• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước hậu viện.
“Lâm Mộc đại nhân, cô ấy phải gả cho thiếu gia nhà họ Trương…” Một tên thị nữ mặt mày lộ vẻ khó xử nói.
“Bốp!”
Lâm Mộc tát sang một cái, tát bay luôn tên thị nữ kia.
Hắn ta đỉ lên một bước, cười dữ tợn nói: “Trương Kiêu là một kẻ điên chơi đàn bà xong liền giết. Hắn làm gì để ý Lâm Ninh Nhỉ có trong sạch hay không. Mẹ nó, lúc trước tên khốn Lâm Thần kia nhiều lần dạy dỗ ta trước mặt mọi người, làm ta mang tai mang tiếng, hôm nay ta phải nếm thử mùi vị của tỷ tỷ hắn mới được”
Thị nữ co rúm người run bần bật.
“Kẽo kẹt.”
Cửa phòng mở ra, Lâm Ninh Nhi rũ đôỉ tay đi ra.
Nàng xinh đẹp hơn người, sắc mặt tái nhợt trông có vẻ ốm yếu.
Nàng đang nắm chặt một mảnh sứ sắc bén trong tay.
Lâm Ninh Nhi vốn định tự sát trên đường
đi gả cho nhà họ Trương. Vậy thì trước khi chết, có lẽ có thể nhìn thấy được đệ đệ một lần.
Nhưng mà hiện giờ xem ra là không đợi được fôỉ.
“Lâm Ninh Nhi, thay vì lợi cho người ngoài, không bằng lợi cho ta, đúng không?”
Lâm Mộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vặn vẹo phấn khích, một loại kích động khó có thể kiềm chế được.
Lâm Ninh Nhi cười thảm một tiếng. Nàng biết mình không hề có tu vi, một khi bị Lâm Mộc phát hiện ra gì đó thì dù mình có muốn chết cũng không chết được.
“Tiểu Thần, là tỷ tỷ vô dụng, không thể tiếp tục chăm sóc đệ..”
“Chỉ mong đệ có thể chạy thoát nơi đây, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng sẽ tiếp tục phù hộ đệ.”
Lâm Ninh Nhi nổi cơn tàn nhẫn cầm mảnh sức cắt cổ mình.
“Keng!”
Lâm Mộc phản ứng với tốc độ cực nhanh, búng tay bắn ra một luồng linh khí đánh ngã Lâm Ninh Nhỉ.
Mảnh sứ trong tay nàng cũng bị linh khí
nghiền nát thành bột mịn.
“Ta còn chưa nếm thử mùi vị của ngươi, muốn chết hả? Ngươi không được chết!” Lâm Mộc cười dữ tợn nhào tới.
“Lâm Mộc!”
Lúc này, tường viện nổ tung.
Một bóng dáng nhảy vọt qua, giống như một con rồng đang nổi điên, kéo lực lượng vạn tấn, đâm về phía Lâm Mộc.
Trong phút chốc, Lâm Mộc sống lưng phát lạnh, hai chân run lên.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, nhanh đến mức khó có thể trốn thoát được, Lâm Mộc chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, ném ra một lá chắn, chắn ngay trước người.
“Răng rắc!”
Một tiếng động lớn vang lên, lá chắn được làm bằng tinh cương lập tức vỡ ra.
Lực lượng khổng lồ phát ra từ nó đánh bay Lâm Mộc.
Tiếng gãy xương vang lên, thân thể hắn ta đâm sụp hai vách tường liên tục mới dừng lại được.
Trong đống đổ nát, Lâm Mộc cố gắng
đứng dậy, lại cảm thấy cả người mềm oặt, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.
Hắn ta giận dữ tới mức con ngươi co rút lại. Lá chắn kia chính là Linh Binh cấp hai đấy!
Vậy mà lại bị đâm vỡ!
Nếu không phải Linh Binh thay mình chắn lại một ít thì chắc là mình đã mất mạng rồi.
“Lâm Thần, là… là ngươi hả!”
Khi thấy rõ mặt mày đối phương, trong lòng Lâm Mộc run lên, một đôi con ngươi co rút dữ dội.
“Gia tộc đang đuổi bắt ngươi ở khắp nơi. Vậy mà ngươi còn dám tới đây!”
Lâm Mộc muốn đựng dậy từ mặt đất, nhưng vì vết thương rất nặng nên lại phun ra một ngụm máu tươi.
Điều làm hắn ta cảm thấy sợ hãi chính là rõ ràng huyên thú của Lâm Thần đã bị giết, mà sao Lâm Thần lại còn có được sức lực mạnh như vậy?
“Dám nảy ý đồ xấu với tỷ ta hả? Lâm Mộc, ngươi to đúng là to gan!”
Lâm Thần vẻ mặt dữ tợn, bước nhanh lên
trên, đấm một quyền xuống.
Đầu quyền bao phủ một lớp vỏ cây, cứng rắn như thiết, nện mạnh xuống ngực Lâm Mộc.
“Răng rắc!”
Xương ngực của Lâm Mộc bị vỡ ra, trái tim cũng bị lực lượng khổng lồ đè ép thành máu loãng.
Hắn ta nghiêng đầu, không còn hô hấp.
Rõ ràng là cao thủ tầng năm cảnh giới Địa Lỉnh, lại không kịp gọi ra huyễn thú ngay trước mặt Lâm Thần.
“Tiểu Thần, đệ… đệ khôi phục tu vỉ rồi hả?”
Trên khuôn mặt xỉnh đẹp tái nhợt của Lâm Nính Nhi lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng lảo đảo bước lên ôm chặt Lâm Thần.
Sau đó, nước mắt tuôn rơi giống như hạt cườm đứt dây, làm ướt đầu vai của Lâm Thần.
“Tỷ, là do đệ không bảo vệ tốt tỷ, làm tỷ chịu ấm ức.”
Lâm Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Ninh Nhi, kiên định nói: “Từ nay về sau, đệ sẽ không bao giờ để người ngoài ức hiếp tỷ nữa.”
Lâm Ninh Nhi vốn đang cười, nhưng rất nhanh thì thay đổi sắc mặt: “Tiểu Thần, gia tộc
đang đuổi bắt đệ ở khắp nơi, nhân lúc bọn họ còn chưa về, đệ mau chạy ra khỏi Vân Thành đỉ, chạy càng xa càng tốt.”
“Tỷ, đệ dẫn tỷ đi.” Lâm Thần nói với giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp.
Lâm Ninh Nhi đang định nói chuyện thì chợt thấy trên đầu Lâm Thần có một cây non.
Cây non đang mở to đôi mắt nhỏ của mình nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Ninh Nhi hoảng sợ: “Tiểu Thần, nó… nó là…”
“Tỷ, đây là huyễn thú mới của đệ.”
Lâm Thần túm cây non từ trên đầu xuống, cười nói: “Chờ lúc rảnh đệ sẽ giải thích với tỷ. Bây giờ chúng ta đỉ thôi.”
“ừ”
Lâm Ninh Nhi thật lòng vui mừng vì Lâm Thần đã khôi phục tu vỉ, mọỉ vẻ chán nản ban đầu đều tan biến hết.
Lâm Thần đi vào từ đường gia tộc, tìm được bài vị của ông nội Lâm Thiên Mệnh.
“Ông nội, nhà họ Lâm tình người bạc bẽo, nếu ông tiếp tục ở lại đây thì chẳng khác gì chịu nhục nhã. Ta dẫn ông cùng nhau đi.”
Lâm Thần cất bài vị vào trong nhẫn trữ vật, rồi cõng Lâm Ninh Nhi chạy ra ngoài.
“Loẹt xoẹt!”
Một đám đệ tử nhà họ Lâm chạy tới bao vây Lâm Thần.
“Lâm Thần, ngươi muốn chạy trốn hả, nằm mơ đi thôi!”
“Ngươi không chỉ mang đến sự xấu hổ cho gia tộc, mà còn dám giết chết Nhất Minh thiếu gia, hôm nay bọn ta phải bắt được ngươi để hỏi tội!”
Đám đệ tử nhà họ Lâm kia dều thuộc một mạch bên Lâm Hồng Bân.
Bọn họ mặt mày âm trầm, sát ý dày đặc.
“Tiểu Thần…”
Lâm Ninh Nhi siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt: “Tỷ… tỷ có làm liên lụy đệ không?”
“Ha ha, đám vô dụng kia không cản được đệ!” Lâm Thần cười lớn nói: “Tỷ, nhìn đệ này!”
Dứt lời, cả người Lâm Thần bùng nổ lỉnh khí nồng đậm, Vạn Mộc Tranh Vanh Thể được thể hiện ra một cách toàn diện, một luồng sinh cơ khổng lồ quanh quẩn xung quanh hắn.
Cây non lại bò lên trên đầu Lâm Thần.
Nó biến đôi tay thành hai sợi roi dài, cười nói: “Để Thụ ca giúp các ngươi thả lỏng gân cốt!”
“Bùm! Bùm! Bùm”
Lâm Thần lao nhanh ra ngoài, mỗi một bước chân chạm xuống mặt đất đều phát ra tiếng nổ vang, dẫn tới mặt sân chấn động liên tục.
“Cản hắn lại!”
Một đám đệ tử nhà họ Lâm gọi huyễn thú ra. Bọn họ còn chưa kịp có động tác gì thì Lâm Thần đã lướt qua đâm bay bọn họ.
“Rầm!”
Một gã đệ tử vừa lúc cản trước mặt Lâm Thần, bị Lâm Thần đâm bay ra ngoài, còn chưa kịp rơi xuống dưới đất đã vang lên vài tiếng gãy giòn, xương cốt hoàn toàn vỡ vụn.
Lâm Thần giống như là một con thú dữ phát điên, người nào cản người đó chết.
“Đứng lại!”
Một gã thanh niên cưỡi con cọp răng kiếm đánh về phía Lâm Thần.
Cây non quất cây roi dài lên không trung, quất một cái “bốp” lên mặt gã thanh niên kia.
Gã hét thảm một tiếng, rơi xuống từ trên lưng cọp răng kiếm, một nửa khuôn mặt bê bết máu thịt.
Lâm Thần lao nhanh ra phủ đệ, rồi chợt khựng bước lại.
Trước mặt hắn, một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn xuốnq từ trên cao, sát V đẫm toàn thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK