặt mày âm nhu đang ngồi.
Hắn ta là trưởng lão ngoại môn Từ Khôn của Ly Hỏa tông, chuyên phụ trách lôi đài tuyển chọn đệ tử lần này ở Đại Thương quốc.
Hai bên trái phải của Từ Khôn, một bên là Triệu Vô Kỵ, một bên là một vị lão thái giám trong cung có thực lực rất cao.
Từ Khôn nhìn giờ rồi lạnh nhạt nói: “Trận chung kết, bắt đầu!”
“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên.
Hai người đều gọi ra huyễn thú của mình.
Huyên thú của Tô Thành là Voi Đen Ánh Bạc cấp bốn, vóc dáng cao lớn, khí thế như một ngọn núi.
Còn huyễn thú của Triệu Long là Báo Lưỡi Dao Gió cấp bốn, trên lưng có một cái bờm dài lóe lên vẻ sắc bén.
“Chỉ là cấp bốn thôi hả, haizz, vẫn còn kém một chút.”
“Đúng vậy, ta cho rằng thấp nhất cũng là huyễn thú cấp năm cơ đấy!”
“Ta chợt nhớ đến Lâm Thần, hắn cưỡi Sói Đỏ giết sạch mườỉ vạn người trong thành đối địch, uy phong biết bao nhiêu.”
“Rõ là một vị thiên kiêu, làm gì không làm,
đi gian lận làm chỉ không biết.”
Người xem nhỏ giọng bàn tán.
Bọn họ cho rằng trận chung kết này sẽ kịch liệt hơn trong tưởng tượng.
Nhưng mà hiện thực làm cho bọn họ hơi thất vọng.
Đa số thiên kiêu Đại Thương quốc chỉ có huyễn thú cấp bốn.
Nói ra thì dường như chỉ có Tô Huyễn Tuyết và Lâm Thần là có huyễn thú tiến hóa tới mức cấp năm.
Cùng là ở trên quảng trường hoàng thành, mọi người vô thức đi so sánh Triệu Long và Tô Thành với Lâm Thần ngày ấy bị hủy bỏ công danh.
So sánh mới thấy đúng là kém rất nhiều.
“Chờ đã!”
Ngay lúc hai bên sắp lao vào chiến đấu, nơi xa đột nhỉên truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Đám người chủ động tách ra, để lộ bóng dáng một vị thiếu niên.
Hắn đội nón che, không thấy rõ mặt mày, quanh thân tỏa ra sát khí khó có thể hình dung.
Bước chân hắn mạnh mẽ như rồng, vững chắc như núi.
Một đường đi tới khiến áp lực trong lòng người ta đột nhiên táng cao.
“Hắn… là aí vậy?”
Một số người xem đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Trong sân, Từ Khôn, Triệu Vô Kỵ, lão thái giám và rất nhiều cao thủ khác dều nhíu mày nhìn người tới.
Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, dưới nón che là một đôì mắt lạnh lẽo chất chứa tia máu.
Hung ác và bá đạo giống như thú dữ thời Thái Cổ!
Nhất là sát ý trong mắt hắn, tựa như xâm nhập vào linh hồn người, khiến người không rét mà run.
Lệ khí rất mạnh!
Sát ý rất đậm!
“Là ngươi! Lâm Thần!”
Triệu Vô Kỵ dẫn đầu phản ứng lại đây. ông ta ngạc nhiên, rồi lại cười nhạo: “Ngươi tới đây làm gì? Lần trước ngươi bị đuổi ra khỏi Hoàng Thành giống như một con chó chết, bây giờ còn
có mặt mũi quay lại nữa hả?”
Lâm Thần!
Vừa nghe thấy cái tên này, khá nhiều người xem đồng thời chấn động.
Là hắn!
Là vị thiên kiêu số một đã từng của Đại Thương quốc!
Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cưỡi Sói Đỏ, chinh chiến vì gia tộc, chinh chiến vì quốc gia!
Tự mình sáng tạo ra vô số kỳ tích!
Nhưng trong cuộc chiến Linh Lộ, bởi vì gian lận trong chiến đấu, bị tông chủ Phong Bất Diệt của Phong Kiếm tông giết chết huyễn thú, hủy bỏ tu vỉ, ném trả về đây.
Ngày ấy, tại quảng trường Hoàng Thành, Triệu Vô Kỵ tự mình xét xử Lâm Thần.
Tước hết công danh của hắn, xóa đi mọi vinh quang của hắn.
Cuối cùng là Lâm Ninh Nhỉ cõng hắn trở về gia tộc.
Vốn tưởng rằng cả đời này Lâm Thần đều sẽ sống một cuộc sống bình thường. Nào ngờ hắn lại trở về rồi.
“Dựa theo quy củ, ai cũng có thể báo danh
lôi đài chiến/
Lâm Thần nói với giọng điệu bình tĩnh, gằn từng chữ một: “Ta, Lâm Than, tuyên bố tham gia lôi đài chiến lần này, tranh đoạt vé đi Ly Hỏa tông!”
“Đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng!”
Triệu Vô Kỵ cười to: “Huyễn thú của ngươi bị giết, tu vỉ cũng bị hủy bỏ, chẳng khác gì một tên tàn phế, vậy mà còn muốn tham gia lôi đài chiến, ha ha ha, đỉ làm gì, tìm mất mặt hả?”
Những người xem khác cũng phản ứng lại.
“Mấy ngày trước, ta tận mắt nhìn thấy hắn bị phế, xương cốt cả người vỡ vụn, thê thảm lắm!”
“Đây là vết sẹo lành đã quên đau hả?”
“Đáng đời hắn, chính mình gian lận bị phế, còn không chịu nhận ý tốt của công chúa Tuyết!”
“Nói như rồng leo làm như mèo mửa, hắn tưởng hắn còn là thiên kiêu số một Đại Thương nữa sao!”
Phần lớn người xem dều mang đầy ác ý với Lâm Thần.
Rốt cuộc, nhìn một vị thiên kiêu đã từng rất nổi danh ngã xuống đáy cổc là một chuyện khiến bọn họ cảm thấy rất vui sướng.
“Lâm Thần, ta từng nghe nói về ngươi.” Từ Khôn từ từ lên tiếng: “Thiên phú của ngươi không tệ, chỉ tiếc không phải là huyễn thú thuộc tính lửa. Nếu là vậy thì trước đây Ly Hỏa tông bọn ta đã mời ngươi gia nhập và trở thành đệ tử nội môn rồi”
Người nhận được lời mời gia nhập từ tông môn đều là đệ tử nội môn.
Và sẽ có đãi ngộ cao hơn đệ tử ngoại môn rất nhiều.
Đệ tử ngoại môn không có nhiều yêu cầu cứng nhắc như đệ tử nội môn.
Nhưng mà ruồi bọ lại nhỏ cũng là thịt!
Đây chính là lý do vì sao Triệu Long muốn liều mạng tranh giành một vé đệ tử ngoại môn Ly Hỏa tông kia với Tô Thành.
Lâm Thần bỏ hết ngoài tai lời nói của mọi người.
Hắn ánh mắt lạnh băng, giọng điệu bình tĩnh: “Ta tới dự thi, các ngươi dám ứng chiến hay không?”
Bóng dáng hắn ngạo nghễ sừng sững
giống như một thanh thần kiếm.
Thiếu niên mũi nhọn, sắc bén hơn người.
“Lâm Thần!” Lão thái giám nói với giọng điệu nham hiểm: “Đây không phải là nơỉ mà ngươi có thể gây chuyện. Mau cút ra khỏi Hoàng Thành cho ta!”
“Sao hả, các ngươi không dám hả?”
Lâm Thần nhướng mày, khinh thường nói: “Tô Thành, Triệu Long, các ngươi… lại không dám nhận lời mời khiêu chiến của một tên ‘tàn phế’ như ta sao?”
“Làm càn!” Triệu Long chợt quát một tiếng, “Lâm Thần, ngươi đây là… chủ động tìm chết hả!”
Phía sau hắn, ánh mắt Báo Lưỡi Dao Gió càng thêm âm trầm, sát ý dày đặc.
Triệu Vô Kỵ đảo mắt, chợt cười lạnh nói: “Tiểu Long, nếu hắn khăng khăng tìm chết thì con hãy thỏa mãn hắn đi!”
Lần trước ông ta không tìm được cơ hội ra tay. Lần này tất nhiên phải chém giết Lâm Thần ngay tại chỗ để tránh phiền phức sau này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK