“Ầm!”
Nghe được lời thiếu nữ mới vừa nói, Lâm Thần chỉ cảm thấy trong đầu chợt nổ vang.
Ông nội mình dạy nàng?
Không đúng!
Ông nội biết lỉnh văn khi nào?
Con ngươi Lâm Thần hơi co rụt lại. Hắn không nhịn được hỏi: “Có phải là cô nhận sai hay không, có lẽ là trùng tên với ông nộỉ ta, rốt cuộc… thế giới rất lớn, không chỉ có một người tên là Lâm Thiên Mệnh!”
“Nhận sai?” Thiếu nữ cười khẽ: “Nếu ngươi cảm thấy nhà họ Lâm ở Vân Thành có hai Lâm Thiên Mệnh thì cứ cho là ta nhận sai đỉ.”
Lâm Thần:”…”
“Ta thích xem bộ dáng nghẹn họng của ngươi, trông rất là sung sướng.”
Nuốt Nuốt hoan hô nhảy nhót: “Người đẹp có muốn cùng đi với bọn ta không? Ta ăn nói vụng về, nói không lại thằng nhãi kia, cô giúp ta nói hắn, để tránh hắn suốt ngày ức hiếp ta!”
Thiếu nữ liếc Nuốt Nuốt một cái, lạnh nhạt nói: “Huyễn thú cấp một hả, thật thú vị, rõ ràng
là tầm thường nhưng lại có tự tin như vậy”
Nuốt Nuốt:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục tâm sự về chuyện ông nội ta đi” Lâm Thần hít sâu một hơi, nói: “Cô nói ông nội ta dạy linh văn cho ngươi, vậy ông ấy dạy cô từ khỉ nào?”
Trong trí nhớ của hắn, đúng là ông nội thích chơi một ít hoa văn sẽ sáng lên.
Có điều, khi ấy Lâm Thần không biết nó là linh văn.
Mà ông nội cũng chưa từng nhắc mấy chuyện này với mình.
“Ba năm trước ông ấy tới Ly Hỏa tông, dạy ta hai năm, một năm trước đi rồi là không còn tin tức… Trước khi đi, ông ấy nói với ta là ông ấy có giấu một bí mật trong bài vị mà nhà họ Lâm lập cho ông ây, bảo ta có rảnh thì đi lấy.” Thiếu nữ lạnh nhạt nói: “Quên nói cho ngươi biết, ta tên là Tô Vũ Vi.”
“Tô Vũ Vỉ?” Con ngươi Lâm Thần co rụt lại.
Trước đây hắn là thiên kiêu số một Đại Thương quốc, tất nhiên là có hiểu biết về các thiên kiêu khác trong Hội Ngũ Quốc.
Tô Vũ Vi, con gái tông chủ Ly Hỏa tông, thiên phú cực kì cao.
Nhìn chung toàn bộ Hội Ngũ Quốc, không có người nào có thể so sánh với nàng.
Nàng đạt tới tầng bảy cảnh giới Địa Lỉnh khi chưa đầy mười bảy tuổi.
Quan trọng là nàng còn kiêm tu linh văn, dường như có được vận may cực cao trên con đường linh văn.
Đúng là… đáng sợ!
“Nếu ông nội ta từng dạy cô thì chắc cô là người mà ta có thể tin tưởng”
Lâm Thần nghĩ nghĩ. Sau khỉ trải qua rất nhiều tình người nóng lạnh, hắn bắt đầu xa cách những người xung quanh.
Có rất ít người có thể làm hắn mở rộng cửa lòng nói chuyện với nhau.
Đây là lý do vì sao trong đầu Lâm Thần chỉ có tu luyện, tăng thực lực!
Tô Vũ Vi hơi nhướng mày, dường như cảm thấy lời nói của Lâm Thần rất thú vị.
“Bài vị đây!” Lâm Thần không do dự nữa, lấy bài vị của Lâm Thiên Mệnh từ trong nhẫn trữ vật ra.
Hôm nay, hắn xem như biết được một tin tức rất tốt.
ông nội không chết!
Không chỉ có không chết, ông nội còn là một vị linh ván sư thực lực mạnh mẽ.
Tuy rằng ông nội chưa từng nói mấy thứ này với mình, nhưng chắc chắn là ông ấy có lý do riêng.
Tô Vũ Vi cầm bài vị, sờ thử ở phía sau, quả nhiên bên trên có một đường linh văn rất nhỏ.
Sau khi chạm tay vào linh văn, một luồng sáng bùng nổ bao phủ Tô Vũ Vỉ.
Vài giây sau, luồng sáng lình văn tan đi.
Tô Vũ Vỉ nhíu mày, dường như là đang tiêu hóa tin tức gì đó.
Sau đó, nàng dừng tầm mắt trên người Lâm Thần, đánh giá trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, đi thôi!”
“Đi, đi đâu?” Lâm Thần ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng.
Vê tông môn” Tô Vũ Vi nói.
Cứ vậy, Tô Vũ Vi và dì Liên cưỡi hổ chạy ra bên ngoài Hoàng Thành.
“Đợi đã, tỷ tỷ của ta còn ở tửu lầu.” Lâm Thần cất cao giọng nói.
“Ta theo ngươi đi.” Từ Khôn nói.
Rốt cuộc bọn Lục Chiến còn chưa đi, hắn ta lo lắng Lâm Thần đi một mình sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Khỉ Lâm Thần đi vào phòng trong tửu Lâu, mở cửa ra liền thấy Lâm Ninh Nhỉ đang ngồi một mình ăn đồ ăn.
Nàng ăn rất chậm, điềm đạm tao nhã.
“Tiểu Thần, đệ về rồi.” Thấy Lâm Thần, Lâm Ninh Nhi rất là vui vẻ: “Đệ… đỉ lôi đài rồi hả, kết quả sao rồi?”
“Tỷ xem đây là cái gì?” Lâm Thần chỉ vào đường hoa văn lờ mờ trên trán, cười nói.
“Đây… đây là ký hiệu của Ly Hỏa tông!” Lâm Ninh Nhi nhận ra nó, cười cong đôi mắt: “Nghĩa là đệ thành công rồi.”
‘Vâng, tỷ, đệ dẫn tỷ cùng đi Ly Hỏa tông.” Lâm Thần cười cười, cõng Lâm Ninh Nhi lên lưng lần nữa: “Chờ khi đệ có chỗ đứng trong tông môn, đệ sẽ đi tìm người chữa bệnh cho tỷ.”
“Tiểu Thần, tỷ không muốn cứ liên lụy đệ mãi…” Lâm Ninh Nhi ôm cổ Lâm Thần, giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng.
“Tỷ, tỷ là người thân thân nhất của đệ, tỷ phải nhớ cho kỹ, mạng sống của tỷ chính là mạng sống của đệ. Đời này kiếp này, đệ sẽ
không làm tỷ chịu thêm bất cứ ấm ức nào nữa.” Lâm Thần giọng điệu kiên quyết, thái độ dứt khoát.
Lâm Ninh Nhi cười khẽ, nhẹ nhàng ghé vào Lâm Thần.
Loại cảm giác này rất tốt.
“Từ trưởng lão, để ngươi đợi lâu rồi.” Lâm Thần chắp tay.
Lúc nãy ở trên lôi đài, khi mình bị bao vây, Từ Khôn không hề do dự che chở trước mặt mình.
Khoảnh khắc ây, Lâm Thần thật sự cảm nhận được tình người ấm áp.
Đây là quy củ của Ly Hỏa tông đấy hả?
Ba người một cây đỉ thẳng ra ngoài Hoàng Thành, có hai chiếc xe ngựa đã dừng ở đó.
Tô Vũ Vi ngồi trong một chiếc xe ngựa, tay cầm bầu rượu, ánh mắt bình tĩnh.
“Tới rồi hả?”
Sau khỉ thấy Lâm Thần, nàng lạnh nhạt hỏi, rồi chợt ném bầu rượu ra: “Nếm thử đi!”
Lâm Thần rút nút đậy ra, rót một ngụm vào miệng.
Rượu có vị cay, có chút sặc người.
Thấy vậy, Tô Vũ Vi bĩu môi: “Chỉ có nhiêu đây bản lĩnh thôi sao? Ngươi sống cùng Lâm Thiên Mệnh nhiều năm, sao lại không học được một chút bản lĩnh uống rượu của ông ấy vậy hả?”
“Ông nội không cho ta uống rượu” Lâm Thần thành thật trả lời: “Ta cũng chưa từng thấy ông nội uống rượu”
Tô Vũ Vi im lặng.
Sau một lúc lâu, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Ông già thối kia!”
Lúc Lâm Thiên Mệnh dạy lỉnh văn cho nàng, ông ấy chỉ có một yêu cầu là bảo nàng thường xuyên cùng ông ấy uống rượu tâm sự.
Lý do là những năm qua bị nghẹn hư fôỉ.
Lúc ấy Tô Vũ Vỉ không hiểu, bây giờ nàng đã hiểu.
Hóa ra ông không uống rượu trước mặt cháu trai, giả làm đứng đắn, chỉ uống rượu trước mặt ta thôi.
Ông không chỉ tự mình uống, còn bảo ta cùng uống.
Thói quen thích uống rượu của ta chính là bị ông bồi dưỡng ra!
Lâm Thần sờ sờ cái mũi. Hắn không biết rốt cuộc ông nội đã dạy gì cho Tô Vũ Vi, càng không biết mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào, nên không nói lung tung.
Trên đường đi, Lâm Thần không nhịn được, chủ động hỏi: “Trình độ linh văn của ông nội ta thế nào?”
Tô Vũ Vi liếc Lâm Thần một cái rồi uống một ngụm rượu, nói: “Rất mạnh”
“Mạnh đến mức nào?” Trước mắt Lâm Thần sáng ngời.
Có thể được thiên kiêu số một Hội Ngũ Quốc Tô Vũ Vi nói ra hai chữ kia, có thể thấy được trình độ linh văn của ông nội chắc chắn là cực kì không bình thường.
“Mạnh đến mức… cả đời ngươi chỉ có thể nhìn lên.”
Tô Vũ Vi dường như nghĩ đến gì đó, trong ánh mắt tản mạn bình tĩnh nổi lên vẻ phức tạp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK