• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này, cho dù là tính cách lạnh nhạt như Từ Khôn cũng không nhịn được nhíu chặt mày.
Hắn ta nhìn lướt qua xung quanh, gằn từng chữ: “Sao hả, hoàng thất Đại Thương quốc các ngươi định đối đầu với Ly Hỏa tông bọn ta hả?”
Cho dù đang trong hoàn cảnh xấu, Từ Khôn cũng không ăn nói mềm mỏng một chút nào.
Tất cả đều là do Ly Hỏa tông cho hắn ta tự tín!
“Bọn ta tất nhiên là không muốn đối đầu với Ly Hỏa tông.”
Lục Chiến chợt lạnh lùng nói: “Nhưng mà bọn ta tuyệt đối không thể để một thằng nhãi ranh giết hoàng tử hoàng tộc bọn ta sống sót rời khỏi Đại Thương quốc!”
“Đúng vậy, nếu truyền ra ngoài còn tưởng rằng hoàng thất Đại Thương quốc bọn ta vô dụng!” Có phó tướng hát đệm.
“Chuyện liên quan đến mặt mũi hoàng tộc, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.”
Lão thái giám mặt mày dữ tợn nói: “Chờ giải quyết xong chuyện này, bọn ta tất nhiên sẽ giải thích rõ ràng với Ly Hỏa tông. Dù thế nào đi nữa, hôm nay Lâm Thần đều phải chết!”
Năm người cùng nhau bùng nổ khí thế, tình hình cuộc chiến lập tức thay đổi.
Ngay cả Lâm Thần cũng không nhịn được nhíu chặt mày.
Sự phát triển của sự việc vượt xa so với tưởng tượng của hắn.
Hắn nhìn về phía Từ Khôn.
Dưới áp lực nặng thế này, đối phương có từ bỏ mình hay không?
Dù sao thì hai bên chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Mà mình với Ly Hỏa tông cũng chỉ là một tên đệ tử ngoại môn.
Nếu thật sự tới mức không thể không vứt bỏ thì chắc là hắn ta cũng sẽ không hề do dự.
“Ha ha ha ha!”
Ngoài dự đoán chính là Từ Khôn không hề lùi bước.
Hắn ta ngửa mặt lên trời cười to, nói năng có khí phách: “Từ khoảnh khắc bổn trưởng lão
gia nhập Ly Hỏa tông, ta đã nhớ kỹ quy củ tông môn, Ly Hỏa tông bọn ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một vị đệ tử nào. Các ngươi muốn giết hắn hả? Được, vậy bước qua thỉ thể của ta trước đi!”
Dứt lời, Từ Khôn gọi huyễn thú của mình ra.
Là Cáo Rực Lửa cấp sáu!
Cáo Rực Lửa có bộ lông dày mượt như một viên cầu lửa cháy rực.
Trong đôi mắt nhỏ của nó tràn đầy sát ý.
Lục Chiến nhíu mày.
Hắn ta vốn tưởng rằng dưới sự bắt buộc của đám người bên mình, Từ Khôn sẽ biết khó mà lui.
Chẳng qua là vứt bỏ một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, đối với Từ Khôn mà nói thì không có tốn thất gì nhiều.
Cùng lắm thì mình bồi thường cho hắn, rồi tự mình đi tới Ly Hỏa tông xỉn lỗi, chuyện này coi như xong rồi.
Không ngờ Từ Khôn lại cứng đầu như vậy!
Thế mà lại thật sự muốn đánh nhau!
Trong nhất thời, Lục Chiến cảm thấy khó
xử.
Nếu đánh nhau, rồi làm Từ Khôn bị thương thì chuyện sẽ trở nên khó giải quyết.
Dù như thế nào đi nữa, Đại Thương quốc cũng không dám xé rách mặt với Ly Hỏa tông.
“Lên đi!”
Lục Chiến chợt quát lên một tiếng, rồi sau đó truyền âm với mọi người: “Các ngươi cùng nhau cản Từ Khôn lại, có thể làm hắn bị thương, nhưng tuyệt đối không thể giết chết hắn. Đợi ta giết nhãi ranh kia rồi thì mọi chuyện coi như xong.”
Hai phó tướng, lão thái giám và Triệu Vô Kỵ đều gật đầu.
“Xoát!”
Trong phút chốc, năm người đồng thời ra tay.
Bốn người bao vây Từ Khôn, làm hắn ta không rảnh đi giúp Lâm Thần.
Lục Chiến tự mình đánh về phía Lâm Thần, khiến hắn không hề có lực đánh trả.
Trong sân lập tức vang lên vô số tiếng hít hà.
Khá nhiều người xem đều bụm miệng, rất
khiếp sợ nhìn một màn này.
Không ngờ chuyện lại đi đến bước đường này.
“Xong rồi, có nhiều cao thủ vây giết Lâm Thần như vậy, hắn chắc chắn là không sống nổi fôỉ.”
“Không ngờ hoàng tộc lại quyết tâm xuống tay như vậy!”
“Lâm Thần tính sai rồi, hắn cho rằng Ly Hỏa tông sẽ bảo vệ hắn, nào ngờ hoàng tộc lại quyết tâm giết chết hắn!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán với ánh mắt phức tạp.
Có người vui sướng khi người gặp họa, cũng có người cảm thấy tiếc hận.
Nhân gian trăm vị, vị nào cũng không giống nhau.
“Hê là kẻ địch của Ly Hỏa tông ta, đều phải giết không tha!”
Từ Khôn quát khẽ một tiếng, lao nhanh như tia chớp ra phía trước, bảo vệ Lâm Thần ở phía sau.
Hiển nhiên là hắn ta định một mình đối mặt với sự bao vây của năm gã cao thủ.
Nhìn bóng dáng không mấy cao lớn trước mắt, Lâm Thần giật hết cả mình.
Từ Khôn lại sẵn lòng vì một người mới gặp Lân đầu là mình mà liều mạng!
Đây là… quy của của Ly Hỏa tông hả?
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, Từ Khôn hợp tác với Cáo Rực Lửa cùng nhau chặn lại đòn tấn công của năm người năm thú.
Từ Khôn lùi ra sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt khó coi.
Mà Cáo Rực Lửa cũng bị đánh bay ra ngoài, gãy mất một chân.
“Từ Khôn, bọn ta không muốn giết ngươi, mau tránh ra!” Lục Chiến lạnh lùng nói: “Hắn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, lại còn mới nhập môn. Ngươi không cần phải vì hắn mà làm mình mất mạng!”
“A!” Từ Khôn cười lạnh: “Từ khoảnh khắc nhập môn, quy củ của Ly Hỏa tông đã khắc sâu vào linh hồn bọn ta. Nếu gặp kẻ địch, trưởng lão cần phải chết trước đệ tử! Các ngươi muốn giết hắn, chỉ có một cách duy nhất là bước qua thỉ thể của ta!”
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Từ Khôn
lóe lên vẻ hung ác, dường như đã quyết tâm chịu chết.
“Ta kiềm chế hắn. Các ngươi đí gỉết Lâm Thần!” Lục Chỉến không chút cảm xúc truyền lời Lân nữa.
Mấy người khác đêu gật đầu.
Nhất là Triệu Vô Kỵ, trên người quanh quẩn sát ý.
Ông ta chỉ muốn xông lên chém Lâm Thần thành từng mảnh ngay lập tức!
Thằng súc vật kỉa đáng chết!
Không chỉ có hắn đáng chết mà ngay cả gia tộc của hắn cũng đáng chết!
Lục Chiến khống chế con ưng khổng lồ đánh về phía Từ Khôn.
Bên kia, bốn người còn lại thì đánh về phía Lâm Thần.
“Không xong rồi, Lâm Thần, chúng ta đánh không lại đâu!”
Nuốt Nuốt hoảng sợ, ôm chặt cổ Lâm Thần, trốn ở phía sau hắn, oán giận: “Mẹ nó, Thụ ca vừa mới thức tỉnh không được bao lâu, lại phải theo ngươi cùng chết rồi! Thụ ca còn chưa chơi vớỉ thụ mẫu nữa kìa, sao có thể dễ
dàng chết đi được…”
Lâm Thần không nói nhiều, chỉ là vận chuyển Đế Quyết đến mức cao nhất.
Quanh thân hắn tỏa ra một luồng ánh sáng màu xanh.
Với tình thế trước mắt, nếu không muốn đầu hàng thì chỉ có một cách là đánh nhau.
Đánh thì đánh!
Từ Khôn sẵn lòng vì mình rơi vào vây đánh.
Vậy mình còn có gì là không chơi nổi nữa chứ?
“Thằng súc vật, đi chết đi!” Triệu Vô Kỵ gào lên, sát ý dày đặc.
Lâm Thần siết chặt nắm tay, tụ tập khí lực.
Hắn định liều mạng đánh một chiêu với đốỉ phương.
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, một tiếng động lớn vang lên, không trung dường như rung chuyển dữ dội.
Triệu Vô Kỵ bị một cái tát chụp bay ra ngoài, rơi xuống một tòa kiến trúc, đâm tòa kiến trúc kia thành đống đổ nát.
Ba người tiếp theo cũng Lân lượt bị đánh
bay ra ngoài.
Một con hổ vằn khổng lồ dừng trên lôi đài.
Trên lưng con hố khổng lồ là một vị phu nhân và một vị thiếu nữ.
Trong mắt phu nhân hiện lên vẻ khỉnh thường: “Dám ra tay với người trong Ly Hỏa tông ta, các ngươi chắc là… chán sống rồi hả!”
Một tiếng hừ lạnh chấn động trời cao!
Ngay cả Lục Chiến ở nơi xa cũng bị luồng hơi thở kia đánh lui vài bước.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ hoảng sợ.
Loại hơi thở này…
Là cao thủ cảnh giới Thiên Lình!
“Liên tỷ.”
Sau khỉ nhìn thấy phu nhân, Từ Khôn lộ ra vẻ xấu hổ, hơi cúi đầu xuống.
“Ngay cả đám rác rưởi kia cũng không đánh lại được, trở về bế quan cho ta, khi nào đột phá cảnh giới thì mới được xuất quan, để tránh ném hết mặt mũi Ly Hỏa tông chúng ta!” Dì Liên lạnh lùng liếc Từ Khôn một cái.
‘Vâng… vâng…” Từ Khôn không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu.
Sau đó, dì Liên nhìn sang Lâm Thần, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhãỉ ngươi xem như có chút khí khái, khônq bj dọa tè ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK