• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu người nói chuyện là người khác thì chắc chắn bọn họ sẽ mắng lại rồi.
Nhưng người nói chuyện chính là Tô Vũ Vi!
Tô Vũ Vi từ từ đi tới.
Nàng đã thay bộ đồ đen hơi rộng, khiến nàng có vẻ nhỏ nhắn hơn, nhưng đôi mắt đẹp lạnh nhạt lại bình tĩnh kia vẫn gây chấn động lòng người như cũ.
“Tiểu thư!”
“Tiều thư!”
Ba người đêu thu lại mọi cảm xúc thể hiện ra ngoài.
Bọn họ là trưởng lão nội môn, địa vị cực kì cao.
Khó lắm mới gặp được một thiên kiêu khiến năm tiếng chuông vang lên, tất nhiên là sẽ tìm mọi cách để thu làm đồ đệ.
Mỗi một đệ tử nội môn đêu có thể lựa chọn một sư phụ trong đám trưởng lão nội môn.
Ly Hỏa tông lập ra quy định như vậy là vì làm cho sự truyền thừa giữa các thế hệ trong tông môn càng thêm chặt chẽ.
Đệ tử nội môn vốn có thiên phú xuất sắc. Sau khi được trưởng lão nhận làm đệ tử, trưởng lão sẽ càng thêm dốc lòng bồi dưỡng bọn họ.
Cứ như vậy, xác suất thành tài sẽ cao hơn rất nhiều so với kiểu quản lý lỏng lẻo.
Mà vì có thể nhận được đồ đệ giỏi, các trưởng lão sẽ phải dùng hết sức mình tăng lên chiến lực và cảnh giới, để có đủ ưu thế thắng người khác trong quá trình giành đồ đệ.
Đây chính là lý do vì sao Ly Hỏa tông vẫn luôn đứng đầu trong Hội Ngũ Quốc.
“Các vị về đỉ, hắn sẽ không bái bất cứ người nào làm sư phụ!” Tô Vũ Vỉ bình tĩnh nói.
Lời nói thốt ra từ miệng nàng trong veo như dòng suối.
Ba người im lặng.
Đại tiểu thư đã nói vậy rồi, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.
Vì vậy, ba người chắp tay chào nàng xong rồi đi.
Trong sân.
Lâm Thần có chút ngạc nhiên nhìn Tô Vũ Vi: “Sao lại đánh giá ta xứng với năm tiếng chuông vậy?”
Mình chỉ là thắng lôi đài Đại Thương quốc mới có thể đi vào Ly Hỏa tỏng với thân phận đệ tử ngoại môn.
Nói ra thì có rất nhiều người tôn quý hơn mình. Vậy sao lại là mình có được đãi ngộ năm tiếng chuông?
Hơn nữa, tông môn còn chưa đánh gỉá thiên phú của mình. Là aỉ đã ra lệnh vậy chứ?
“Là ta ra lệnh kéo nám tiếng chuông.”
Tô Vũ Vi lấy ra một bầu rượu, vẻ mặt bình tĩnh nói: ‘Vê phần vì sao hả…”
Lâm Thần vểnh tai lên, muốn nghe rõ lý do của Tô Vũ Vỉ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc mình xuất sắc ở chỗ nào.
“Bởi vì vui!” Dứt lời, Tô Vũ Vỉ cầm bầu rượu lên uống một ngụm.
Khuôn mặt xinh đẹp trơn bóng như ngọc nhanh chóng ửng đỏ.
Khí chất vốn lạnh nhạt trở nên có chút sinh động và bình dị gần gũi hơn.
“Phì.” Nàng thở ra mùi rượu, hơi thở như lan.
Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm
Thần với vẻ rất hứng thú, dường như muốn nhìn xem hắn sẽ có vẻ mặt gì.
Lâm Thần ngạc nhiên, rồi có chút khó tin hỏi lại: “Chỉ bởi vì vui?”
“Đúng vậy” Tô Vũ Vi ngồi trong đình trong sân, hơi nhăn mũi nói: “Mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên dẫn tới nám tiếng chuông, các đệ tử trong cả tông môn đều sẽ coi ngươi là mụctỉêu khiêu chiến, ngươi không cảm thấy rất vui sao?”
Lâm Thần nhíu mày.
Rất vui?
Vui ở chỗ nào?
“Sau này, làm phiền cô đừng quyết định thay ta bất cứ chuyện gì nữa.” Lâm Thần hít sâu một hơi, giọng điệu rất bình tĩnh.
Nếu không phải hắn có việc muốn nhờ đối phương thì với tính cách của hắn đã trở mặt lâu rồi.
Ai cần cô giúp ta quyết định?
Ta chỉ muốn yên tâm tu luyện, âm thầm lặng lẽ mạnh lên.
Chờ khi có đủ thực lực liền sẽ đi tìm Tô Huyễn Tuyết và Phong Kiếm tông báo thù.
Vì sao cô phải gây phiền phức cho ta chú?
‘Ngươi tưởng ta muốn quản ngươi hả? Nếu không phải Lâm Thiên Mênh dặn dò…’
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Vỉ không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
“Lâm Ninh Nhỉ đâu? Ta giúp cô ấy chữa bệnh.” Tô Vũ Vỉ lắc lắc bầu rượu, lại uống một ngụm.
“Loại trạng thái này của cô có chữa bệnh được không?” Lâm Thần có chút không yên tâm hỏi một câu.
Tỷ tỷ không tu luyện, cơ thể yếu ớt, không thể có bất cứ sơ sảy nào được.
“Nói nhiều quá!”
Tô Vũ Vỉ nheo mắt, dưới ánh mắt trời như là một con mèo lười biếng.
Nàng đứng dậy đi vào phòng, đóng cửa lại.
Lâm Thần nhíu mày. Hắn thật sự không hiểu Tò Vũ Vỉ.
Nói nàng không tốt, nàng lại từng giúp mình trên lôi đài ở Hoàng Thành của Đại Thương quốc, còn chủ động muốn giúp tỷ tỷ đuổi hàn độc.
Hơn nữa, nàng từng được ông nội dạy dỗ
hai năm.
Ông nội là người chính trực, chắc chắn sẽ không truyền bản lĩnh linh văn thần kỳ cho một người có nhân phẩm xấu.
Nhưng nói nàng tốt, nàng lại tự mình quyết định cho kéo năm tiếng chuông, khiến mình trở thành mục tiêu khiêu chiến của mọi người.
Tất cả mọi thứ… chỉ là vì vui!
Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
“Lâm Thần, ngươi còn đang nghĩ người ta đấy hả?”
Nuốt Nuốt đã nhảy lên vai Lâm Thần từ lúc nào, cảm khái: “Ngươi nói xem, cô nàng kia cứ mang dáng vẻ lạnh nhạt, biếng nhác, xa cách người lạ với những người khác, còn với ngươi lại cứ nói nhiều lời là sao hả?”
“Làm sao ta biết? Ta chỉ mong nàng ít nói một chút thôi đấy!” Lâm Thần tức giận nói.
“Nhưng ta biết, nếu một cô gái nói nhiều với ngươi thì chắc chắn là thích ngươi!” Nuốt Nuốt đắc ý dào dạt, quơ chân múa tay: “Lâm Thần, ngươi phải cố gắng hơn nữa, người ta là thiên kiêu số một Hội Ngũ Quốc, còn là đại tiểu thư Ly Hỏa tông, một khi hai người bên nhau là ngươi có thể yên tâm ăn cơm mềm rồi. Đến lúc
âỳ, ngươi nhớ tìm một mẫu thụ cho ta…”
“Ta tìm con khỉ ấy!” Lâm Thần một quyền đấm bay Nuốt Nuốt.
“Trời ạ, Lâm Thần, cái đồ không lương tâm nhà ngươi!” Nuốt Nuốt gào lên: “Ta liều mạng với ngươi!”
Lúc một người một cây đang đùa giỡn, cửa phòng “két” một tiếng mở ra.
Tô Vũ Vi không chút cảm xúc đi ra, nói: “Trong cơ thể cô ấy chứa rất nhiều hàn độc, muốn chữa hết phải tốn ít nhất nửa năm.”
“Nửa năm?” Nghe vậy, Lâm Thần giật mình.
Tỷ tỷ bệnh nặng đến mức này rồi sao?
“Ba ngày sau, ta sẽ đến lần nữa.” Tô Vũ Vỉ đi ra khỏi sân.
“Cảm… cảm ơn.” Lâm Thần hơi do dự, nhưng vẫn nói lời cảm ơn.
Tô Vũ Vỉ hơi khựng lại, sau đó nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần phải cảm ơn, ta đã đồng ý với Lâm Thiên Mệnh là thay ông ấy săn sóc các ngươi.”
Lâm Thần cười khổ.
Mấy lời kia thốt ra từ miệng Tô Vũ Vi sao
có vẻ là lạ?
Phải biết rằng tuổi tác của Tô Vũ Vi tương đương với mình.
Săn sóc?
Nghe ra đúng là có chút là lạ!
Đêm khuya, khi Lâm Thần lo cho Lâm Ninh Nhi xong, đang định tu luyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Thần mở cửa, thấy là Từ Khôn thì rất ngạc nhiên: “Đã khuya rồi, Từ trưởng lão còn tới đây để làm gì vậy?”
“Đây là lỉnh ngọc ba linh văn, ngươi lấy đỉ. Còn đây là một hạt châu…tên Tụ Lỉnh Châu, là lỉnh binh lỉnh văn cấp ba, ngươi cầm trong tay tu luyện sẽ tăng nhanh tốc độ hấp thu linh khí trong đất trời.”
Từ Khôn lấy ra một đống bảo vật, giới thiệu từng cái một với Lâm Thần.
“Mấy thứ này… quý trọng quá đi!” Lâm Thần chấn động, “Tông môn lại đi phát cho một đệ tử ngoại môn nhiều bảo vật như thế hả?”
“Ngươi nằm mơ hả? Là đại tiểu thư sai ta đưa cho ngươi.”
Từ Khôn liếc Lâm Thần một cái, nói với giọng điệu âm nhu: “Đừng nói là đệ tử ngoại môn, ngay cả đệ tử nội môn cũng không có đãi ngộ tốt vậy đâu!”
“Tô Vũ Vi?” Lâm Thần nhướng mày.
“Phải rồi, tiểu thư nhờ ta nhắn với ngươi là đưa ngươi tài nguyên tu luyện là có yêu cầu, nàng yêu cầu ngươi ít nhất phải lọt vào ba hạng đầu trong đại bỉ tông môn ba tháng sau”
Từ Khôn thở dàỉ, một trưởng lão ngoại môn như mình sắp trở thành chạy chân luôn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK