• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ngươi một lời ta một lời, bên ngoài trông có vẻ là đang nhắc nhở Từ Khôn, trên thực tế là ngầm trộn lẫn rất nhiều giễu cợt.
Dường như chỉ cần Từ Khôn muốn tiếp tục ra mặt giúp Lâm Thần thì sẽ làm Ly Hỏa tông mất mặt vậy.
Nghe vậy, Từ Khôn chỉ cười nhạt nói: “Có cách nào đâu, hắn đã giết hai người rồi, dù sao ta cũng phải dẫn một thiên tài trở về để giao nhiệm vụ, nếu không tông môn sẽ cho rằng bổn trưởng lão làm không xong việc.”
Hắn ta không quan tâm đến cách nói của hai người họ.
Khi nào đến lượt một tên thái giám và một tên thành chủ của Đại Thương quốc đe dọa Ly Hỏa tông?
Cho dù là quốc chủ tự mình tới đây thì cũng không dám mở lời đe dọa Ly Hỏa tông!
Là tông môn mạnh nhất Hội Ngũ Quốc, Ly Hỏa tông có tự tin và có gan dám nói ra những lời trên.
Nghe vậy, sắc mặt hai người dều thay đổi.
Ý là dù có ra sao thì cũng sẽ không nhường bước đúng không?
“Từ trưởng lão đừng sốt ruột Đại Thương quốc ta có rất nhiều thiên kiêu tuổi trẻ. Ngươi giao Lâm Thần ra đây, ta sẽ lại tìm một thiên kiêu đưa ngươi, để ngươi dẫn về tông môn giao nhiệm vụ, làm việc tùy theo hoàn cảnh thôi, mong Từ trưởng lão suy nghĩ kỹ lại.” Lão thái giám nhếch miệng cười, lấy một túi lỉnh ngọc từ trong ngực ra đưa cho Từ Khôn.
Từ Khôn cầm túi linh ngọc, thử thử trọng lượng, đôi mắt sáng ngời: “Công công rộng rãi quá đi!”
“Tất nhiên rồi, ta luôn rộng rãi khỉ muốn người làm việc.” Lão thái giám nháy mắt.
Từ Khôn cất túi linh ngọc, rồi bày ra vẻ làm việc nghiêm túc: “Công công nói cũng đúng, ngươi đi tìm một vị thiên kiêu tới đây đi, nếu hắn có thể đánh thắng Lâm Thần thì ta sẽ không nói gì mà giao Lâm Thần cho các ngươi xử lý.”
Nghe vậy, sắc mặt lão thái giám trở nên tái mét.
Hắn ta cạn lời một lúc lâu, rồi mới ngập ngừng nói: “Từ trưởng lão, chẳng lẽ là ngươi đang trêu ghẹo ta?”
Tìm thiên kiêu khác đi đánh thắng Lâm Thần?
Nói giỡn hả?
Triệu Long và Tô Thành đã là thiên kiêu có thực lực cao rồi.
Nếu muốn thiên kiêu mạnh hơn nữa thì tất nhiên là cũng có. Nhưng bọn họ đã bị tông môn khác nhận làm đệ tử nội môn từ lâu rồi.
Ai sẽ vì một vé làm đệ tử ngoại môn mà đi tranh phá da đầu?
“Ngươi nói sai rồi. Dù sao bổn trưởng lão cũng là người của Ly Hỏa tông, không thể tùy tiễn dẫn một tên rác rưởi trở về, nếu làm vậy thì chẳng thể nào ăn nói được với tông môn.” Từ Khôn vẻ mặt nghiêm túc, phối hợp với giọng nói âm nhu kia của hắn, suýt nữa chọc cho lão thái giám tức hộc máu.
Cầm tiền mà không chịu làm việc?
Lâm Thần chắp tay, cất cao giọng nói: “Cảm ơn tiền bối bênh vực lẽ phải!”
Lần này hắn đến đây để bày ra thiên phú của bản thân, báo thù và làm cho Ly Hỏa tông nhận mình.
Ly Hỏa tông sẽ không vô cớ bỏ qua một vị thiên tài. Huống chi chỉ là một vị trí đệ tử ngoại môn mà thôi.
Tông môn không cần trả giá nhiều là có
thể nhận thiên tài vào tông môn.
Cớ sao mà không làm chú?
“Nói nhảm với hắn làm gì? Con trai ta bị Lâm Thần giết chết, hôm nay ta sẽ không để Lâm Thần sống sót ra khỏi đây!”
Con ngươi Triệu Vô Kỵ nhuốm màu đỏ tươi. Ông ta đã có chút mất đi lý trí.
Cơn giận dữ trong ông ta đang bốc lên từng chút một như là núi lửa sắp phun trào.
“Rống!”
Theo một tiếng rít gào, huyễn thú của Triệu Vô Kỵ xuất hiện trong không trung.
Đó là một con Cá Sấu Lưng Rùa cấp sáu.
Cá Sấu Lưng Rùa há miệng gào rống chấn động đất trời.
“Lạch cạch!”
Cá Sấu Lưng Rùa giẫm bốn chân xuống, lại giẫm sụp cả mặt sàn lôi đài.
“ơ kìa, cõng mai rùa mọi lúc mọi nơi thế kia, sợ chết vậy sao? Có phải là khỉ đánh không lại liền sẽ co đầu lại, giống như rùa đen rút đầu vậy không?” Thấy vậy, Nuốt Nuốt lớn tiếng cười nhạo.
Nó dường như cũng biết Từ Khôn sẽ bảo
vệ Lâm Thần nên trắng trợn mà cười nhạo.
“Rống!”
Cá Sấu Lưng Rùa nghe hiểu lời nói của Nuốt Nuốt nên giận run cả người.
Giữa tiếng rít gào, một luồng linh khí nồng đậm bắn lên cao, trực tiếp xé rách không trung.
Mùi tanh khiến người ta sợ hãi ập vào mũi.
“Triệu thành chủ, ta thật xin lỗi vì cái chết của con trai ngươi, nhưng mà lôi đài sinh tử chính là như vậy… Hơn nữa, quy tắc là do ngươi tự mình đặt ra, nếu không phải ngươi xúi giục thì quý công tử sẽ không chết sớm như vậy.” Lâm Thần vẻ mặt bình tĩnh gằn từng chữ một.
“A a a, thằng súc vật kia, ta làm thịt ngươi!” Triệu Vô Kỵ bị những lời nói kia chọc giận tới mức suýt nữa mất hết lý trí.
“Đủ rồi!” Giọng nói Từ Khôn vang như sấm chấn động toàn trường.
Ngay sau đó, mọi hơi thở phát ra từ Triệu Vô Kỵ đều bị Từ Khôn đè ép.
Con ngươi ông ta co rút dữ dội, trong giây lát không biết phải làm sao.
Nếu ra tay, ông ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Từ Khôn.
Còn nếu không ra tay, rốt cuộc có rất nhiều người tận mắt nhìn thây, bị truyền ra ngoài thì mất mặt biết bao nhiêu.
“Lâm Thần, ta đại biểu cho Ly Hỏa tông chào mừng ngươi gia nhập!”
Từ Khôn xem nhẹ hai người họ, đi tới trước mặt Lâm Thần, lạnh nhạt nói: “Ngươi sẽ dùng thân phận hạng nhất cuộc chiến lôi đài tại Đại Thương quốc đi gia nhập Ly Hỏa tông, trở thành đệ tử ngoại môn của tông môn. Nếu ngươi đồng ý thì hãy nhận phù ấn này.” Trong tay hắn ta là một phù ấn ngọn lửa.
Trong mắt Lâm Thần hiện lên vẻ kích động. Tất cả mấy thứ này đúng là điều hắn muốn.
“Đệ tử đồng ý!”
Lâm Thần nắm phù ấn ngọn lửa ở trong tay.
Sau đó, một luồng cảm giác cực nóng truyền ra từ giữa phù ấn thấm vào toàn thân Lâm Thần.
Phù ấn ngọn lửa được linh văn sư dốc hết tâm huyết vẽ ra, là ký hiệu tượng trưng cho thân phận đệ tử Ly Hỏa tông.
Mỗi một tên đệ tử Ly Hỏa tông khi nhận
phù ấn ngọn lửa xong, trên trán đều sẽ hiện lên một hoa văn mờ nhạt dùng để phân chia thân phận.
Dựa vào phù ấn kia, ở trong toàn bộ Hội Ngũ Quốc, chỉ cần ngươi đừng kiêu ngạo quá mức thì cơ bản là sẽ không ai dám khiêu khích ngươi.
Nói đến cùng là do Ly Hỏa tông thật sự rất mạnh, địa vị rất cao.
Lão thái giám nhìn lướt qua chỗ sâu trong Hoàng Thành, trong mắt có vẻ sốt ruột.
‘Sao còn chưa tới nữa?’
“Ong!”
Rất nhanh sau đó, Lâm Thần phát hiện phù ấn ngọn lửa hòa vào cơ thể mình, rồi giữa mày hơi ngứa, một hoa văn ngọn lửa mờ nhạt hình thành.
Đến tận đây, Lâm Thần đã gia nhập Ly Hỏa tông, trở thành đệ tử ngoại môn.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi quay về tông môn.” Từ Khôn nhìn lướt qua Nuốt Nuốt trên vai Lâm Thần: “Huyễn thú của ngươi… rất đặc biệt!”
“Chậc, xem như ngươi có ánh mắt.” Nuốt Nuốt nheo mắt, tươi cười xán lạn.
Mặc kệ đối phương có phải đang khen nó hay không thì nó đêu cho rằng là đang khen.
“Giết hoàng tử hoàng tộc ta còn muốn chạy hả?”
Đúng lúc này, chỗ sâu trong hoàng thành truyền đến một tiếng quát lớn.
Sau đó, vài bóng người vụt qua như tia chớp, đứng lơ lửng trên không trung.
Người dẫn đầu mặc áo giáp màu vàng, tay cầm một cây chiến đao, cưỡi một con ưng khổng lồ, ánh mắt sắc bén.
“Lục Chiến?” Lâm Thần nhíu mày. Hắn biết người này.
Thị vệ trưởng ngự lâm quân, tướng thủ hoàng cung, Lục Chiến.
Hắn ta có thực lực tầng chín cảnh giới Địa Linh, cao hơn Từ Khôn một tầng.
Hắn ta đại biểu cho sức chiến đấu mạnh nhất mặt ngoài hoàng gia.
Sau Lục Chiến là hai gã phó tướng, đều có thực lực tầng tám cảnh giới Địa Linh.
Cộng thêm lão thái giám và Triệu Vô Kỵ là bốn gã tầng tám cảnh giới Địa Linh, một gã tầng chín cảnh giới Địa Linh.
Năm người bày ra tư thế vây giết, bao vây Lâm Thần và Từ Khôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK