Trương Huyền nhìn hang động trước mặt, trong mắt lướt nhanh qua vẻ phấn khích: “Kinh Lôi phủ! Nghe nói có một vị cao thủ cảnh giới Thiên Linh từng ngã xuống tại núi Tử Liên. Trước khi chết, hắn để lại tất cả những gì mình từng học được trong một hang động. Chắc là hang động này rồi!”
Đám người phía sau ông ta đều vô cùng kích động.
“Phụ thân, nếu nhà họ Trương ta chiếm riêng mọi bảo vật trong Kỉnh Lôi phủ, thì chắc là có thể nhảy lên vị trí đứng đầu bốn đại gia tộc.”
Một thanh niên ngoại hình tuấn tú đi ra với vẻ mặt mong chờ.
Hắn ta tên Trương Lân, là con trai của Trương Huyền, thiếu chủ nhà họ Trương.
Huyễn thú của Trương Lân là Bò Cạp Đuôi Xanh, thực lực mạnh mẽ, rất là nổi tiếng.
Mà Lâm Ninh Nhì là phải gả cho Trương Lân làm thiếp!
“Đúng vậy, Lân này nhà họ Lâm bị tổn thất nặng nề, chờ sau khi chúng ta lấy được bảo vật bên trong Kinh Lôi phủ thì sẽ thâu tóm nhà họ Lâm”
Trương Huyền cười lớn nói: “Tất cả các ngươi đều lên tinh thần cho ta!”
/zVâng!” Mọi người gật đầu.
Sau đó, Trương Huyền gọi huyễn thú ra, dẫn đầu nhảy vào trong hang động.
Mọỉ người đều đi theo vào, không chừa một ai canh giữ hang động.
Xem ra là nhà họ Trương tin chắc rằng nhà họ Lâm đang loạn trong giặc ngoài, không thể đuổi theo tới đây.
Sau khỉ xác nhận đám người đã đi vào chỗ sâu trong hang động, Lâm Thần mới từ từ đi ra khỏi lùm cây, ánh mắt lóe lên.
Trên lưng, Lâm Ninh Nhí vì quá mệt mỏi nên vẫn còn đang ngủ.
Lâm Thần nhắm mắt lại, dùng ý thức nối liền với thực vật trong hang động.
May là bên trong có chút rêu xanh, tuy rằng rất ít nhưng cũng có thể mang đến một chút cảm giác cho Lâm Thần.
‘Vút!” Lâm Thần tăng nhanh tốc độ vọt vào bên trong.
“Grừ!”
Lâm Thần mới đi được một lát thì có tiếng
rít gào truyền ra từ trong hang động. Hiển nhiên là bên trong có yêu thú.
Một tiếng rít gào kia khiến cả hang động đêu rung chuyển.
“Không xong rồi! Là Gấu Vảy Lạnh, yêu thú tầng sáu cảnh giới Địa Linh!”
“Giết đi! Cùng lên giết chết con súc vật kia đi!”
Đủ loại tiếng ồn truyền ra, sau đó là tiếng chém giết yêu thú.
Thú dữ rít gào, vô cùng dữ dội.
Lâm Thần thông qua cảm giác đến từ rêu phong đứng nhìn cả trận chiến đấu.
Gấu Vảy Lạnh cao khoảng năm mét, thực lực mạnh mẽ, cả người phủ kín vảy cứng như băng.
Mỗi một chưởng đánh ra dều mang theo tiếng đá vụn rơi rụng không trung.
“Giết đi! Tốt nhất là hai bên đều bị thương! Dù sao cuối cùng cũng là ta chiếm hời!”
Khóe miệng Lâm Thần không nhịn được cong lên.
Tinh thần chiến đấu đang tăng lên từng chút một.
Hắn đã lên kế hoạch cho mọi thứ trong tương lai rồi.
Trước khỉ rời khỏi Vân Thành, hắn cần phải giải quyết một số việc và người.
“Ầm!” Một tiếng vang lớn chấn động hang động.
Lâm Thần cảm giác được Gấu Vảy Lạnh đã đột phá bao vây, chụp một chưởng lên người Trương Lân.
Tuy Bò Cạp Đuôi Xanh của Trương Lân đã liều mạng ngăn cản giúp hắn ta nhưng hắn ta vẫn không thể tránh được một chưởng kia.
Trương Lân phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị chưởng bay ra ngoài như một kẻ tàn phế.
Hắn đau đến mức cả khuôn mặt đêu nhăn nhó.
“Lân Nhỉ!”
Trương Huyền bùng nổ cơn giận, liên tục giục Rắn Bạc Lửa Đốm đánh về phía Gấu Vảy Lạnh.
Rắn Bạc Lửa Đốm lè lưỡi, dùng hàm răng sắc nhọn cắn một ngụm lên cổ Gấu Vảy Lạnh.
Lần này nó rốt cuộc cắn được vảy của Gấu
Vảy Lạnh, thành công rót nọc độc vào trong cơ thể Gấu Vảy Lạnh.
Gấu Vảy Lạnh nhận ra nguy hiểm, giận dữ gào lên, phát điên đâm về phía một gã trưởng lão nhà họ Trương.
Lần va chạm này thế mà lại đâm thẳng gã trưởng lão kia vào vách động, biến thành một cái bánh đẫm máu.
Sau đó, Gấu Vảy Lạnh bắt đầu loạng choạng bước chân.
Vài giây sau, Gấu Vảy Lạnh ngã xuống mặt đất, không còn sinh cơ.
Có trưởng lão định đi lột da Gấu Vảy Lạnh, nhưng bị Trương Huyền ngăn cản: “Chờ lấy được bảo vật rồi lại đi xử lý con súc vật này!”
“Lân Nhỉ, con sao rồi?” Trương Huyền đi lên định đỡ Trương Lân dậy.
“Phụ thân mặc kệ con đi. Mọi người đi trước đi, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.”
Trương Lân xua xua tay, vẻ kích động tràn đầy trong mắt: “Nếu có thể lấy được công pháp do vị cao thủ kia truyền lại, thì con chắc chắn sẽ trở thành thiên kiêu số một Đại Thương quốc. Đến khi ấy, con muốn cho Tô Huyên Tuyết quỳ gối trước mặt con!”
“Ừ!” Trương Huyền gật đầu, dẫn năm gã trưởng lão còn lại đi sâu vào trong hang động.
Đã giết một con Gấu Vảy Lạnh rồi, không ai biết tiếp theo có còn nguy hiểm nữa hay không.
Trương Lân bị thương nặng, tất nhiên sẽ kéo chân sau trong chiến đấu. Không ai săn sóc hắn ta được, không bằng để hắn ta ở đây nghỉ ngơi.
Trương Lân ngồi xếp bằng, vận chuyển lỉnh khí trong cơ thể, bắt đầu khôi phục vết thương.
Đến nay hắn ta vẫn chưa gia nhập tông môn là vì đang đợi.
Đợi sau khi lấy được truyền thừa, hắn ta sẽ đi hoàng thành tham gia buổi khảo nghiệm do Ly Hỏa tông tổ chức.
Trong Hội Ngũ Quốc, tuy có nhiều tông môn, nhưng chỉ có Ly Hỏa tông mới có thể được hắn ta coi trọng.
“Chờ ta gia nhập Ly Hỏa tông, Tô Huyễn Tuyết ngươi sẽ phải ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Trương Lân ta thôi!”
Trên mặt Trương Lân hiện lên vẻ hưng phấn bệnh hoạn, thậm chí bởi vì quá kích động mà cơ thể run nhẹ lên.
Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn ta một cách rất đột ngột!
Vẻ tươi cười đắc ý trên mặt Trương Lân lập tức cứng đờ, giống như là bị tạt một chậu nước lạnh, da đầu không nén được tê dại.
Dù thế nào thì hắn ta cũng không ngờ sẽ là Lâm Thần!
“Lâm… Lâm Thần! Tại sao lại là ngươi…” Trương Lân khàn giọng nói.
Hắn ta cố gượng người bỏ chạy ra sau, nhưng cơn đau đớn dữ dội làm hẳn ta không thể nào nhúc nhích.
Lâm Thần!
Một Lâm Thần đã từng là thiên kiêu số một Đại Thương quốc!
Một Lâm Thần bị Phong Kiếm tông đánh tàn sau trở thành một tên vô dụng!
Vậy mà lại là hắn!
Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhỉ, vẻ mặt lạnh băng đỉ lên: “Nghe nói ngươi dề nghị với gia tộc là để tỷ của ta làm thiếp cho ngươi?”
Mỗi một chữ dều như một cây đao đâm xuyên qua trái tim Trương Lân.
“Lâm Thần, chuyện này không phải do ta
mong muốn, là nhà họ Lâm các ngươi…”
Trương Lân khó lòng giải thích. Dưới cơn sợ hãi tột độ, hắn ta quên mất cả kêu cứu.
Lâm Thần đi lên một bước, dây leo trong tay lập tức đâm vào giữa mày Trương Lân.
Tàn nhẫn!
Quyết đoán!
“Ùng ục ùng ục!” Dây leo hấp thu sinh cơ trên người Trương Lân.
Vài giây sau, Lâm Thần rút dây leo ra, nhắm mắt tiêu hóa.
“Nhãi ranh, ngươi đúng là càng ngày càng tàn nhẫn!” Cây non trêu ghẹo.
Lâm Thần gật đầu, không tỏ ý kiến.
Qua một khoảng thời gian thích ứng, hắn đã không còn phản cảm loại chuyện này nữa.
Trải qua vài lần lên xuống phập phồng, trái tỉm Lâm Thần đã càng thêm cứng cỏi.
Chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn, thì hắn cũng có thể dứt khoát giết người, gánh chịu vô số tiếng xấu.
Vì bảo vệ người mình muốn bảo vệ, hắn sẵn lòng trả giá tất cả.
Trước đây hắn luôn suy xét vì gia tộc.
Là cái thế đạo đáng chết này bắt buộc hắn phải trưởng thành!
Sau khi giết chết Trương Lân, Lâm Thần nheo mắt, dựa sát vách động, lặng lẽ đỉ tiếp vào bên trong.
Hắn cực kỳ có kiên nhẫn giống như là một kẻ đi săn.
Trước khỉ con mồi mắc câu, hắn tuyệt đối sẽ khônq qâv ra tỉếnq độnq nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK