• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!”
Trên mặt Triệu Long lại có thêm một vết máu.
Hắn đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó, gào lên: “Phụ thân… cứu con!”
Triệu Vô Kỵ dẫn đầu ngồi không được, sắc mặt dữ tợn đứng bật dậy.
Vì sao tên rác rưởi kia lại khôi phục cảnh giới?
Sao hắn lại làm được vậy chứ?
“Grừ!”
Báo Lưỡi Dao Gió bò lên từ mặt đất, thả ra khí thế hung ác, dựa vào khứu giác lao mạnh về phía Lâm Thần.
“Còn dám lên nữa hả?” Lâm Thần cười lạnh, bóng dáng như điện, chỉ mới vài giây mà đã đấm ra vài quyền liên tiếp.
Mỗi một quyền đều dừng ngay trên đầu Báo Lưỡi Dao Gió.
Lâm Thần giống như thú dữ, liên tục đấm lùi vóc dáng khổng lồ kia của nó.
Báo Lưỡi Dao Gió vốn đã bị đâm mù đôi mắt, dưới đợt tấn công dày đặc như cơn mưa xối xả, càng thêm không có sức chống đỡ.
Thật sự là rất nhanh!
Thấy sắp tới mép lôi đài, trong mắt Lâm Thần lóe lên vẻ lạnh lùng, dùng chân trái làm trụ, tụ tập hết khí lực vào chân phải, quay người đá ra sau, đá Báo Lưỡi Dao Gió bay ra mấy chục mét, lăn ầm ầm xuống dưới lôi đài.
Dùng sức người đi đối đầu với huyên thú vóc dáng khổng lồ.
Vậy mà… lại thắng!
Không chỉ có là Triệu Long mà ngay cả người xem dưới lôi đài cũng rất ngạc nhiên.
Thể chất của hắn phải mạnh đến mức độ nào mới có thể làm được như vậy chứ?
Trong miệng Báo Lưỡi Dao Gió liên tục phun ra bọt máu. Nó giãy giụa vài cái trên mặt đất, cố lắm mà không bò dậy nổi.
“Ọe!”
Triệu Long như bị đánh một đòn nặng, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn ta mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy liên tục.
Thết… chết rồi!”
Có người mạnh dạn đi lên xem thử hô hấp của Báo Lưỡi Dao Gió, sắc mặt chợt thay đổi.
Lâm Thần thế mà lại chỉ dựa vào cơ thể, đánh chết một con huyễn thú!
Bên kia, Tô Thành đột nhiên lùi ra sau một bước, trái tim như là bị một bàn tay khổng lồ siết chặt, khó có thể hô hấp.
Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy sợ hãi một người từ trong tận đáy lòng.
“Thất hoàng tử, đến lượt ngươi.”
Lâm Thần xoay người, nhìn Tô Thành với ánh mắt lạnh băng.
Giờ phút này, Tô Thành dường như thấy được một con thú dữ thời viên cổ đang nhe răng nhếch miệng với mình.
Sát ý bùng lên trong khoảnh khắc khiến Tô Thành sợ tới mức suýt nữa ngã ngồi trên đất.
“Ta… ta…”
Tô Thành muốn nhận thua, nhưng nghĩ đến việc dưới lôi đài còn có rất nhiều người vây xem thì nuốt những lời kia lại.
Nếu thật sự nói ra hai chữ “nhận thua” thì mặt mũi của hoàng tộc sẽ bị mình ném hết.
“Xoát!
Lâm Thần mặc kệ hắn ta suy nghĩ ra sao, bước nhanh lên phía trước.
Hắn vận chuyển Đế Quyết, ánh xanh quanh thân càng đậm.
Lâm Thần sử dụng Vạn Mộc Tranh Vanh Thể càng ngày càng thành thạo.
Tô Thành hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, ngay cả Voi Đen Ánh Bạc cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Sau vài chiêu, Lâm Thần đã đánh bại hắn ta, bóp chặt cổ hắn ta giơ lên.
Tất cả những người vây xem đêu ngây ngẩn cả người.
Lâm Thần mới lên lôi đài được bao lâu chứ?
Huyễn thú của hai người Triệu Long Tô Thành, một chết một bị thương.
Mà hai người họ cũng bị đánh bại hoàn toàn.
Nếu không phải cảm thấy đau khi tự nhéo mình, thì bọn họ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Tô Thành khó khăn mà giãy giụa, khuôn
mặt đỏ lên: “Nếu hôm nay ngươi… ngươi dám giết ta, thì ngươi… nhất định sẽ không ra được Hoàng Thành!”
Những lời nói trên chẳng khác gì đe dọa.
Nhưng mà có những lời về quy củ lôi đài sình tử trước đó, hắn cần gì phải lo lắng nữa chứ?
Lâm Thần mặt mày bình tĩnh, đảo mắt qua một bên khác.
Nuốt Nuốt biến cánh tay thành gai nhọn đâm thẳng vào giữa mày Triệu Long.
Triệu Vô Kỵ thay đổi sắc mặt, giận tím mặt nói: “Lâm Thần, ngươi muốn làm gì vậy?”
Hơi thở khủng bố phát ra từng chút một từ trên người ông ta.
Là thành chủ Hoàng Thành, Triệu Vô Kỵ có được tầng bảy cảnh giới Địa Linh.
Nếu ông ta nhất quyết phải giết địa Lâm Thần thì Lâm Thần tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta.
“Sao hả, coi những lời nói mới vừa rồi từ trong miệng của ông là đánh rắm?”
Lâm Thần lộ vẻ giễu cợt, nhìn về phía Triệu Vô Kỵ như là đang khiêu khích.
Lần trước, ông ta kiêu ngạo tước đoạt công danh trên người mình.
Hừ, ghê gớm lắm cơ!
“Kẽo kẹt.”
Triệu Vô Kỵ siết chặt nắm tay, gằn từng chữ: “Lâm Thần, ta khuyên ngươi suy nghĩ cho mình, suy nghĩ cho người nhà một chút. Nếu ngươi dám làm bậy trong Hoàng Thành thì ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận đến cuối đời”
Ông ta chỉ có một đứa con trai là Triệu Long, dù như thế nào cũng phải bảo vệ cho được.
Bên kia, lão thái giám cũng đấy mạnh khí thế, con ngươi lạnh lẽo: “Lâm Thần, ta cũng khuyên ngươi buông tay ra, tự mình ngoan ngoãn lăn xuống dưới, nếu còn tiếp tục cố chấp thì ngươi sẽ chẳng thể gánh nổi hậu quả đâu.”
“Hậu quả? Hậu quả gì?” Lâm Thần cười lớn: “Từ khoảnh khắc bước lên lôi đài sinh tử, ta đã biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Các ngươi cho rằng Lâm Thần ta quay lại đây để làm gì? Trước kia là ta quá tốt tính, mới có thể làm cho các ngươi dám leo lên đầu ta ngồi. Nếu ta tàn nhẫn độc ác hơn một chút, thì các ngươi sẽ không dám bỏ đá xuống giếng như thế!”
“Lâm Thần, làm càn!”
Thấy Lâm Thần càng nói càng kích động, Triệu Vô Kỵ gào lên.
Nếu Long Nhì thật sự xảy ra chuyện thì cho dù phải mất hết mặt mũi, ông ta cũng muốn làm cho Lâm Thần đền mạng.
“Từ nay về sau, Lâm Thần ta sẽ hoàn toàn lột xác, biến thành một sự tồn tại mà ai cũng sợ hãi!” Trong mắt Lâm Thần bùng nổ sát ý.
Hắn và Nuốt Nuốt thấu hiểu lẫn nhau.
Khoảnh khắc hắn bóp nát xương cổ Tô Thành, Nuốt Nuốt cũng đâm cánh tay vào giữa mày Triệu Long.
Chỉ một giây thôi mà hai người cùng chết!
“Tên súc vật, ta làm thịt ngươi!”
Con ngươi Triệu Vô Kỵ lóe lên màu đỏ tươi khó có thể tưởng tượng được, ông ta giống như một con thú dữ phát điên, lao nhanh ra ngoài tựa như mũi tên rời cung.
Ông ta tận mắt nhìn thấy con trai mình chết trong tay Lâm Thần!
Cái loại đau đớn xé lòng ấy không thể nào hình dung được.
Lão thái giám cũng gào lên một tiếng,
bóng dáng như điện.
Lâm Thần vậy mà lại dám giết người trên lôi đài ngay trước mặt mọi người, đúng là chán sống rồi.
Hắn… sao hắn lại dám làm vậy chứ!
Hắn không sợ bị xét nhà diệt tộc sao?
“Ầm! Ầm!”
Đúng lúc này một bóng dáng lao nhanh tới từ phía sau, đánh ra hai chưởng liên tiếp, đánh lão thái giám và Triệu Vô Kỵ lùi ra sau mấy trám thước.
Từ Khôn đã đứng trên lôi đài từ lúc nào rồi.
Hắn ta chắp tay sau lưng, nói với giọng điệu âm nhu: “Là Triệu Vô Kỵ ngươi muốn đánh cuộc chiến sinh tử. Bây giờ lại là ngươi trở mặt đổỉ ý. Đúng là thú vị!”
Triệu Vô Kỵ và lão thái giám tức giận run rẩy cả người.
“Từ trưởng lão, ngươi thật sự muốn bảo vệ hắn sao?” Lão thái giám dẫn đầu quát hỏi.
“Hẳn là người thắng cuối cùng.” Từ Khôn nhướng mày: “Và chỉ còn lại một mình hắn thôi. Nếu không dẫn hắn về Ly Hỏa tông thì ta phải bàn giao thế nào với tông môn. Chẳng lẽ… phải
dẫn ngươi trở về?”
Lão thái giám mặt mày âm trầm, siết chặt song quyền.
“Từ trưởng lão, ta hi vọng Ly Hỏa tông đừng nhúng tay vào chuyện này!” Triệu Vô Kỵ gằn từng chữ: “Thằng nhãỉ kia vốn là một kẻ bị Phong Kiếm tông vứt bỏ. Bởi vì hắn gian lận cho nên bị Phong Bất Diệt tự mình hủy bỏ tu vỉ, ném về đây như ném rác rưởi. Nếu Ly Hỏa tông coi hắn như bảo bối mà nhận vào tông môn thì chẳng phải là làm trò cười cho người đời hay sao?”
Lão thái giám gật đầu liên tục: “Đúng vậy, người ta sẽ cho rằng Ly Hỏa tông ngay cả đệ tử bị Phong Kiếm tông vứt bỏ cũng nhận, thật sự là có hại cho địa vị của Lv Hỏa tônq lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK