• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haizz, công chúa Tuyết thật là tốt bụng!”

“Đúng vậy, hắn đã như vậy rồi mà nàng còn tìm mọi cách giúp hắn!”

“Lâm Thần, ngươi đừng không biết tốt xấu, có thể làm chó của công chúa Tuyết chính là may mắn ba đời của ngươi!”

Một vài người quát mắng, chỉ là trong lòng lại có chút ghen ghét.

Tại sao thằng nhãi này lại may mắn như vậy chứ?

“Tô Huyễn Tuyết, nói vậy là ta còn phải cảm ơn ngươi nữa hả?”

Lâm Thần cầm viên đan dược, ngắm nghía trong lòng bàn tay.

Hắn cong môi cười cực kì lạnh lẽo.

“Mau xem, thiên kiêu số một một thời của Đại Thương quốc sắp quỳ xuống dập đầu học tiếng chó sủa kìa!”

“Ngàn năm một thuở, mau mở to mắt ra nhìn!”

Mọi người vui sướng khi người gặp họa.

Ngay cả Tô Huyễn Tuyết cũng nheo đôi mắt đẹp lại.

Trong lòng nàng ta cực kì thích thú!

Nhớ năm xưa Lâm Thần ngươi là một người cực kì kiêu ngạo. Kết quả là bây giờ phải quỳ dập đầu chịu thua ta đấy thôi!

Có điều, Lâm Thần lại mở ngón tay ra, để mặc cho viên đan dược cấp ba rơi xuống đất.

Sau đó, hắn dùng một chân nghiền nát.

“Tô Huyễn Tuyết, ngươi biết vì sao năm xưa ta lại coi thường ngươi không?”

Lâm Thần ánh mắt kiên định, giọng nói hờ hững.

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.

Coi thường công chúa Tuyết?

Bây giờ đã là lúc nào rồi mà hắn còn dám nói như vậy?

“Ngươi muốn chết hả!” Tô Huyễn Tuyết vẻ mặt lạnh lùng quát.

Nàng ta vừa nảy lên ý định thì Điểu Sư Sấm Sét Hai Đuôi trên đầu nàng ta lập tức tỏa ra uy áp cực kì khủng bố, tựa như dòng nước lũ trút thẳng xuống người Lâm Thần.

“Răng rắc! Răng rắc!”

Chỉ trong chớp mắt, Lâm Thần bị gãy xương nhiều chỗ, những vết thương vốn dĩ chưa lành đều nứt toạc ra.

“Bởi vì ngươi ngu ngốc thiển cận, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”

Lâm Thần vừa cười lạnh nói vừa cố gắng lau đi máu tươi bên môi.

Chỉ là cánh tay còn chưa buông xuống thì đã bị bẻ gãy.

“Nếu không có tấm lòng của kẻ mạnh, thì dù cho thiên phú cao hơn nữa, thành tựu trong tương lai cũng sẽ có hạn. Đừng nói là ba năm trước, ngay cả hiện tại, thậm chí tương lai, ngươi sẽ mãi mãi không cùng một đẳng cấp với ta!” Lâm Thần nói với giọng điệu rất bình tĩnh, rất đều đặn.

Cho dù phải đối mặt với uy áp không thể nào chống đỡ được thì hắn vẫn kiên trì nói cho hết lời.

Từng câu từng chữ thấm tận tim gan!

Khi vừa thốt ra xong một chữ cuối, xương cốt cả người hắn đều bị vỡ, máu tươi bắn tung tóe.

Tuy rằng đau đến mức muốn ngất đi, nhưng mà hắn vẫn cứ kiêu hãnh đứng vững, thách thức trời cao.

Làm ta quỳ trước ngươi?

Ngươi xứng sao?

“Rác rưởi!” Tô Huyễn Tuyết lạnh lùng thốt ra hai chữ rồi nhảy lên trên đầu Điểu Sư Sấm Sét Hai Đuôi.

Điểu sư giương cánh che phủ bầu trời.

Giờ phút này, Lâm Thần vẫn còn một chút lý trí. Hắn siết chặt nắm tay, thầm nhủ.

Tô Huyễn Tuyết, mặc dù ta thua rồi, nhưng mà ta còn chưa chết!

Còn tận nửa năm nữa, ngươi đừng đắc ý quá sớm!

“Hừ, công chúa Tuyết cho cơ hội mà không cần, đáng đời ngươi suốt đời làm tiện dân!”

Triệu Vô Kỵ vẻ mặt khinh thường, rồi vẫy tay nói: “Người nhà họ Lâm đâu, kéo hắn về đi, cả đời này cấm hắn bước vào Hoàng Thành nửa bước!”

Toàn trường yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Khó có thể tin chính là không một ai trong nhà họ Lâm đi lên.

“Ngay cả gia tộc của ngươi cũng vứt bỏ ngươi. Ngươi nói xem có buồn cười hay không?” Triệu Vô Kỵ bỗng nhiên cười ha hả.

Trong phút chốc, tiếng chế giễu liên tiếp lọt vào tai.

Lâm Thần của lúc này chợt cảm thấy thất vọng, trong khi lúc nãy chưa từng nhíu mày khi xương cốt bị nghiền nát.

Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân trở nên lạnh lẽo như rơi vào động băng.

“Ai nói nhà họ Lâm ta không có người tới?”

Trong đám người, một bóng dáng gầy yếu đang dốc sức chen vào bên trong.

Đó là một vị thiếu nữ trẻ tuổi, không biết có phải là vì không đủ dinh dưỡng hay không mà khuôn mặt tái nhợt.

Nàng cố gắng chui qua đám người, nói với giọng điệu yếu ớt lại kiên quyết: “Lâm Thần là đệ đệ của ta. Ta… ta tới đón hắn!”

“Đệ đệ cặn bã, tỷ tỷ bệnh hoạn, đúng là hoàn mỹ!” Triệu Vô Kỵ nhướng mày, nói bằng giọng điệu châm chọc.

“Đệ đệ, chúng ta về nhà đi!” Thiếu nữ vừa nghẹn ngào nói vừa liên tục lau nước mắt trên mặt.

Rõ ràng là yếu ớt, lại cố ra vẻ mạnh mẽ.

“Lâm Ninh Nhi, đệ đệ của cô xương cứng lắm, hắn không chịu quỳ, hay là cô quỳ thay hắn đi?”

Triệu Vô Kỵ vẻ mặt hài hước: “Chỉ cần cô quỳ xuống thì ta sẽ tha cho các cô!”

“Thật sao?”

Lâm Ninh Nhi chỉ là một cô gái yếu đuối không có tu vi. Nghe vậy, nàng không hề do dự quỳ xuống mặt đất.

Chỉ cần có thể dẫn đệ đệ đi, thì dù phải bỏ hết tôn nghiêm đi quỳ xuống, nàng cũng làm được.

“Tỷ!”

Lâm Thần đang trong cơn mê mang, dưới đáy lòng điên cuồng gào lên.

Dường như là khóc ra máu!

“Ha ha ha ha, đúng là một đôi tỷ đệ cực phẩm, tiện dân! Mau cút đi!” Triệu Vô Kỵ xua tay giống như xua đuổi ruồi bọ.

“Đệ đệ, chúng ta đi thôi!” Lâm Ninh Nhi bò dậy, dùng hết sức lực đỡ Lâm Thần đi ra ngoài.

Nàng cứ đi ba bước là lảo đảo, năm bước là té ngã.

Mỗi một bước đi đều cực kì khó khăn.

“Ai dám cho nàng ta mượn xe ngựa thì sẽ bị liên lụy đến chín tộc!”

Giọng nói của Triệu Vô Kỵ vang lên từ phía sau lưng, đi kèm là thái độ kiêu căng ngạo mạn.

“Đệ đệ, không sao, tỷ cõng đệ về nhà!” Lâm Ninh Nhi cố nở nụ cười.

Nàng không rảnh lo lau nước mắt, chỉ biết dùng hết sức lực cõng Lâm Thần đang bị gãy gân cốt.

Nhà họ Lâm là một trong tứ đại gia tộc, nằm ở Vân Thành cách khá gần Hoàng Thành.

Nhưng dù có gần thế nào thì cũng phải đi khoảng trăm dặm đường.

Lâm Ninh Nhi cõng Lâm Thần đi suốt ba ngày ba đêm mới đến gia tộc.

Có điều, dù là thị vệ gia tộc hay là con cháu gia tộc qua lại, đều không ai nhìn hai tỷ đệ, nói gì đến giúp đỡ.

Lâm Ninh Nhi mệt đến mức gần như ngất xỉu, cả người run rẩy, vẫn cố hết sức cõng Lâm Thần tới chỗ ở.

Sau đó, nàng không kịp nghỉ ngơi, càng không kịp uống nước: “Đệ đệ, tỷ đi tìm đại trưởng lão xin đan dược, đệ đừng nản lòng, nhất định phải phấn chấn lên nhé!”

Nàng vừa ra khỏi sân liền thấy một bóng dáng cao lớn đi tới.

Đó là đại trưởng lão Lâm Hồng Bân.

Tầm mắt ông ta dừng trên mặt Lâm Ninh Nhi.

Tuy rằng Lâm Ninh Nhi sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ bệnh hoạn, nhưng vẫn khó giấu được sắc đẹp ngời ngời của nàng.

Ông ta không hề dong dài, đi thẳng vào vấn đề: “Ninh Nhi, ta biết cô rất muốn lấy đan dược cứu Lâm Thần. Ta có thể đưa cô một viên đan dược cấp ba vô giá. Chỉ cần Lâm Thần ăn đan dược thì chắc chắn có thể sống được.”

Nghe vậy, Lâm Ninh Nhi cảm thấy vui vẻ.

“Nhưng cô cần phải gả cho đại thiếu gia nhà họ Trương làm thiếp.”

“Nếu cô bằng lòng thì ta có thể đưa đan dược ngay cho cô. Và nhà họ Trương sẽ đến đón dâu vào bảy ngày sau.”

Lâm Hồng Bân lấy một chiếc hộp gấm từ trong ngực ra.

Nhà họ Trương cũng là một trong tứ đại gia tộc Đại Thương quốc.

“Nếu… ta không gả thì gia tộc sẽ không cho đệ đệ bất cứ đan dược nào hả?” Lâm Ninh Nhi hơi sửng sốt rồi nhút nhát hỏi.

“Đúng vậy, hiện giờ gia tộc đang gặp phải nguy cơ, tất cả đều là do Lâm Thần gây ra. Viên đan dược này xem như là sính lễ của nhà họ Trương, không tính là làm bẽ mặt cô.”

Lâm Hồng Bân ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu không hề sốt ruột.

Chỉ mới có vài giây trôi qua, mà đối với Lâm Ninh Nhi, lại lâu dài như cả một thế kỷ.

“Được rồi, ta gả!” Cuối cùng nàng vẫn quyết định gả đi.

Nhìn bóng dáng xa dần của Lâm Ninh Nhi, Lâm Hồng Bân tươi cười đắc ý: “Đại nhân, chỉ cần Lâm Thần ăn viên độc đan này vào thì chắc chắn sẽ chết. Về chuyện để hai đứa con trai kia của ta đi Phong Kiếm tông thì nhờ cả vào ngài.”

Một gã mặc đồ đen chắp tay đi ra, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, tông chủ nhà ta nói là giữ lời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK