• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ở sâu trong hang động, người nhà họ Trương đang chém giết với các yêu thú khác.
Kinh Lôi phủ rất lớn, tất nhiên là không thể chỉ có một con Gấu Vảy Lạnh bảo vệ.
Lâm Thần mặt mày càng thêm lạnh băng. Dưới sự cảm giác của hắn, nhà họ Trương liên tục có trưởng lão bị thương nặng, kể cả dẫn đầu Trương Huyền cũng cả người đẫm máu, hô hấp phập phồng, và con Rắn Bạc Lửa Đốm trước mặt ông ta cũng đã mình đầy thương tích.
“Giết đến cùng đi!” Trương Huyền hét lớn: “Chỉ cần có thể lấy được bảo vật thì mọi hi sinh đều đáng giá!”
“Phụt!” Lại một gã trưởng lão vì không kịp tránh né mà bị yêu thú đâm trúng.
Đến tận đây, đã có hai gã trưởng lão chết, ba gã trưởng lão bị thương.
Trương Huyền cắn chặt răng, trong mắt đều là lửa giận.
Không thể rút lui!
Đã đi tới đây rồi, nếu rút lui thì tất cả đều sẽ thất bại trong gang tấc!
Gia tộc đã bị tổn thất nhiều cao thủ, cách
duy nhất để ngăn chặn tổn thất là mang hết bảo vật trong Kinh Lôi phủ về nhà.
Bọn họ cứ vậy mà chém giết thêm một lát nữa.
Sau khi một con yêu thú cuối cùng ngã xuống, Trương Huyền dùng một tay còn lại chống lên vách động há mồm thở dốc.
Trước mặt ông ta chỉ còn lại một gã trưởng lão đang đứng.
Mà tình huống của gã kia cũng không ổn, máu tươi đầy người, cả người đã kéo tới mức cực hạn.
“Cuối cùng cũng giết sạch đám súc vật kia rồi!”
Trương Huyền loạng choạng đẩy ra cánh cửa đồng thau cuối cùng ở trước mặt.
“Ầm ầm ầm!”
Khi cánh cửa đồng thau được mở ra, trong mật thất lập tức bùng nổ ánh sáng rực rỡ của linh ngọc.
Từng đám lỉnh ngọc được chất đống trên mặt đất.
Hai lỉnh văn, ba linh văn, muốn mấy lỉnh văn cũng có.
Ngoài linh ngọc ra còn có vài quyển công pháp.
Trên vách mật thất cũng có chữ viết.
“Lần này nhà họ Trương ta quật khởi thật rồi!” Trương Huyền khàn giọng nói, kích động đến mức cả người run rẩy.
Sau đó, ông ta sai gã trưởng lão kia: “Ngươi vào trước đi!”
Gã trưởng lão căng da đầu đỉ vào. Bên trong yên tĩnh, không hề có tiếng động, cũng không có yêu thú đánh lén.
“Tốt lắm! Tốt lắm!”
Lúc này, Trương Huyền mới yên lòng, cười lớn đi vào trong mật thất.
Gã trưởng lão đang định đỉ theo thì chợt vang lên một tiếng động nhỏ. Một dây leo sắc bén đâm xuyên qua trái tim gã từ phía sau.
Gã trợn to mắt, bọt máu liên tục trào ra từ khóe môi.
Gã bị hút cạn một ít sinh cơ còn sót lại trong cơ thể, lại không phát ra nổi một tiếng động nào.
Lâm Thần cẩn thận đặt Lâm Ninh Nhi xuống đất, rồi một người một cây đi vào trong
mật thất.
“Lâỳ hết toàn bộ linh ngọc cho ta!”
Trương Huyền đang đắm chìm trong cơn mừng như điên, không hề phát hiện sau lưng có người đi tới.
“Xoát!”
Lâm Thần đánh một chưởng về phía sau tai Trương Huyền.
Trương Huyền cảm nhận được sức gió ập đến, con ngươi co rút dữ dội, dựa vào bản năng cơ thể tránh sang một bên.
“Lâm Thần! Là ngươi!”
Trương Huyền lùi ra sau mấy bước, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
Chẳng lẽ hắn vẫn luôn lặng lẽ theo sau?
Nếu thật là vậy thì trên đường tới đây…
Con ngươi Trương Huyền hơi đỏ lên. ông ta trợn to đôi mắt: “Lân Nhi của ta…”
“Chết rồi.”
Lâm Thần đi lên một bước, vẻ mặt lạnh băng, lạnh lùng nói: “Bây giờ đến lượt ông, gia chủ nhà họ Trương!”
“Ta sẽ giết chết tên súc vật ngươi!” Trương
Huyền lập tức mất đi lý trí, gào lên lao về phía Lâm Thần.
Rắn Bạc Lửa Đốm bật người nhảy nhanh lên người Lâm Thần.
Trong miệng nó ánh lên vẻ sắc bén của răng độc.
“Con rắn kia, án một cây gậy của Thụ ca đi!”
Cây non nhảy xuống từ trên vách đá, trong tay nắm một cây gậy gỗ rắn chắc, đánh cho Rắn Bạc Lửa Đốm ngã nhào xuống đất.
Cây non nó đã mai phục lâu lắm rồi.
Rắn Bạc Lửa Đốm bị đánh choáng đầu hoa mắt.
Trước đó nó đã bị thương nặng trong lúc đánh nhau với yêu thú, vậy nên lực lượng tốc độ đêu yếu đi.
“Tê tê tê!”
Rắn Bạc Lửa Đốm vò cùng giận dữ ngẩng đầu lên, một đôi mắt đậu xanh nhìn chằm chằm cây non.
Huyễn thú cấp một!
Sự tồn tại của loại cấp bậc này chính là đồ rác rưởi!
Nếu không phải nó bị thương nặng thì làm gì đến lượt cây non kiêu ngạo?
Lâm Thần siết chặt năm ngón tay va chạm với một tay của Trương Huyền.
“Bịch!”
Một tiếng va chạm vang lên, Lâm Thần lùi ra sau vài bước, nửa bên cánh tay có chút tê dại.
Hắn thầm chấn động với lực lượng của Trương Huyền.
Ông ta đã bị thương nặng thế này rồi mà vẫn còn có sức bùng nổ cao như vậy.
Nếu hai bên đều ở lúc thực lực cao nhất thì tất nhiên là mình không phải là đối thủ của ông ta.
Bên kia, Trương Huyền càng thêm không dễ chịu.
Ông ta vốn chỉ còn lại một tay, lúc này lại bị đánh mạnh vào, miệng vết thương xé rách Lân nữa, đau đớn mức khuôn mặt nhăn nhó, suýt chút nữa chết ngất đỉ.
Lâm Thần tấn công liên tục với các đòn mạnh mẽ, bóng dáng cường tráng như một con báo săn.
Sau khi vận chuyển Đế Quyết cánh tay hắn phủ thêm ánh xanh, quyền như sấm sét, nổ vang liên tục.
Lúc đầu Trương Huyền còn có thể đỡ quyền được. Nhưng trải qua vài lần qua lại, ông ta đã không còn linh hoạt nữa.
Lâm Thần không chút nương tay, đấm mạnh vài quyền, Trương Huyền đau đến mức cả người run rẩy, không nhịn được hét lên.
“Răng rắc!”
Lâm Thần nhanh tay đấm liên tục.
Trong đó có một quyền nện xuống cánh tay Trương Huyền, nện gãy luôn cánh tay còn lại của ông ta.
Trương Huyền đau toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng gọi Rắn Bạc Lửa Đốm: “Mau tới giúp ta!”
Nhưng mà huyễn thú Rắn Bạc Lửa Đốm của ông ta đã bị cây non nắm chỗ bảy tấc, cuộn tròn thành một vòng.
Cây non chỉ vết cắn trên người mình, cười ha ha nói: “Dám cắn Thụ ca hả, ngươi cũng không sợ cộm răng!”
Nọc độc của Rắn Bạc Lửa Đốm không hề có tác dụng với cây non.
Trước đó cây non mạo hiểm bị cắn một ngụm, ra tay nhanh như tia chớp nắm chỗ bảy tấc của Rắn Bạc Lửa Đốm rồi kéo nó lên.
Thấy cảnh kia, con ngươi Trương Huyền co rút Lân nữa.
Ông ta lùi ra sau vài bước, không nhịn được gào lên: “Lâm Thần, dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lâm Thần cười lạnh, đấm một quyền vào mặt Trương Huyền.
Đối mặt với một vị cao thủ, hắn không dám lề mề một chút nào.
“Phụt!”
Đầu Trương Huyền đập lên vách đá, vỡ nát giống như quả dưa hấu.
Gia chủ nhà họ Trương, cao thủ tầng sáu cảnh giới Địa Lỉnh, chết ngay tại chỗ!
“Phù phù…”
Sau khỉ đánh chết Trương Huyền, Lâm Thần thở hổn hển vài hơi.
Nhìn rất nhiều bảo vật trong mật thất, trong mắt hắn hiện lên vẻ phấn khích.
Lần này phát tài rồi!
“Tiểu Thần, đây… đây là đâu vậy?”
Ngoài mật thất, Lâm Ninh Nhi tỉnh lại từ cơn hôn mê, thấy cảnh trước mặt thì mặt mày táỉ nhợt.
“Không sao đâu tỷ, bọn họ đã bị đệ giết sạch fôỉ.” Lâm Thần cười nói.
Sau đó, hắn giải thích chân tướng cho nàng nghe.
“Tiểu Thần, sao đệ lại mạo hiểm như vậy chứ!”
Lâm Ninh Nhi bụm miệng, nước mắt chợt trào ra.
Nàng biết rất rõ ràng Lâm Thần làm mọi thứ là vì mình.
Nếu không phải mình mắc hàn độc, cần phải điều trị gấp, thì hắn hoàn toàn có thể tìm một chỗ yên tĩnh, từ từ tăng lên cảnh giới.
Với thiên phú của hắn, sớm muộn gì cũng có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Làm gì cần liều mạng như bây giờ?
“Tỷ, đệ nói rồi, từ nay về sau, đệ nhất định sẽ không làm tỷ chịu một chút ấm ức nào nữa.”
Lâm Thần tươi cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Ninh Nhi: “Đợi đệ giết Lâm Hồng Bân xong rồi, chúng ta sẽ ra khỏi Vân Thành và
đi Hoànq Thành!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK