Lâm Thần im lặng.
Từ giọng điệu của Tô Vũ Vỉ có thể nghe ra được nàng cực kì tôn trọng lại sùng bái ông nội.
Tuy rằng nàng cứ mở miệng là gọi “ông già”, “Lâm Thiên Mệnh”, nhưng mà có lẽ đây chính là cách bọn họ ở bên nhau.
Lâm Thần thật sự không hiểu vì sao ông nội lại làm vậy.
Năm năm trước, khi mình mới có mười haỉ mười ba tuổi, ông nội liền “giả chết” rời khỏi gia tộc.
Không ai biết được ông đi đâu.
Cho đến ba năm trước, ông mới chạy đến Ly Hỏa tông, trở thành lão sư dạy lình văn của Tô Vũ Vỉ.
Một năm trước, ông lại đi nữa, vẫn không ai biết ông đỉ đâu.
“Ngươi dùng thân phận hạng nhất lôi đài Đại Thương quốc để gia nhập Ly Hỏa tông, theo quy củ thì ngươi sẽ trở thành đệ tử ngoại môn.” Tô Vũ Vỉ lạnh nhạt hỏi: “Ngươi cam tâm không?”
Lâm Thần cười cười: “Không có gì không cam tâm cả, tuy rằng hiện giờ ta chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng lại không phải không có cơ hội thăng tiến.”
“Tâm thái không tệ.” Dì Liên nhìn lướt qua Lâm Thần, không biết là đang khen hay là đang chế giễu.
“Cô đạt tới cấp mấy linh văn rồi?” Lâm Thần lại không nhịn được đặt câu hỏi.
Linh văn chia thành cấp một đến cấp mười, trên cấp mười sẽ xảy ra sự thay đổi hoàn toàn về chất.
“Ta mới chỉ có cấp ba thôi” Tô Vũ Vi từ từ dời ánh mắt ra bên ngoài xe ngựa, vẻ tản mạn trong đôi mắt đẹp càng thêm đậm hơn, giống như là một con mèo cuộn tròn trong ổ chăn, hờ hững với tất cả.
“Cấp ba!” Lâm Thần giật mình.
Lỉnh văn sư cấp ba đã là rất cao rồi.
ít nhất trong Hội Ngũ Quốc, không có bao nhiêu người có thể so được với nàng.
Không ngờ nàng không chỉ là thiên kiêu số một Hội Ngũ Quốc, mà còn có thiên phú cực cao về mặt linh văn.
Nghĩ đến đây, Lâm Thần lại cảm thấy hơi
buồn bực.
Ông nội đã có tài nghệ cao như thế, sao trước đây lại không dạy cho mình?
Nhiều kỹ năng là tốt.
Nếu trước đây mình cũng biết lỉnh văn thì có khỉ thành tựu hiện giờ của mình sẽ không thua kém Tô Vũ Vỉ.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ nghĩ nghĩ vậy rồi thôi.
“Lâm Thần, ngươi xem như là gia nhập tông môn rồi, trước đó ta muốn nói cho ngươi biết một vài chuyện.”
Từ Khôn vừa đánh xe ngựa vừa nói: “Hội Ngũ Quốc có tổng cộng bảy tông môn, Ly Hỏa tông chúng ta tuyệt đối là mạnh nhất, Phong Kiếm tông hơi kém một chút. Cả bảy tông môn đều là tông môn loại ba. Nhưng một năm sau sẽ có một vé tông môn loại hai. Đây là mục tiêu mà toàn bộ tông môn đều đang phấn đấu.”
Lâm Thần gật đầu.
Mặc dù chỉ là tông môn loại ba, nhưng Ly Hỏa tông cũng đã là chúa tể một vùng.
Vê phần vé tông môn loại hai trong tương lai, nếu có thể đoạt được thì địa vị sẽ tăng lên một bước, hoàn toàn thống nhất Hội Ngũ Quốc.
Vài người chạy hai chiếc xe ngựa về phía Ly Hỏa tông.
Ly Hỏa tông nằm ở trung tâm Hội Ngũ Quốc, giáp ranh với Đại Thương và Đại Từ.
Hội Ngũ Quốc lãnh thổ mở mang, có loại cảm giác tự thành quốc gia, mà đứng đầu là Ly Hỏa tông.
Vài ngày sau, xe ngựa vào Ly Hỏa thành.
Gần Ly Hỏa tông có vài thành trì, Ly Hỏa thành là thành trì lớn nhất.
Bình thường đều là tán tu hoặc là tộc nhân đệ tử tông môn sống tại đây.
Và cả một số người trẻ tuổi ở trong thành đã lâu, nám nào cũng ghi danh tông môn.
Có kiên trì nhưng lại thiếu thiên phú thì làm sao cũng không thể thi đậu được.
Ly Hỏa thành cực kì phồn hoa, phồn hoa hơn cả Hoàng Thành của Đại Thương quốc.
Đi trên đường phố, nhiều tán tu nhìn thấy xe ngựa có ký hiệu Ly Hỏa tông dều sẽ nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Ly Hỏa thành được xây dựa núi, một phần diện tích được tách riêng cho Ly Hỏa tông.
Đi đến cuối con đường chính là sẽ thấy
một con đường lót ngọc trắng xa xa, hai bên đường điểm xuyết rất nhiều cột ngọc đen, phía trước là cổng chính Ly Hỏa tông.
Cổng chính màu nâu đỏ, cao lớn tráng lệ, bên trên có hai hoa văn ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Trước cổng chính có một tấm bia đá, bên trên có khắc ba chữ to “Ly Hỏa tông”.
Xe ngựa dừng trước cổng chính.
Tô Vũ Vi cất hồ lô rượu, xuống xe ngựa.
Sau khi đi được vài bước, nàng dường như nhớ tới gì đó, từ từ quay đầu lại, vẻ mạnh lạnh nhạt: “Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi giải hàn độc”
Đây là lời nói với Lâm Ninh Nhi.
Lâm Ninh Nhỉ giật mình, suốt đường đỉ nàng thấy đối phương không thích nói chuyện nên không chủ động bắt chuyện.
Không ngờ trước khi đỉ, Tô Vũ Vì lại chủ động nói muốn giải quyết hàn độc giúp mình.
“Cảm… cảm ơn…” Lâm Ninh Nhi cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Bàn về ngoại hình, nàng không hề kém Tô Vũ Vi. Nhưng bàn về khí chất, nàng còn kém hơn đối phương một chút.
Tô Vũ Vỉ mặt mày xinh đẹp, khí chất hờ hững lại tản mạn, dường như thờ ơ với mọi thứ. Nổi bật nhất là đôi mắt nàng, chất chứa một loại thần bí và sâu xa khó nói nên lời.
Lâm Thần rất ngoài ý muốn: “Sao cô biết tỷ của ta trúng hàn độc?”
Đúng là mình muốn nhờ nàng giúp đỡ, nhưng vấn đề là mình còn chưa nhờ nữa mà.
“Lâm Thiên Mệnh nói cho ta biết.” Tô Vũ Vỉ xoay người đi vào trong tông môn.
“Tiểu sư tỷ.” Hai bên tông môn, có đệ tử vội vàng chắp tay hành lễ.
Tô Vũ Vi có địa vị cực cao trong Ly Hỏa tông. Tuy rằng nàng còn trẻ, nhưng bởi vì có thiên phú hơn người, cho nên ai cũng gọi nàng một tiếng tiểu sư tỷ.
“Tiểu thư, lát nữa kéo chuông mấy lần?” Dì Liên đuổi theo, hỏi: “Theo lý mà nói, hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn, kéo chuông một lần cho có là được rồi. Nhưng thiên phú của hắn dư sức để vào nội môn. Mà đệ tử nội môn lại căn cứ theo thiên phú, kéo chuông từ hai lần đến bốn rân…”
“Kéo chuông nám lần đi.” Tô Vũ Vi không quay đầu lại, giọng nói lạnh nhạt.
Dì Liên giật mình tại chỗ.
Kéo chuông… năm lần?
Tiểu thư đã nói vậy thì bà cũng chỉ có thể làm theo.
Lâm Thần nhìn bóng dáng xa dần của Tô Vũ Vỉ, nghĩ nghĩ: “Xem ra mối quan hệ giữa nàng ấy và ông nội chắc là rất thân thiết. Nếu không thì ông nội cũng sẽ không nhờ nàng giúp tỷ tỷ loại bỏ hàn độc.”
Có điều, Lâm Thần nghĩ mãi không ra là ông nội đã có bản lĩnh mạnh thế kia, sao trước đây không tự mình ra tay chứ?
Một linh ván sư khiến Tô Vũ Vỉ phải cảm khái rất mạnh, chắc là dễ như trở bàn tay trong việc loại bỏ hàn độc?
Cuối cùng, Lâm Thần chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Kết hợp với những lời nói của Tô Vũ Vi, có thể thấy được cách làm của ông nội luôn khiến người ta không hiểu ra sao.
Chỉ là ông ấy làm vậy, chắc là có tính toán riêng của ông ấy.
Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi đi theo Từ Khôn vào tòng môn.
Sau khi cổng đóng lại, Từ Khôn nói với đệ tử gác cổng: “Hắn đạt hạng nhất lôi đài Đại Thương quốc, kéo chuông một lần để tỏ vẻ chào đón.”
Đệ tử gác cống vẻ mặt khó xử: “Từ trưởng lão, Liên trưởng lão đã ra lệnh..”
“ô, vậy cứ làm theo lời nói của Liên trưởng lão đi.” Từ Khôn không nghĩ nhiều.
Dì Liên tên đầy đủ là Liên Thanh, đã từng là thị nữ của mẫu thân Tò Vũ Vi.
Từ khỉ Tô Vũ Vi sinh ra, bà vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Tô Vũ Vi.
Liên Thanh có thực lực rất mạnh, ít khi nói cười với ai.
“Keng!”
Đúng lúc này, trong tông môn chợt vang lên một tiếng chuông.
Cố xưa lạỉ du dương!
Sau đó là…
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Bốn tiếng chuông vang lên.
Năm tiếng chuông liên tiếp.
Kéo chuônq… năm lần!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK